Chương 18: Đã lâu không thấy, tôi đã về rồi!

Edit + Beta: Va

Nếu thế giới này có thuốc uống vào sẽ thấy được hậu quả của việc mình sắp làm, Nguyễn Miên Miên nhất định phải là người đầu tiên uống nó.

Vì đền bù sai lầm phạm phải ngày hôm qua, buổi sáng hôm nay vừa đến phòng học, Nguyễn Miên Miên mắt đã trông mong nhìn ra một cái cửa kính, chờ đợi người nào đó xuất hiện.

Cô cũng đã quên thằng nhãi Lâm Hãn Vũ này là vua đến trễ, vẫn luôn chờ và chờ, trông đến mòn con mắt, mới vào một giây cuối cùng của tiếng chuông vào học rốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh kia đang vác cặp sách chậm rì rì đi vào.

"Lâm Hãn Vũ." Nguyễn Miên Miên ánh mắt sáng lên.

Lâm Hãn Vũ mới vừa vào cửa liền nghe thấy có người kêu anh, theo bản năng nhìn qua. Kết quả, liền thấy gương mặt nhỏ nhắn, trẻ con của người nào đó hướng về phía anh lộ ra nịnh nọt tươi cười, cười khỏi phải nói là có bao nhiêu choáng váng.

"Chuyện gì?"

Khuôn mặt tuấn tú của anh tối sầm, đối với chuyện ngày hôm qua rõ ràng còn canh cánh trong lòng.

Nguyễn Miên Miên chạy nhanh đến duỗi tay đưa sữa chua cùng bánh mì trên tay cho Lâm Hãn Vũ, lấy lòng nói: "Đây là bữa sáng tôi mang cho cậu, cậu ăn thật nhanh đi nha."

Mang bữa sáng cho anh?

Ánh mắt Lâm Hãn Vũ dâng một chút cảnh giác lên, nhìn chằm chằm Nguyễn Miên Miên, như là đang đề phòng cướp.

Sự xum xoe, phi gian tức đạo, Nguyễn Miên Miên không phải muốn hại anh chứ...

Hừ, anh đương nhiên sẽ không cho cô cơ hội này!

"Tôi không cần." Lâm Hãn Vũ trực tiếp xoay đầu cự tuyệt, tư thái vô cùng cao lãnh tránh đi.

Cũng may tất cả mọi người đều đang vội vàng muốn nộp bài tập, không có người chú ý tới đoạn nhạc đệm nhỏ này, bằng không thì thật sự xấu hổ. Nguyễn Miên Miên cười gượng hai tiếng, rút tay về, một lần nữa nhét sữa bò cùng bánh mì trở lại ngăn kéo của mình.

Không cần tính toán, một mình cô ăn hai phần bữa sáng cũng tốt.

...

Không đợi Nguyễn Miên Miên nghĩ ra biện pháp khác, buổi sáng đã bay qua thật nhanh, theo thời gian đến gần, Nguyễn Miên Miên không thể không trở lại hiện thực tàn khốc trước mặt.

Chính mình xem như hoàn toàn đắc tội với Lâm Hãn Vũ đi. Hoàn toàn đắc tội Lâm Hãn Vũ = không hoàn thành nhiệm vụ = cô phải bị ghê tởm đáng khinh, còn hơn đáng khinh nữa!!!

Má ơi thật là đáng sợ, nghĩ đến đây Nguyễn Miên Miên rùng mình một cái, cô nhất định phải nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ!

...

Sự thật chứng minh, công phu không phụ lòng người, chỉ cần dụng tâm nghiên cứu, cơ hội sẽ xuất hiện ở trước mắt.

Tiết đầu của buổi chiều là tiết thể dục, thầy giáo thể dục điểm danh xong, bởi vì có việc nên để cho mọi người tự tập.

Tự do hoạt động là thoải mái nhất, các bạn học cao nhị hoan hô một tiếng, tốp năm tốp ba phân tán từng người ở sân thể dục. Nguyễn Miên Miên dùng tay ôm bụng, làm bộ đau bụng rồi tìm uỷ viên thể dục xin nghỉ, liền vội vàng chạy về phòng học.

