Chương 5.1

Chương 5: Cái ôm cố chấp

Các trùng tộc trong phòng đã nói thì sẽ làm, ngoài họ ra còn có những con trùng tộc khác trên hành tinh Phù Nhĩ.

Là lực lượng chiến đấu mạnh nhất của trùng tộc, hành tinh Phù Nhĩ có nhiệm vụ canh gác các tinh vực của trùng tộc trong thời bình, nhưng nhiệm vụ canh gác không phải do mỗi hành tinh của họ đảm nhiệm tất cả, còn có nhiều hành tinh khác. Vào mùa này bọn họ không có nhiệm vụ nên rất nhàn nhã, vì vậy mới có nhiều người nhàm chán mà đi nhìn hành trình của thái tử nhỏ không có linh năng ở Nơi thí luyện.

Sau khi thông qua nhiều lớp báo cáo, sự việc này đã thu hút sự chú ý của toàn hành tinh, rất nhiều người từ hành tinh Phù Nhĩ đến xem, có thể nói phần lớn những người trong tộc trùng tộc đang theo dõi đều đến từ hành tinh Phù Nhĩ, họ đương nhiên chú ý đến bài đăng và suy nghĩ của người chỉ huy hành tinh.

Giờ đây trên hành tinh Phù Nhĩ, các trùng tộc đang vắt hết chất xám để viết một bài văn rắm cầu vồng* khen ngợi con người.

*rắm cầu vồng: này chắc nhiều bạn biết ha, kiểu như tâng bốc, khoa trương về idol của mình, nhìn cái gì cũng là ưu điểm, dù idol đánh rắm thì cũng là cầu vồng

Họ muốn giải phóng những tình cảm tốt đẹp đối với con người, nhưng dù đây chỉ là một việc rất đơn giản đối với các chủng tộc khác, lại rất khó khăn đối với trùng tộc, họ không biết phải làm thế nào, quá hàm súc thì không ổn, quá cường điệu thì lại quá giả tạo.

Thật là làm trùng tộc nghĩ đến hói đầu, thật ra bọn họ càng muốn muốn lái tinh hạm đi tấn công vài hành tinh cho nhân tộc.

"Ưu điểm của con người là gì? Tôi chỉ có thể nghĩ đến lịch sử lâu dài của bọn họ. Lịch sử của họ phải dài hơn lịch sử của chúng ta hàng trăm lần."

"Ngươi có thể nghĩ đến lịch sử lâu đời, lại không thể nghĩ đến việc họ có bề dày văn hóa sâu rộng sao?

"À, thật là một từ ngữ phức tạp và xa lạ quá."

".. ."

Vũ Dực không thể nghe được nữa, hắn đứng dậy chỉ vào người ở bên trong màn hình quang não và nói: "Nhìn anh ấy đi, mấy người không nhớ ưu điểm của anh ấy à?"

Đôi mắt của tất cả trùng tộc trong phòng đều sáng lên, trong tích tắc sau chỉ có thể lắng nghe thấy tiếng gõ phím lách tách.

Những người khi nãy nặn nửa ngày cũng không ra một chữ, giờ đã gõ ra một đoạn văn lớn, đợi đến khi họ tạm thời thỏa mãn rồi dừng lại kiểm tra, lập tức cả khuôn mặt hơi đỏ lên, điều này cũng quá điên rồ rồi, sau khi gửi nó đi chắc con người sẽ rằng họ bị bệnh mất?

Nếu họ không những không ngạc nhiên mà ngược lại còn bị dọa cho sợ hãi thì không ổn rồi.

Trùng tộc tên Minh Minh này sửa lại lần nữa, cố gắng hàm súc nhất có thể, không đến nỗi điên rồ như vậy: "Tôi nghe nói rằng con người thích hàm súc và nội liễm hơn, làm vậy chắc là sẽ ổn thôi."

Vũ Dực đang đứng bên cạnh vừa nghe thấy vậy thì nghiêng đầu qua nhìn, chỉ nhìn thấy một đoạn văn nháp trên màn hình như thế này: "Người là mặt trời, ngươi là mặt trăng. Chúng ta đã từng suýt chút nữa đã hủy diệt ánh trăng, sao chúng ta vẫn chưa hủy diệt, vì một đoạn duyên phận trong bóng tối, vì tình yêu sâu đậm vốn định trước dành cho người. Ta muốn dâng hiến tất cả cho em, cả móng vuốt và đuôi của ta. Ta chạm vào xương của mình, tìm kiếm cái xương đẹp nhất dành tặng người..."

Vũ Dực: "....

Hắn biết Tinh minh đánh giá họ như thế nào, điều hay bị chúng lấy ra để chế giễu đó là khả năng ngôn ngữ yếu kém của họ.

