Chương 25: Mau gọi xe cứu thương

Ông cụ Triệu nghe vậy thở dài: "Cũng đúng, sau khi cha mẹ các cháu qua đời, chỗ dựa tinh thần duy nhất của các cháu chính là Sở Sở, lúc trước mấy đứa bé các cháu yêu thương Sở Sở bao nhiêu, ông biết rõ đấy."

Kiều Sở Sở nhìn về phía mấy anh trai của mình.

Mấy anh trai đều nghiêm mặt, không được tự nhiên mà liếc nhìn cô một cái, không nói thêm nữa.

Cô cũng cảm thấy khó chịu.

Khi còn bé mấy anh trai thương cô nhất, mỗi lần cô bị bệnh bọn họ đều như gặp phải kẻ địch lớn mạnh, nhất định phải đích thân thay nhau chăm sóc cô đến khi khỏi hẳn mới yên tâm.

Nhưng từ khi hệ thống nhúng tay vào, tình thân đang yên đang lành biến chất thành như bây giờ.

Kiều Sở Sở áy náy mà cúi đầu.

Một tiếng hét kinh hãi đột nhiên vang lên...

"Tránh ra!"

Kiều Sở Sở giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen lao về phía cô, một dao đâm vào giữa trán cô.

Kiều Sở Sở ầm ầm ngã xuống đất.

Mấy anh trai đột nhiên thay đổi sắc mặt, hoảng sợ tới gần cô: "Sở Sở!"

"Mau gọi xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!"

Bùi Uyên khϊếp sợ nhìn mặt của cô: "Sở Sở đừng sợ, xe cứu thương tới ngay, em đừng ngủ! Sở Sở! Tỉnh lại! Đừng ngủ!"



"Á!" Kiều Sở Sở thét chói tai từ dưới đất bật dậy, sợ hãi che ấn đường.

Ấn đường trống rỗng, cũng không có dao đâm ở trên.

Cô bối rối, quan sát xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một thế giới màu trắng mịt mờ.

Kiều Sở Sở: "..."

Cô chết rồi sao?

"Đúng vậy, cô chết rồi." Một quả cầu ánh sáng màu vàng kim bay tới trước mặt cô: "Cô bất cẩn bị dao phóng tới đâm chết, hơn nữa là chết ngay tại chỗ."

Kiều Sở Sở nghe thấy giọng nói này rất quen tai: "Mi là hệ thống?"

Quả cầu nhỏ màu vàng kim: "Đúng thế."

Cô giận tím mặt: "Vậy mi đang đùa giỡn ta sao? Không cho ta nhảy lầu chết, lại để cho ta bị dao đâm chết, còn chết trước mặt nhiều người như vậy? Cẩu hệ thống mi thật xấu xa!"

Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại: "Được rồi, mi mau đưa ta về thế giới cũ của ta đi, ta không muốn lãng phí tâm trạng nữa, nếu không ta sẽ không nỡ đi."

Hệ thống thở dài: "Kí chủ, cô không trở về được."

Kiều Sở Sở: "?"

Hệ thống: "Nói thật với cô vậy, thật ra cô không ở trong thế giới tiểu thuyết, chỉ là một trong số những vị diện trong thế giới song song mà thôi, "kịch bản tiểu thuyết" mà cô thấy đều là vận mệnh của những người đó."

Sở Sở nghe vậy ngơ ngác: "Vậy tại sao mi phải gạt ta nói đây là tiểu thuyết."

Hệ thống gật đầu: "Miêu tả vận mệnh này thành tiểu thuyết, những "người xuyên qua" như các cô có thể hiểu nhanh hơn, cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa Hạ Tuyết Thuần và Quý Yến Xuyên đúng là nam nữ chính trong vận mệnh của những người các cô, bọn họ mang theo hào quang, nói bọn họ là nhân vật chính trong tiểu thuyết khá chính xác."

Kiều Sở Sở: "... Vậy tại sao ta không thể quay về?"

Hệ thống bất đắc dĩ: "Bởi vì cô đã bị xác định thành công dân của thế giới này rồi, vận mệnh của tất cả mọi người và tất cả những chuyện có liên quan biến thành không xác định, không cần hệ thống bọn tôi tham gia nữa, tôi cũng không thể tiếp tục ràng buộc với cô nữa."

Kiều Sở Sở chấn động: "Vậy, vậy ta chết vô ích sao?"

"Không." Hệ thống nói: "Khiến cô không thể quay về thế giới cũ là do hệ thống bọn tôi phán đoán sai, bọn tôi sẽ cho cô mười cơ hội sống lại, cho cô sống lại trước thời điểm tử vong, có thể là vài phút, cũng có thể là vài tiếng, để cô cứu vớt tính mạng của mình."