Chương 5: Thử

Bùi Uyên nhìn sáu người anh em phía sau lưng: “Nếu như em thật sự thích bọn anh, bảy người bọn anh, em chọn một, nhìn xem em muốn gả cho ai, sao nào?”

Kiều Sở Sở: “Hả?”

Hả?

Hả???

Cô há to miệng lắp bắp nói không ra lời, ánh mắt lướt qua gương mặt của bảy anh em, rung động lẩm bẩm: “Em chọn ai, người đó sẽ kết hôn với em sao?”

Bùi Uyên gật đầu.

Sáu người em phía sau anh cũng bất đắc dĩ gật đầu.

Kiều Sở Sở cảm giác miệng mình bị ma quỷ xui khiến, chỉ vào Bùi Uyên: “Vậy, nếu như em chọn anh, anh sẵn lòng không?”

Đôi mắt Bùi Uyên ảm đạm: “Bây giờ anh dẫn em đi xem nhẫn kim cương và áo cưới.”

Kiều Sở Sở sửng sốt.

Kiều Sở Sở quay người, giống như bảy nhảy xuống.

[Aaa ta không muốn kết hôn, để ta kết hôn với bọn họ còn không bằng gϊếŧ ta!]

Bùi Uyên giống như dã thú có thể hành động bất kỳ lúc nào, nhào đến ngăn chặn Kiều Sở Sở.

Kiều Sở Sở cảm nhận được lực áp chế nam tính, sợ đến mức chửi bậy.

“Đừng đυ.ng vào em!”

Bùi Uyên không chút nào cố sức mà đè cô dưới thân, giữ đầu cô: “Kiều Sở Sở, bình tĩnh lại!”

Kiều Sở Sở ngoảnh mặt làm ngơ, hung hăng tát vào mặt Bùi Uyên một cái.

“Bốp!”

Sáu anh em khác nhà họ Bùi ngây người.

Kiều Sở Sở cũng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn trên mặt Bùi Uyên xuất hiện năm dấu tay.

Cơ bắp trên mặt Bùi Uyên run rẩy, ánh mắt hận không thể xé nát cô.

“Bây giờ bình tĩnh chưa?”

Kiều Sở Sở bĩu môi, trong yết hầu tràn ra tiếng nức nở như con thú nhỏ.

[Xong rồi, ta đánh anh cả, anh ấy sẽ băm ta mất!]

[Không đúng, anh ấy sắp cưỡng bách ta, ta còn để cho anh ấy băm sao? Ta phải băm quả ớt nhỏ không biết xấu hổ kia mới đúng!]

Bùi Uyên: …

Sau lưng anh vang lên tiếng nhịn cười.

Anh cảnh giác quay đầu.

Sáu anh em đều che miệng, bả vai run rẩy không thôi.

Lão thất gợi đòn dùng khẩu hình miệng nói: “Anh cả, anh là quả ớt nhỏ sao?”

Bùi Uyên: “Anh không phải!”

Kiều Sở Sở hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Bùi Uyên.

Mặt Bùi Uyên đen như đít nồi, đè nặng cô, nói: “Kiều Sở Sở, vừa rồi anh chỉ thử em mà thôi, anh đương nhiên không nghĩ đến việc cưới em, bây giờ anh biết em cũng không muốn gả cho anh, chỉ là vô cớ gây rối mà thôi, về sau em không được tùy hứng nữa, ở bên cạnh bọn anh, anh vẫn như cũ nuôi em.”

Kiều Sở Sở ngây người: “Vì sao?”

Ánh mắt Bùi Uyên buồn bã, dáng vẻ hận sắt không thành thép với cô: “Bởi vì em là người nhà của bọn anh.”

[Haiz, nhưng mắt thấy bọn họ sắp phá sản rồi, một năm sau bọn họ đều sẽ đột tử đầu đường, bọn họ tự thân khó mà bảo toàn còn muốn nuôi ta?]

Sắc mặt Bùi Uyên càng khó coi, túm cô từ dưới đất lên: “Yên tâm, nhà chúng ta sẽ không phá sản, anh nuôi em đến chết cũng không vấn đề gì.”

Kiều Sở Sở: “?”

[Bùi Uyên có thể nghe thấy tiếng lòng của ta sao? Anh ấy thế mà biết ta nghĩ đến chuyện nhà họ Bùi phá sản?]