Quả nhiên, chỉ thấy trong phòng học trống rỗng, Lâm Hãn Vũ đang ghé vào hàng ghế cuối cùng ngủ.

Hệ thống lập tức hưng phấn: "Ký chủ cô mau bắt lấy cơ hội này để hoàn thành nhiệm vụ!"

Thật ra giờ phút này Nguyễn Miên Miên tương đối bình tĩnh: "Yên tâm đi!"

Bằng không cô làm gì phải làm bộ đau bụng để trở lại phòng học, còn không phải bởi vì phát hiện Lâm Hãn Vũ vừa rồi không đến tiết thể dục sao. Có điều tình huống so với cô tưởng tượng còn tốt hơn, trước mắt Lâm Hãn Vũ đã ngủ rồi, đây quả thực là l cơ hội tốt trời cho.

Một bên cô đối thoại cùng hệ thống ở trong đầu, một bên nhẹ bước, nhón chân đi qua một loạt ghế.

Nhìn dáng vẻ ngủ của Lâm Hãn Vũ thật sự trầm, nghiêng đầu, một cánh tay gối phía dưới đầu, hô hấp ổn định lâu dài, không hề có cảm giác Nguyễn Miên Miên tới gần.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mặt Lâm Hãn Vũ, trước kia bởi vì sợ hãi, nào dám nhìn thẳng và nhìn kỹ mặt anh. Cũng đúng lúc này, Nguyễn Miên Miên đột nhiên phát hiện thằng nhãi Lâm Hãn Vũ này cư nhiên lại đẹp như vậy.

Ngũ quan tinh xảo, lông mày rậm, mũi cao thẳng, cặp mắt hẹp dài sắc bén đào hoa kia an tĩnh nhắm, lông mi đen bao phủ hiện ra một tầng bóng đen nhàn nhạt trên mí mắt, trên mặt không có một chút mụn nào, làn da trắng nõn đến cô gái như cô cũng nhịn không được có chút ghen ghét.

Lúc này ngoài cửa sổ dương quang vừa vặn tiến vào phòng học, ánh chiều tà dừng ở trên một nữa gương mặt Lâm Hãn Vũ, thoạt nhìn giống như vương tử điềm tĩnh lại tốt đẹp trong truyện cổ tích, còn đâu nửa phần bộ dáng hung bạo ngày thường.

Sắc đẹp trước mặt, làm cho Nguyễn Miên Miên tuy là có chứa mục đích, cũng không khỏi thất thần.

"Ký chủ cô đừng hoa si, nhanh lên a!" Hệ thống vội la lên.

"Tôi mới không có hoa si!" Nguyễn Miên Miên phục hồi tinh thần lại, sắc mặt hồng bạo.

Lớn lên xinh đẹp cũng vô dụng, cô cũng không có quên tiểu bá vương Lâm Hãn Vũ này khủng bố cỡ nào, vẫn là nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ, tốc chiến tốc thắng đi.

"Trời hộ phù, Lâm Hãn Vũ ngàn vạn lần đừng thức giấc."

Nếu như bị phát hiện sờ trộm côn ŧᏂịŧ, không cần phải nói cô khẳng định sẽ bị Lâm Hãn Vũ đánh chết.

Nguyễn Miên Miên đầu tiên là đem tay nhỏ để trước mặt Lâm Hãn Vũ, muốn thử vẫy vẫy, thực tốt, Lâm Hãn Vũ không có phản ứng gì.

Như vậy, cô sẽ bắt đầu hành động!

Ở trong lòng yên lặng niệm Ngọc Hoàng đại đế Quan Âm Bồ Tát thượng đế Jesus thánh mẫu Maria một chúng thần minh xong, Nguyễn Miên Miên đối với nơi nào đó đang ngủ say của Lâm Hãn Vũ, run run rẩy rẩy vươn bàn tay mang tội ác vào...

Vote và cmt để team có động lực edit nha mọi người ><