Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đám Nhóc Tôi Nhặt Được Đều Là Người Thừa Kế Của Đế Quốc

Chương 8.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi mắt xanh xám của Túc Dung cứ chăm chú nhìn Úc Thanh, dường như không có cảm xúc gì, cái đuôi nhỏ của nó khẽ vẫy.

Các Trùng tộc thì kiêu ngạo đến mức đuôi muốn vươn tới tận trời, chưa kể những chuyện khác, xét về thể lực thì chủng tộc của họ chắc chắn có thể nói rằng toàn thiên hà không có chủng tộc nào có thể so sánh được với họ.

Ngay cả một con non cũng có thể gϊếŧ chết một con người trưởng thành hoặc một tang thi chưa trưởng thành.

Gỗ được dùng làm cánh cửa chắn ngoài hang và để đóng giường, hai công việc này không quá khó khăn, cuối cùng, ngoài cửa và giường, họ còn làm thêm một chiếc bàn nữa.

Khi Úc Thanh đưa linh thú nhỏ trở lại hang động vào buổi tối, có hai tấm nệm mềm được đặt ở cửa hang, một chiếc có kích thước bình thường và một chiếc cực nhỏ để cho linh thú nhỏ ngồi lên.

Túc Dung sờ chiếc nệm nhỏ, lại xoa chiếc nệm lớn, vỗ nhẹ đôi cánh nhỏ, bề ngoài trông giống nhau nhưng bên trong lại có sự khác biệt, hoa cỏ ở đây khắp nơi đều ưu ái người này.

Không cần Úc Thanh cúi xuống đỡ lấy, tiểu linh thú đã cuộn tròn đuôi của mình lại, dùng hai chân trước ôm lấy Úc Thanh, đi vào hang động, ngoan ngoãn ngồi trên đệm nhỏ đặt ở trước bàn và nhìn lên chiếc lớn, sau đó nhìn Úc Thanh, cái đuôi nhỏ khẽ vẫy.

Có sự khác biệt cũng không làm hắn bất mãn.

Trong hang động này có một cái nệm lớn, một cái nệm nhỏ thuộc về hắn, một chiếc giường và một cái tổ nhỏ thuộc về hắn đặt ở trên giường, như vậy đã ấm áp và hạnh phúc rồi.

Khi ở bên người này, dù làm những việc trần tục, tầm thường nhất, hắn cũng có thể nếm được niềm hạnh phúc và sự ổn định mà trước đây hắn chưa từng trải qua.

Trên những hành tinh đã lọt hố, vô số các trùng tộc cũng có cảm giác giống hắn.

Đó không phải là những sự kích động hay nhiệt huyết mà họ yêu thích, những gì người này đang làm những việc trần tục nhất, bình thường nhất nhưng họ lại không nỡ tắt nó đi, dù trùng tộc không có yêu cầu cao về giấc ngủ nhưng hiếm khi phải thức suốt ba ngày hai đêm như thế.

Lusha là một nhân viên bình thường của Ban Công tác Mặt trận Thống nhất của Đế chế Trùng tộc, trong Ban Công tác Mặt trận Thống nhất với hàng chục nghìn trùng tộc, anh ta chịu trách nhiệm về một công việc thống kê nhỏ nhưng quan trọng, một trong số đó là chỉ số sáng đèn.

Đây là một trong những biểu hiện của hành vi sản xuất và sinh hoạt của con người. Cách đây rất lâu, con người đã sử dụng độ sáng của đèn đêm để đo lường sự phát triển kinh tế của khu vực. Nhưng khi nói đến trùng tộc, nó đã trở thành một trong những dữ liệu để theo dõi các hoạt động của hành tinh.

Ngoài sự phát triển kinh tế, dữ liệu này còn có thể giải thích nhiều điều khác, chẳng hạn như chỉ số chiếu sáng hiện tại của hành tinh Phù Nhĩ vào ban đêm cao khủng khϊếp, đây là một điều bất thường.

Mặc dù chỉ số ánh sáng ban đêm của các hành tinh khác đã cao hơn một chút trong hai ngày qua, nhưng không có hành tinh nào cao đến đáng sợ bằng hành tinh Phù Nhĩ cả, quan trọng hơn là nhánh trùng tộc có giá trị sức mạnh cao nhất đang sống ở đây, ngay cả đại ca của bọn họ cũng không dám xem thường.

Không cần phải nghi ngờ về lòng trung thành của trùng tộc, vì vậy nhất định phải có điều gì đó bất thường khiến trùng tộc trên hành tinh này thức suốt đêm trong hai ngày liên tiếp.

Lusha lập báo cáo và ngay lập tức gửi cho ông chủ, sau đó anh ta tò mò mà nhắn tin cho người bạn cùng lớp thời đại học đang sống trên hành tinh Phù Nhĩ.

Sau năm phút không có phản hồi, Lusha lại chọc hắn.

