Chương 7.2

Sau khi nhìn thấy linh thú nhỏ ăn xong, Úc Thanh mới bắt đầu ăn, búp măng nhỏ như vậy cậu chỉ ăn 2 cái sau đó liền dẫn linh thú nhỏ trở về.

Đã rất lâu rồi không có cảm giác như vậy, cậu vậy mà lại có chút mệt mỏi, muốn đi ngủ.

Bên trong hang động không có giường, bọn họ dùng một cái chiếu rơm đơn giản làm nơi ngủ nghỉ, khi Úc Thanh dùng rơm phủ lên làm giường, linh thú nhỏ cầm dạ minh châu ngắm nhìn cậu, đôi mắt chưa từng rời khỏi cơ thể cậu.

Úc Thanh cúi đầu nhìn về phía linh thú, sừng và lông tơ của nó lại ướt đẫm mồ hôi rồi.

Điều này rất kì lạ, bây giờ là mùa xuân, thời tiết còn lâu mới đạt đến mức nóng chảy mồ hôi như vậy.

Sau khi Úc Thanh dọn dẹp giường xong, mới đặt linh thú nhỏ ở trước của động, kiểm tra lại một cách kĩ càng hơn: “Là vì vết thương đau quá nên chảy mồ hôi sao?”

Sau khi linh thú nhỏ suy nghĩ một hồi mới chần chừ lắc đầu, là vì đau, nhưng không phải vì đau do vết thương, đối với hắn mà nói những vết thương này chẳng là gì cả, huống chi sau khi vết thương được bôi thuốc mỡ lên cũng đã hết đau rồi.

Linh thú nhỏ dưới tay nóng hầm hập như một cái lò sưởi nhỏ vậy, Úc Thanh thích nhiệt độ ấm áp này, nhưng đợi đến khi nhiệt độ càng ngày càng cao cậu mới nhận ra nhiệt độ này không được bình thường.

Bụng của linh thú nhỏ như một đốm lửa đang thiêu đốt, đốt cháy cả cơ thể nó.

Khi Úc Thanh sờ vào người nó, linh thú nhỏ phát ra âm thanh cô lô thỏa mãn, sau đó lông mao càng ướt đẫm mồ hôi hơn, hắn nhịn nỗi đau đớn mà ôm lấy bàn tay của Úc Thanh, phát ra những tiếng cô lỗ nho nhỏ dưới tay cậu.

Úc Thanh cảm nhận được một loại lực lượng xa lạ bên trong cơ thể của linh thú nhỏ, linh thú nhỏ đau đớn đến như vậy, cơ thể nóng đến như vậy, trong lòng cậu đã có một phán đoán.

Có lẽ là vì lí do này, trong cơ thể của linh thú nhỏ có một cỗ sức mạnh to lớn đến như vậy, cơ thể nhỏ bé đó không cách nào có thể chịu đựng nổi, lại không thể đẩy nó ra, nên nó mới đau đớn như vậy.

Nếu như có thể hồi phục một ít linh lực thì tốt rồi.

Úc Thanh nhìn linh thú nhỏ đang ôm chầm ngón tay và nhìn cậu chằm chằm này, loại đau đớn này trong chốc lát đã thấm đẫm bộ lông của nó bằng mồ hôi, đối với nó mà nói, dường như đã tập mãi thành thói quen.

Trái tim vừa lạnh vừa cứng của Úc Thanh như bị đâm một phát, “Từ khi nào bắt đầu đau đớn?”

Trong đôi đồng tử màu xanh xám của linh thú nhỏ là ảnh ngược của cậu, là phương hướng duy nhất của nó, sau đó nó hơi do dự mà nhớ lại, từ khi nào bắt đầu đau đớn? Từ khi nó có kí ức thì đã bắt đầu rồi.

Bắt đầu từ khi có kí ức thì nỗi đau đớn này đã luôn tồn tại, nhưng từ đó đến nay chưa từng có ai hỏi hắn.

Đã qua một đoạn thời gian rất dài, rất dài rồi, hắn cho rằng bản thân mình đã quen thuộc với nỗi đau này, nhưng mà khó khăn quá, nỗi đau này cứ như có thứ gì đó đâm chọc trong huyết quản của hắn, đâm vỡ xương cốt hắn, lại chậm rãi mà hồi phục lại, lại tiếp tục tấn công, cứ thế tuần hoàn qua lại, mãi không kết thúc.

Linh thú nhỏ lần đầu tiên bị hỏi như vậy, đôi mắt màu xanh xám của hắn như những viên đá quý sáng lấp lánh, hắn cúi đầu nghiêng về phía tay Úc Thanh, dùng cặp sừng mềm mại chạm nhẹ vào ngón tay của cậu.

Sừng là bộ phận luôn mềm mại duy nhất của Trùng tộc, những Trùng tộc trưởng thành cứng cáp đến nỗi không thể bị phá hủy, nhưng sừng của họ vẫn luôn mềm mại, bộ phận mềm mại duy nhất này cũng có ý nghĩa là dịu dàng.

Hắn sẽ nhanh chóng trưởng thành và trưởng thành đến mức có thể chống chọi lại nỗi đau này..

Trước đây không có ai hỏi ý kiến

hắn, hắn đã quen dần với điều đó, nhưng bây giờ hắn lại nghĩ đến việc chống chọi lại, là vì đã có người lo lắng cho hắn.

"Cô hô."

Hắn bắt đầu tận hưởng cái nóng rát, dưới cái nóng thiêu đốt, có một hơi ấm lặng lẽ chảy ra.

