"Tên đàn ông cặn bã!"
Một tiếng gào thét giận dữ vang tới tận chân trời.
Mọi người giật mình, chỉ thấy một cô gái mặc váy màu hồng phấn, đạp lên thù hận cao ngút, dùng khăn quàng cổ bao lấy đầu nhằm ngay Quý Yến Xuyên đá bay anh ta.
"Con mẹ nó nhà anh!”
Quý Yến Xuyên bất ngờ không kịp đề phòng, ầm ầm ngã xuống đất.
Hạ Tuyết Thuần lập tức bị Quý Yến Xuyên đè: "Á!"
Lửa giận của Kiều Sở Sở từ từ dâng lên, cô cởi giày đập lên người anh ta: "Một kẻ nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng! Một kẻ biết làm người thứ ba vẫn làm người thứ ba! Hôm nay nữ hiệp không biết tên là tôi phải dạy dỗ hai kẻ khốn kiếp các người đàng hoàng!"
Lâu Thính Tứ: "?"
Lâu Nguyệt Tuyệt: "?"
Lâm Thanh: "?"
Bùi Du Xuyên dụi mắt: "Nhóc con như bọ chó kia là… Kiều Sở Sở?"
Khóe miệng Bùi Uyên giật giật: "Mặc chiếc váy duy nhất toàn Trung Quốc lao vυ"t trên đường cái không phải em ấy thì là ai?"
Kiều Sở Sở lạnh lùng giơ giày cao gót quét ngang trước mắt: "Xem kiếm!""
Quý Yến Xuyên và Hạ Tuyết Thuần nhìn về phía Kiều Sở Sở: "Ối..."
Bùi Triệt đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Đập một cú thật mạnh.
Dùng áo khoác trùm đầu Quý Yến Xuyên và Hạ Tuyết Thuần lại.
Hai người kêu la: "Á!"
"Tôi không nhìn thấy!"
Kiều Sở Sở kinh ngạc nhìn về phía Bùi Triệt.
Bùi Triệt một mặt đè chặt hai người bọn họ một mặt tỉnh táo bình tĩnh mà hỏi Kiều Sở Sở: "Em đang làm gì vậy?"
"Em thấy hai người bọn họ chướng mắt!" Kiều Sở Sở tức giận; "Hai người bọn họ chính là một đôi cẩu nam nữ, hai người bọn họ phản bội chị Lâm Thanh, chẳng lẽ không nên nhận được chút dạy dỗ sao?"
Bùi Triệt cảnh cáo cô: "Dạy dỗ cũng không tới lượt em, Lâm Thanh còn chưa nói gì kìa."
Dứt lời, Quý Yến Xuyên bị anh ấy đè dưới tay gào thét: "Người phụ nữ ti tiện nào dám đá tôi? Con mẹ nó cô muốn chết hả?"
Bùi Triệt trở tay cho anh ta một đấm.
Giọng điệu anh ấy bình tĩnh tới kỳ lạ: "Anh mắng ai đó?"
Một đấm không đủ, Bùi Triệt lại bốp bốp bốp cho ba đấm.
Quý Yến Xuyên không có sức kêu đau nữa.
Bùi Triệt lại giơ tay muốn đánh.
Kiều Sở Sở cảm thấy không đúng, nhanh chóng ngăn cản Bùi Triệt: "Anh, đánh thì đánh, nhưng chúng ta cũng không thể đánh đầu được! Đánh đầu dễ tai nạn chết người!"
Mắt Bùi Triệt đỏ lên vì tức: "Đừng cản anh! Anh ta muốn chết thì anh tác thành cho anh ta!"
Kiều Sở Sở dùng hết sức lực bú sữa mẹ kéo anh ấy về sau: "Anh hai đừng xúc động! Xúc động là ma quỷ!"
Bùi Du Xuyên đi tới trước mặt hai người bọn họ, mặt không thay đổi nhìn hai người.
Kiều Sở Sở nhìn thấy anh ấy thì thở phào nhẹ nhõm: "Anh ba anh tới rồi, anh mau giúp em ngăn cản anh hai một chút đi!"
"Được." Bùi Du Xuyên ngồi xổm xuống, trùm cái áo khoác âu phục Quý Yến Xuyên sắp thoát ra được xuống.
"Em che anh ta rồi! Các anh em mới tới đánh chung!"
Kiều Sở Sở: "?"
Lão lục Bùi Mộc xông lên cho ngay một cước: "Con mẹ nó mày ngang ngược lắm mà!"
Lão ngũ Bùi Từ không cam lòng yếu thế: "Ăn nói dơ bẩn, nói tiếp đi!"
Một đám người nhà họ Bùi giống như ngựa hoang đứt cương quyền đấm cước đá Quý Yến Xuyên đủ kiểu.
Mặc dù không có ý đánh Hạ Tuyết Thuần nhưng thỉnh thoảng Hạ Tuyết Thuần lại bị liên lụy, liên tục tru lên: "Á! Cứu mạng!"
Bùi Uyên ở bên cạnh gọi điện thoại: "Tôi là Bùi Uyên, rút camera bên bãi đỗ xe, xóa sạch toàn bộ dữ liệu."
Vẻ mặt Kiều Sở Sở ngơ ngác.
Sao lại thành ra như vậy?
Sao lại thành ra thế này!
Lão thất Bùi Bất Tiện ở một bên suy yếu ho khan vài tiếng: "Khụ khụ khụ... Đừng đánh nữa."