Sau mười lăm phút không có phản hồi, Lusha ngồi lướt khung trò chuyện.

Sau ba mươi phút không có phản hồi, khi Lusha sắp làm phiền lần nữa, hệ thống nhắc nhở anh phải add friend.

(này thì làm phiền ngta đu idol)

Lusha: "..."

Trong lòng hắn có một loại dự cảm không tốt, hắn luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ chủng tộc của bọn hắn. Trùng cảm của Lusha rất chính xác, thế là hắn vội vàng đứng dậy, không biết ông chủ đã xem báo cáo của hắn chưa, hắn muốn tự mình giải thích.

Khi Lusha đến văn phòng của Kỷ Đạt Phong, Kỷ Đạt Phong đang mắng trợ lý của mình.

Kỷ Đạt Phong là ông chủ của Mặt trận Thống nhất Trùng tộc, chức vụ này nghe có vẻ đáng sợ nhưng nó không chỉ như vậy mà còn hơn thế nữa, ông còn là một trong những tổng tư lệnh của trùng tộc.

Chủng tộc trùng tộc khác với các chủng tộc khác, tất cả các vị trí khác đều là hư vô, chỉ có chỉ huy mới có quyền lực thực sự nhất. Có chỉ huy thành phố, chỉ huy hành tinh và tổng chỉ huy. Linh năng càng mạnh, có thể được liên kết với càng có nhiều trùng tộc, có thể chỉ huy càng nhiều trùng tộc thì địa vị của người đó sẽ càng cao.

Kỷ Đạt Phong là một trong những tổng tư lệnh, đồng thời cũng là người nghiêm túc và đáng

sợ nhất.

Thấy trợ lý bị mắng sắp khóc, đây chính là trợ lý thân tín nhất của ông chủ, không biết chuyện gì lại bị mắng như vậy.

Lusha tốt bụng thu hút sự chú ý của ông chủ và nhanh chóng nói với ông những gì ông muốn báo cáo.

"Ta đi hỏi Vũ Dực." Nghe được lời này, Kỷ Đại Phong cảm thấy chuyện này không đơn giản, lông mày nhíu lại.

"Không, không cần hỏi." Trợ lý vừa khóc vừa nói.

Hai người còn lại trong văn phòng cùng lúc nhìn anh.

"Tôi biết lý do. Cả hành tinh của họ đang theo dõi thái tử nhỏ ở hành tinh mẹ....."

"Vớ vẩn!"

Người trợ lý còn chưa nói xong đã bị một tiếng gầm lớn cắt ngang, lập tức không dám nói gì nữa.

Thật ra, anh ấy đã bị mắng vì xem buổi phát sóng trực tiếp trong giờ làm việc và thổi rắm cầu vồng với những người đến từ hành tinh Phù Nhĩ trong phòng phát sóng trực tiếp, mặc dù anh ấy không biết tại sao khi đó họ lại bắt đầu rắm cầu vồng.

Không chỉ xem truyền hình trực tiếp, anh còn muốn dùng lợi thế và quyền hạn của Ban Công tác Mặt trận Thống nhất của mình để gửi một thứ gì đó cho người đó…

Kỷ Đạt Phong ngồi tại chỗ và suy nghĩ một chút giây.

Trên thực tế, anh luôn coi thường thái tử nhỏ không có linh năng, và hắn không cảm thấy cần phải cảm nhận được tình cảm của hoàng tử bé, trùng tộc cũng không cần lợi dụng chuyện này để tăng cường đoàn kết như những chủng tộc khác.

Bọn họ chỉ là lười đối phó Tinh minh, đồng thời chấp nhận đề nghị của Tinh minh, nếu quá nhiều người nhìn thấy, ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của trùng tộc, bọn họ còn cần phải suy nghĩ sao? Tất nhiên là tắt nó đi.

"Đi tắt các phòng phát sóng trực tiếp trên toàn đế quốc."

"Nhưng..."

"Ngay lập tức!"

Trợ lý khóc lóc chạy ra và cắt đứt cảm ứng , và tất cả các trùng tộc ngay lập tức không thể nhìn thấy mọi thứ trong Nơi thử nghiệm.

Người trợ lý cắt đứt cảm ứng đang ôm đầu ngồi trên ghế khóc lớn, tiếng kêu vang vọng khắp tòa nhà Mặt trận Thống nhất.

Các đồng nghiệp lần lượt nhìn qua, sao sáng sớm lại gặp phải chuyện khó hiểu như vậy?

Họ vẫn chưa biết, nhưng những gì xảy ra tiếp theo sẽ cho họ biết rằng chuyện này chẳng là gì cả.

HẾT CHƯƠNG 8.

Tác giả có lời muốn nói:

Con người: Các bạn trùng tộc à, đã bao giờ nghe về câu chuyện Mạnh Khương Nữ khóc sập Vạn Lý Trường Thành chưa?

Nào, một, hai, ba, tung hoa!
« Chương TrướcChương Tiếp »