- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sảng Văn
- Đám Nhóc Tôi Nhặt Được Đều Là Người Thừa Kế Của Đế Quốc
- Chương 4.2
Đám Nhóc Tôi Nhặt Được Đều Là Người Thừa Kế Của Đế Quốc
Chương 4.2
Chính họ cũng không hiểu sao lại thích cậu đến như vậu, người ấy vừa đẹp vừa ngầu, lại là nam thần bất khả chiến bại nhất trong vũ trụ, sao có thể chịu được chứ.
Trong Linh phủ, Úc Thanh dẫn Túc Dung đến hang động mà cậu đã tìm thấy trước đó, trong hang không còn gì khác ngoài một đống bảo thạch đủ màu sắc và vài viên dạ minh châu, không biết là con linh thú nào trước đây của cậu đặt vào trước đó.
Dạ minh châu cũng thể dùng để chiếu sáng, còn về mấy viên ngọc sáng lấp lánh, Úc Thanh nhìn con linh thú có phần giống rồng, rồi cầm một viên ngọc màu xanh trong tay và đặt nó xuống chân của con linh thú nhỏ.
Con thú nhỏ ôm lấy viên ngọc bằng hai chân trước và nhìn cậu chăm chú.
Những viên đá quý màu xanh lam và đôi mắt màu lục lam như bổ sung cho nhau dưới ánh sáng dịu nhẹ của những viên dạ minh châu.
Úc Thanh đẩy một viên ngọc khác qua, tiểu linh thú vẫn ôm lấy nó, nhìn cậu lần nữa, không muốn lãng phí một giây nào, chỉ có Úc Thanh phương hướng duy nhất mà nó hướng đến.
"Đôi mắt thật đẹp." Úc Thanh nói ra suy nghĩ đầu tiên của mình khi nhìn thấy con thú nhỏ.
"Giống như đá quý, nhưng đẹp và quý hơn cả đá quý."
Túc Dung phát ra những tiếng cô hô không ngừng trong cổ họng, hắn không tự chủ được mà tiến lại gần Úc Thanh mấy bước, nhìn chăm chú vào khuôn mặt càng thêm ly kỳ dưới dạ minh châu, ánh nhìn chuyển từ đôi mắt mờ sương sang đôi môi.
Không ai trên thế giới có thể giải thích được tại sao anh có thể nói những điều tốt đẹp như vậy, những từ ngữ điều tốt đẹp theo mọi nghĩa này.
Đồng tử của trùng tộc chủ yếu có màu đen, xám và nâu, hắn ta là một dị loại trong số trùng tộc.
Có lần hắn nghe thấy những người đang đợi hắn đang nhỏ giọng thảo luận rằng liệu có phải vì đôi mắt mà hắn không có dị năng hay không.
Không giống như các chủng tộc khác, việc những người có dị năng hoặc không có dị năng là điều bình thường, và tỷ lệ những người không có dị năng thậm chí còn lớn hơn, nhưng có rất ít người trong trùng tộc không có dị năng, trong mắt họ những người không có dị năng đều là kẻ vô dụng.
Túc Dung không cho rằng mắt mình có vấn đề gì, nhưng từ đó, khi người khác nhìn vào mắt hắn, trong lòng hắn luôn có một tầng u ám.
Bây giờ người đàn ông này nói rằng đôi mắt của hắn rất đẹp, đẹp hơn đá quý và quý giá hơn nhiều.
L*иg ngực chứa đựng trái tim ấm áp mềm mại, nỗi đau trong cơ thể bắt đầu thiêu đốt, mỗi bước Túc Dung đi giống như đi trên một con dao sắc bén đỏ rực, nhưng anh vẫn từng bước một đi về phía Úc Thanh.
Một lớp mồ hôi mỏng lại chảy ra từ khóe mắt hắn, khi hắn vừa định chạm vào tay Úc Thanh, Úc Thanh đột nhiên đứng dậy và đưa hai tay ra sau lưng.
Một cảm giác mất mát không thể chịu nổi bao trùm lên Túc Dung, người đang ôm viên ngọc bằng đôi chân ngắn ngủn, ngơ ngác nhìn cậu.
Úc Thanh nhặt các loại thảo mộc mình mang về và nghiền nát chúng bằng sỏi.
Bên ngoài gió thổi, trong động càng ngày càng yên tĩnh, Túc Dung vỗ nhẹ đôi cánh trên lưng hai lần, ôm viên ngọc, lặng lẽ ngồi bên tay Úc Thanh, vẫn chăm chú nhìn cậu mãi.
Trên hành tinh Phù Nhĩ, trùng tộc trong phòng đang banh mí mắt trước gương, sau khi vui vẻ tột độ vì đôi mắt của mình được khen đẹp, họ không khỏi bắt đầu nhìn vào đôi mắt của chính mình.
Chợt cảm thấy đôi mắt của thái tử nhỏ thật đẹp, điểm xanh trong xám chẳng phải là màu sắc trên quần áo của người đó sao?
Một người có thể dễ dàng thay đổi thẩm mỹ của một chủng tộc, người đó hẳn phải tồn tại một tình yêu hoàn toàn trong sáng.