Úc Thanh dường như nghe được câu trả lời của hắn, tay còn lại đặt lên bộ lông xù trên lưng và nhẹ nhàng vuốt ve.

Chứng kiến

cảnh tượng này, các trùng tộc vừa thích thú vừa bối rối.

Cảm giác bây giờ thật tuyệt vời.

Bên ngoài hang động trăng sao thưa thớt, dưới bầu trời rộng lớn, cửa hang chỉ có một người và một trùng, trước mặt là ánh trăng sáng, sau lưng là ánh sáng dịu nhẹ từ dạ minh châu.

Dưới ánh sáng chồng chéo trong và ngoài hang, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sự mệt mỏi trên cơ thể, còn một tay khác có thể dùng để ôm hoặc dùng sừng xoa nhẹ.

Sừng của trùng tộc không được phép chạm vào, nếu chạm vào thì phải có một đôi bàn tay sạch sẽ và tinh tế như vậy, vừa vặn và hoàn hảo.

Trùng tộc chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng đẹp như vậy, nơi giao nhau của ánh trăng và những viên ngọc sáng chói là nơi yên bình và ấm áp nhất trong thế giới tinh tế rộng lớn này, đáng để họ thề chết cũng phải bảo vệ.

Nhưng bọn họ đều bối rối, rõ ràng là bọn họ đang quan sát, nghe và cảm nhận toàn bộ quá trình, nhưng tại sao lại không hiểu hai người này đang nói cái gì?

Đau? Họ đang nói về những vết thương trên cơ thể sao? Vết thương nhỏ đó cũng chẳng là gì, trùng tộc có sức sống mãnh liệt và sức hồi phục mạnh mẽ, những vết thương dưới lá cây và thuốc bôi có thể đã lành từ lâu.

"Thật yếu ớt, trùng tộc không có linh năng thật sự là quá yếu ớt rồi." Trùng tộc cảm xúc lẫn lộn nghĩ, tuyệt đối không có chua chát gì.

Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian để bọn họ ngừng suy nghĩ cẩn thận vì dường như hai người sắp đi ngủ.

Trùng tộc nhớ lại một điều đáng sợ.

Các trùng tộc lười biếng, cũng không chú ý nhiều đến chuyện này nên họ đã sử dụng chương trình nhỏ do Tinh minh thiết kế cho họ. Nền tảng của chương trình nhỏ này là do loài người thiết kế. Vâng, toàn bộ thiên hà biết rằng loài người coi trọng sự riêng tư cá nhân, chương trình nhỏ này sẽ tự động đóng khi người mở cần một không gian riêng tư để giặt giũ, thay quần áo, ngủ nghỉ, v.v.

Vậy nên?

Sàn nhà đã bị nhóm trùng tộc hung hãn đập nát hoàn toàn thành bột.

Làm sao họ có thể chịu đựng được việc không thể hút người này trong cả đêm!

Trừ khi thái tử bé thức cả đêm.

Có vẻ như họ đã thiết lập được mối liên kết linh năng với thái tử nhỏ lần đầu tiên, thái tử nhỏ thực sự không ngủ, dù nhắm mắt nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy màn hình, điều đó chứng tỏ rằng thái tử nhỏ đã thức và không buồn ngủ chút nào.

Một lúc lâu sau, Túc Dung nhẹ nhàng đứng dậy, thận trọng từng bước đi đến trước tấm thảm rơm của người đàn ông, mở đôi mắt tỉnh táo, lặng lẽ và chăm chú nhìn người đó.

Đêm càng yên tĩnh, thân thể nhỏ bé che khuất một mảnh nhỏ gió đêm ôn hòa.

Thật lâu, thật lâu sau cũng cử động mắt tí nào.

Các trùng tộc bên trong không hề nghĩ đây là một tên ngốc chút nào.

Bởi vì chúng giống nhau.

Các trùng tộc đều vẫy đuôi, nhìn người này đang ngủ yên bình nguyên vẹn trước mặt, trong lòng họ tràn ngập niềm vui và sự thỏa mãn cần được giải phóng.

Khi bàn chân trước nhỏ bé của nó không khỏi cẩn thận chạm vào gấu quần áo của Úc Thanh, Úc Thanh tình cờ mở mắt ra.

Lông xù bị bắt tại trận, đứng sững tại chỗ.

Các trùng tộc che mắt bằng bàn chân trước, cảm nhận được nỗi xấu hổ mà khi đánh chiếm hành tinh của chủng tộc khác cũng không có, đang dần dần xuất hiện, và họ lo lắng bị ghét.

HẾT CHƯƠNG 7.

Tác giả có lời muốn nói:

Đôi mắt Túc Dung trong sáng và chân thành: Em vừa tỉnh dậy thấy quần áo của anh rơi xuống nên qua nhặt cho anh, em mới đến có hơn 1 giây à.

Note: Bàng Lâm Tiên đến từ "Sơn Gia Thanh Cung"

https://www.google.com/url?sa=i&url=https%3A%2F%2Fm.bilibili.com%2Fsearch%3Ffrom_source%3Dwebcommentline_search%26keyword%3D%25E5%2582%258D%25E6%259E%2597%25E9%25B2%259C&psig=AOvVaw1iCI9OQofyHBr4kn_AXMK6&ust=1699102874634000&source=images&cd=vfe&opi=89978449&ved=0CBIQjRxqFwoTCMD1gczxp4IDFQAAAAAdAAAAABAE