Họ chẳng quan tâm chút nào. Trong quá trình tiến hóa, việc từ bỏ những chức năng không cần thiết là lựa chọn đúng đắn, mấy cái như ngôn ngữ gì gì đó, chỉ cần có thể hiểu được là được rồi, dù sao bọn học cũng không dựa vào ngôn ngữ để giao tiếp mà là linh năng.

Nhưng bây giờ Vũ Dực phải nói, ai nói không có nghệ thuật ngôn ngữ chứ, nhìn cái này đi, diễn đạt rất tốt!

Tuy nhiên, chủ đề này dường như có gì đó không ổn, chắc hẳn là "con người mấy người", thật ra cũng không còn gì đáng chê trách cả, các trùng tộc rất phấn khích khi nhìn thấy nó, còn con người sẽ khóc vì cảm động khi nhìn thấy nó, nó - rắm cầu vồng hoàn hảo.

Trùng tộc vô cùng phấn khích, vừa nhìn người đang trong Nơi thử nghiệm vừa viết rắm cầu vồng về loài người, một tương lai tươi sáng đang vẫy gọi họ.

Lúc này Úc Thanh đã giã nhuyễn một số loại thảo dược thành một chất lỏng sền sệt trong hang, cậu làm rất cẩn thận, cuối cùng trộn các chất lỏng của các loại thảo mộc khác nhau vào với nhau một cách thần kì và trở thành thuốc mỡ.

Buổi tối trên hoang tinh không có người, ngoài động chỉ có tiếng gió rít gào.

Trong hang động, dưới ánh sáng dịu nhẹ, Úc Thanh dùng tay giã thuốc, giọng nói nhịp nhàng xoa dịu thần kinh của mỗi trùng tộc, sự ấm áp như được lan tỏa, một dòng nhiệt ấm áp truyền vào cơ thể của trùng tộc, thoải mái đến mức các trùng tộc không khỏi thốt ra tiếng rêи ɾỉ.

Thật quá tuyệt vời, lòng họ giờ đây tràn ngập niềm vui và những khao khát đẹp đẽ.

Sau khi chuẩn bị xong thuốc mỡ, Úc Thanh dùng lá sen giơ lên, đặt trước mặt tiểu linh thú, "Bôi lên hết vết thương."

Tiểu linh thú nhìn chằm chằm cậu không động đậy.

Lúc này Úc Thanh mới chú ý tới tiểu linh thú ngồi bên cạnh vẫn đang nhìn mình, nhưng có chút khác trước, trong mắt có chút gì đó đang ấp ủ. Trùng tộc vốn chỉ coi Túc Dung như người công cụ, lúc này đi theo ánh mắt của Úc Thanh, lúc này cũng nhìn thấy thái tử nhỏ có chút kỳ lạ.

Ngay khi các trùng tộc và Úc Thanh đang nhìn hắn với vẻ hơi ngạc nhiên, Túc Dung đặt hai viên ngọc mà hắn đang cầm ở hai chân trước xuống, và trước sự ngạc nhiên của mọi người, hắn bất ngờ ôm lấy tay Úc Thanh.

Trùng tộc sốc đến mức không kịp cảm nhận sự tiếp xúc trên tay, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng Túc Dung lại trực tiếp ôm tay Úc Thanh như vậy.

Họ cũng không hiểu sao lại rất thích người này, rất muốn đến gần người này, tuy nhiên, tình yêu và muốn đến gần người này của họ lại rất thận trọng, họ không muốn dùng tay chạm vào người này, việc đầu tiên họ nghĩ đến là lên diễn đàn, nhìn thái độ của loài người rồi mới nghĩ đến vấn đề của chính mình.

Về phần Túc Dung, khi ngồi ở một bên cầm viên ngọc, hắn thực sự đã đưa ra một quyết định khiến các trùng tộc không thể nghĩ tới.

Trong những giây phút ngắn ngủi này, phản ứng đầu tiên của các trùng tộc là kinh ngạc, sau đó là khâm phục lòng dũng cảm của Túc Dung, cuối cùng nhìn Úc Thanh vừa lo lắng vừa mong đợi, mới phát hiện trên khuôn mặt bình tĩnh của Úc Thanh dường như lộ ra một tia lo lắng.

Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ tại sao, đôi tay của con thú nhỏ đang ôm cậu đã bị ném ra ngoài, nhanh và mạnh, nó bị ném thẳng vào vách đá của hang động rồi từ từ trượt xuống.

Hang động yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc.

Túc Dung trượt xuống, co lại thành một quả bóng, vết thương trên người lại vỡ ra, máu chảy khắp sàn, nhưng hắn thậm chí không hề rêи ɾỉ.

Căn phòng trên hành tinh Phù Nhĩ thậm chí còn yên tĩnh hơn dù có một nhóm trùng tộc đang ngồi ở đây.

Mười phút trước, họ vẫn còn đang viết một bài văn rắm cầu vồng một cách hết sức nhiệt tình.