Kiều Sở Sở ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ, sau lưng đứng đầy người.
Bàn tay cô rạch ra một vết dao rất lớn, máu tươi chảy ra ào ào, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Nhưng so với việc vừa rồi cô chết luôn thì vết thương cỡ này đã là rất nhân từ rồi.
Điều duy nhất khá xấu hổ là bị ông cụ Triệu hiểu lầm cô bảo vệ ông ấy.
Con gái của ông cụ Triệu là dì Triệu ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Đứa nhỏ này cháu nói xem sao cháu lại nắm thẳng vào dao chứ, cháu tránh đi không được sao?"
Kiều Sở Sở hồn bay phách lạc lắc đầu: "Cháu sợ con dao đó đâm trúng người khác."
Có thể đâm chết cô thì cũng có thể đâm chết người khác.
Ít nhất phải giảm bớt thương tổn.
Bác sĩ gia đình nhận lấy tay cô, chú ý cẩn thận nói: "Có thể sẽ hơi đau, làm phiền cô nhịn một chút."
Kiều Sở Sở gật đầu, tay kia lặng lẽ nắm lấy góc sofa.
Nhiều người nhìn như vậy nếu kêu ra rất mất mặt.
Nhưng khi nhẹ nhàng lau povidone qua miệng vết thương của cô, sắc mặt Kiều Sở Sở đỏ lên thành màu gan heo, bàn tay nắm chặt góc sofa trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
[Đau muốn chết! Sao lại đau như vậy!]
Mấy anh trai không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt.
Bùi Du Xuyên không nhịn được nói: "Làm phiền ông nhẹ tay một chút."
Kiều Sở Sở nước mắt giàn giụa nhìn về phía Bùi Du Xuyên.
Bùi Du Xuyên và cô cứng đờ nhìn nhau rồi quay đầu đi.
Bác sĩ làm nhẹ hơn một chút.
Kiều Sở Sở không cảm thấy quá khó chịu, nhưng sau khi khử trùng xong, cô nhìn vết thương rất lớn trong lòng bàn tay mình, thậm chí thịt còn hơi lật ra ngoài, đáng sợ lại buồn nôn.
Người ở đây đều thay đổi sắc mặt: "Thế này cần phải khâu lại rồi."
Bác sĩ nhẹ gật đầu: "Tôi giúp cô băng bó trước một chút, cô mau tới bệnh viện khâu lại, tiêm thêm một mũi vắc xin uốn ván."
Kiều Sở Sở cảm thấy phiền phức: "Không cần..."
"Cần." Bùi Uyên không đợi cô nói chuyện ra hiệu cho bác sĩ băng bó kỹ: "Tôi sẽ đưa em ấy đi."
Không bao lâu sau, Kiều Sở Sở bị Bùi Uyên hùng hổ kéo xuống lầu.
Lâm Thanh và mấy anh trai khác đều theo sát phía sau.
Kiều Sở Sở liên tục nhấn mạnh: "Em thật sự không sao mà anh cả."
Bùi Uyên không thèm để ý tới, kéo cô lên xe bảo mẫu, cưỡng chế ngồi bên cạnh cô: "Tới bệnh viện."
Bùi Du Xuyên theo sau: "Có cần tìm phụ huynh của đứa trẻ nghịch ngợm kia không?"
Bùi Uyên nhét Kiều Sở Sở vào trong xe: "Em đi kiểm tra camera, xác nhận là con nhà ai, cho bọn họ một ngày, mười hai giờ tối hôm nay còn chưa xin lỗi thì em xem rồi xử lý đi."
Bùi Du Xuyên hiểu rõ, cầm điện thoại lên giải quyết.
Kiều Sở Sở muốn tiếp tục tranh thủ.
Bùi Uyên trừng cô: "Câm miệng."
Kiều Sở Sở: "..."
Áp suất không khí trong xe rất thấp.
Sắc mặt của mấy anh trai khác không tốt, ai oán nhìn chằm chằm vào Kiều Sở Sở.
Kiều Sở Sở như xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lâm Thanh.
Lâm Thanh nhịn cười, dáng vẻ không hề bất ngờ khi nhìn thấy, nhún vai với cô.
Biểu cảm như đang nói: "Chị đã nói bọn họ cuồng em gái rồi."
Kiều Sở Sở cắn môi, không lên tiếng nữa.
Lâu Thính Tứ đứng bên ngoài khách sạn, nhìn xe bảo mẫu biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Lâu Nguyệt Tuyệt đứng bên cạnh anh ta, có chút tò mò: "Cha, cha nói xem không phải là vì Kiều Sở Sở dự đoán được chuyện sắp xảy ra nên mới bảo vệ ông cụ Triệu đấy chứ?"