Hai người đàn ông cao ngang nhau, tuy rằng biểu cảm mang theo ý cười, trong mắt lại đều bí mật mang theo thăm dò nồng nặc.
Lâu Nguyệt Tuyệt nhón chân, ân cần nói với Kiều Sở Sở: "Chị, chị ngồi chung xe với em và cha em đi, em rất lo lắng cho chị."
Kiều Sở Sở càng không quen.
[Nhóc shota bụng dạ đen tối này đáng yêu trong sáng như vậy từ khi nào rồi hả? Đúng là lạ mà.]
Lâu Nguyệt Tuyệt: "?"
Bùi Uyên cười kéo Kiều Sở Sở ra phía sau mình: "Bây giờ em gái anh bị thương, lỡ như làm em bị thương sẽ không tốt."
"Em không ngại." Lâu Nguyệt Tuyệt đối đáp trôi chảy: "Đàn ông con trai là phải bảo vệ chị gái mình thích."
Cậu bé nghiêng đầu cười cười với Kiều Sở Sở: "Đúng không chị!"
Kiều Sở Sở hung hăng rùng mình một cái.
[Đúng con khỉ, bạn nhỏ khác nói chuyện như vậy với chị chị sẽ chỉ cảm thấy đối phương đáng yêu, nhưng em nói chuyện với chị như vậy, chị sẽ chỉ cảm thấy em có chút đáng sợ!]
Lâu Nguyệt Tuyệt: "..."
Đồ ngốc này có chút lên mặt đó.
Cậu bé đã chân thành như vậy rồi còn nói cậu bé đáng sợ!
Lâu Nguyệt Tuyệt vừa định nổi giận, tay Lâu Thính Tứ ấn lên vai cậu bé ngăn cậu bé lại.
"Chị gái không thoải mái, chúng ta đừng cưỡng ép nữa con trai, chúng ta hãy đi theo sau xe của chị Kiều được không?"
Lâu Nguyệt Tuyệt vô cùng không tình nguyện gật đầu: "Vâng."
Lâm Thanh thuận thế nói: "Vừa rồi tôi đã kêu người lái xe của tôi tới, tôi không ngồi một chiếc xe với các người nữa, tôi đi trước."
Lâm Thanh đi về phía xe nhà mình.
Kiều Sở Sở hơi nghiêng đầu.
[Khoan đã, sao mình cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc vậy?]
Động tác lên xe của Lâm Thanh hơi khựng lại.
Tất cả mọi người cảnh giác nhìn về phía Kiều Sở Sở.
Kiều Sở Sở hồn nhiên không biết, mờ mịt nhìn xung quanh: [Hình như đây là nơi làm việc của mẹ nữ chính, mẹ Hạ Tuyết Thuần là lao công của bệnh viện anh hai mình nhỉ?]
[Dựa theo nội dung cốt truyện, Lâm Thanh sẽ lái xe đυ.ng vào mẹ của Hạ Tuyết Thuần. Sau khi Hạ Tuyết Thuần tới chỉ trích Lâm Thanh cố ý, Lâm Thanh cảm thấy mình bị oan, mâu thuẫn của hai bên trở nên gay gắt, sau đó nam chính xuất hiện, cùng nhau trách móc Lâm Thanh.]
[Nhưng câu chuyện không diễn ra vào hiện tại, mà là ban ngày, thời gian không khớp, nói cách khác... hiện tại Lâm Thanh an toàn.]
Lâm Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đi trước."
Cô ấy khởi động xe lái về phía lối ra, thần kinh cũng căng thẳng cao độ.
Đáng ghét, sau khi đυ.ng phải Hạ Tuyết Thuần đúng là một chút chuyện tốt cũng không có!
Kiều Sở Sở nhìn xe Hạ Tuyết Thuần đi càng lúc càng xa, lơ đãng nhìn về phía xa xa, trợn tròn mắt: [Mẹ nữ chính!]
Trong đầu Lâm Thanh đột nhiên vang lên một tiếng này, cô ấy quyết đoán giẫm phanh.
Trong đêm tối, mẹ nữ chính cúi đầu xem điện thoại, đi qua trước mặt bọn họ.
Mấy người mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Thế này coi như đã vượt qua một kiếp này rồi nhỉ?
Lâm Thanh hoảng sợ chảy mồ hôi ướt sũng cả người, sau khi xác định mẹ nữ chính đã đi mới lái xe ra ngoài.
Đột nhiên, mẹ nữ chính đi phía trước lại chạy về phía cô ấy.
Lâm Thanh lại giẫm phanh.
Mẹ nữ chính lại bị băng làm trượt chân, đầu đập mạnh vào xe của cô ấy, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Lâm Thanh: "?"
Kiều Sở Sở: "?"
Một loạt hành động mượt mà này khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Kiều Sở Sở xách váy chạy tới, khó tin túm tóc: "Mẹ nữ chính là ăn vạ chuyên nghiệp sao?"
Lâm Thanh xuống xe, sợ tới mức tay chân như nhũn ra, sắc mặt tái xanh.