Khi Túc Dung đến gần tay Úc Thanh nhưng lại nắm trượt, cảm giác mất mát to lớn vừa gần lại rất xa dần khiến lòng họ cảm thấy trống rỗng, l*иg ngực như có một cái lỗ thủng, bị gió lạnh thổi qua.
Hiện tại, trùng tộc cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề.
"Cậu ấy không muốn dùng tay chạm vào thái tử nhỏ à?"
Câu nói này khiến bầu không khí trong phòng lại tụt xuống rất nhiều. Đúng vậy, họ nhận ra rằng cậu dường như rất hạn chế việc đυ.ng chạm.
Nhìn người đó, rồi nhìn thái tử nhỏ và chính mình, các trùng tộc trong phòng không khỏi cảm thấy có chút mặc cảm, sự tự ti này bắt đầu lên men không thể kiềm chế sau khi nhìn thấy sự đánh giá của loài người về tộc trùng tộc trên diễn đàn công cộng.
Bọn họ thích người này một cách khó hiểu, gần như quên đi mối hận thù mà con người dành cho loài trùng tộc, cho dù người này bề ngoài không có hận thù rõ ràng như vậy, nhưng một số cảm xúc cũng khắc sâu vào xương tủy, dù cố che dấu thì mỗi chuyển động cũng sẽ tiết lộ chúng.
Trùng tộc chán nản, và vì quá lo lắng nên họ bắt đầu suy nghĩ mù quáng.
"Những bình luận này đều là quá khứ, chúng ta bây giờ rất thành thật, nhân loại đã dần dần thay đổi cách nhìn rồi." Vũ Dực trong văn phòng căn bản không hề có dáng vẻ kích động như muốn chỉnh nhân loại đến chết, vừa nói vừa không chết tâm mà đăng một bài lên diễn đàn công cộng
"Xin lỗi, con người không muốn chạm vào trùng tộc, có phải vì họ ghét nó không? ”
Chủ lâu: Cậu ấy có vẻ không ghét trùng tộc, nhưng vì lý do nào đó cậu ấy lại không thích chạm vào trùng tộc. Giờ đây, trùng tộc đã nghiêm túc tuân thủ Hiệp ước Tinh minh, cam kết thiết lập mối quan hệ hữu nghị với tất cả các loại người và nỗ lực hết sức để đóng góp cho sự nghiệp hòa bình trong tinh tế, con người không nên thù địch với trùng tộc như vậy.
1L:? ? ?
2L: ...Có phải chúng ta sống trong 2 tinh tế khác nhau không, trùng tộc sẽ đóng góp hết sức cho sự nghiệp hòa bình trong tinh tế? ? ?
3L: Tôi chưa bao giờ thấy một trùng tộc nào vô liêm sỉ như vậy!
4L: Tôi là một con người, và tôi ở đây để nói với người đăng rằng không muốn chạm vào vì ghê tởm là sai, bởi vì đó không chỉ là ghê tởm mà còn là hận thù, sợ hãi, v.v.!
5L: Dù không biết chuyện gì đã xảy ra với người đăng nhưng tôi vẫn muốn nói rằng tình yêu giữa các chủng tộc còn không có kết quả tốt đẹp chứ đừng nói đến con người và trùng tộc. Mặc dù có thể não của bạn có vấn đề gì đó và hai chữ tình cảm nghe có vẻ “vĩ đại” và “cảm động”, nhưng hãy nghĩ về khả năng cao bạn sẽ bị đối phương ăn thịt hoặc chém chết trong giấc mơ nhưng hãy nghĩ mà xem.
6L:…….
7L: Không biết não yêu đương 5L đã trải qua những gì, nhưng đừng lạc đề nhé, là một con chim hiền hòa ở Điểu quốc, tôi khách quan mà nói rằng sự ghê tởm của con người đối với quân trùng tộc là đã khắc sâu vào trong xương của họ, và sự khinh miệt của loài trùng tộc đối với con người cũng được ghi vào xương của họ, nó nằm trong gen.
……
Căn phòng chìm vào sự im lặng sâu sắc hơn.
Bây giờ họ cảm thấy có chút hối hận, tại sao họ lại chiếm đoạt lãnh thổ và tài nguyên của con người trong chiến tranh tinh tế chứ? Có vẻ như trước đây họ là những người đang tấn công đầu tiên?
Các trùng tộc chán nản đã trở lại hình dạng con người hoàn toàn và những cảm xúc tích cực mà bác sĩ nói đã biến mất.
Họ bắt đầu nghiêm túc xem xét liệu, với tư cách là nhánh mạnh nhất của trùng tộc, họ có thể thể hiện thiện chí với con người và đảo ngược thành kiến
với họ, hay thậm chí giành được sự ưu ái hay không, và họ sẵn sàng để ra tay.
Phái hành động trùng tộc cảm thấy rằng chỉ bằng cách hành động, họ mới có thể ngăn chặn được nỗi buồn và sá sút đang dâng lên.
HẾT CHƯƠNG 4.
Editor: Huhu mn hong ai ủng hộ mị hả T.T
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sảng Văn
- Đám Nhóc Tôi Nhặt Được Đều Là Người Thừa Kế Của Đế Quốc
- Chương 4.2