Lâu Thính Tứ huýt sáo một cái: "Ngầu quá Sở Sở! Quá hay rồi!"
Tiếng vỗ tay như sấm, cả ông cụ Triệu cũng mặt mày đỏ bừng mà vỗ tay cho Kiều Sở Sở.
Cuối cùng, trong tiếng vỗ tay và hoan hô của mọi người, sau khi Lý Giai Hạo lấy toàn bộ tiền gửi ngân hàng cộng thêm tiền mượn được, gom góp đủ bảy trăm sáu mươi nghìn gửi cho người phụ nữ bị hắt rượu vang.
Người phụ nữ bị hắt rượu vang mỉm cười: "Rất tốt, tôi nhận được rồi."
Mặt Lý Giai Hạo đỏ lên, oán hận mà trừng Kiều Sở Sở, dẫn theo Hạ Tuyết Thuần rời khỏi.
Hạ Tuyết Thuần như muốn đóng đinh ánh mắt lên người Kiều Sở Sở, không phục bị kéo đi.
Hiện trường vang lên tiếng hoan hô ngợp trời trong nháy mắt: "Ohhh!"
Lâm Thanh nhào thẳng tới ôm lấy Kiều Sở Sở: "Được đó Sở Sở, còn tưởng rằng em là một em gái mềm mại, không ngờ rằng em cũng có chút tính tình đó!"
Kiều Sở Sở vô cùng đắc ý: "Đương nhiên!"
Sau khi cô biết trước được rằng sẽ có tình tiết như vậy thì luôn tưởng tượng trong đầu, nếu như cô ở đây sẽ thế nào.
Bởi vì kết quả ban đầu là sau khi làm lớn chuyện thì nam chính lên sân khấu, giúp đỡ Hạ Tuyết Thuần chặn quý cô này.
Cô ấy ngậm bồ hòn làm ngọt, thực lực kinh tế lại không bằng nam chính, xót vì mất cái váy bảy trăm nghìn còn không được bồi thường, ấm ức tới rơi nước mắt.
Hạ Tuyết Thuần được hời còn khoe mẽ, cảm thấy kẻ có tiền đều là người xấu, nổi điên với nam chính, mạnh mẽ lên án nam chính và quý cô bị hắt rượu vang kia đều giống nhau, không phải thứ gì tốt.
Rõ ràng người làm sai chính là cô ta, cô ta lại có thể yên tâm thoải mái đổ cái sai lên đầu người khác, biến mình thành nạn nhân lớn nhất.
Quý cô bị hắt rượu vang thật sự rất tức giận.
Vậy nên nghĩ tới kết cục này, cô không nhịn được tham gia.
Quý cô bị hắt rượu vang đi tới trước mặt cô: "Cảm ơn cô cô Kiều, nếu cô không ngại, chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc không, ngày khác tôi mời cô ăn cơm nhé?"
Kiều Sở Sở vui vẻ đồng ý, trao đổi phương thức liên lạc.
Hai mắt người phụ nữ bị hắt rượu vang tỏa sáng: "Cảm ơn cô hôm nay giúp đỡ, tôi sẽ cảm ơn cô, tôi đi thay quần áo trước."
Kiều Sở Sở mỉm cười nhìn cô ấy đi xa, ông cụ Triệu theo sát phía sau: "Lâu như vậy không thấy Sở Sở, trưởng thành duyên dáng yêu kiều không nói, con người cũng thông minh hơn không ít đó!"
Kiều Sở Sở vui mừng nhướng mày, ôm ông Triệu: "Ông Triệu!"
Ông Triệu cưng chiều kéo Sở Sở: "Ông còn tưởng rằng bình thường cháu nói chuyện với người khác còn không dám lớn tiếng, không ngờ rằng gặp chuyện thì cháu vẫn rất đáng tin đấy."
Bùi Uyên và mấy anh trai khác của nhà họ Bùi đi tới trước mặt ông cụ Triệu, như cười mà không phải cười: "Ông Triệu, từ nhỏ Kiều Sở Sở đã thích giở trò khôn vặt, cũng đâu phải ông không biết."
Kiều Sở Sở đắc ý hất cằm: "Anh cả muốn khôn vặt còn không được đâu!"
Bùi Uyên hừ một tiếng.
Ông cụ Triệu rất vui mừng: "Thấy cháu như vậy thì ông cũng yên lòng, có điều cháu đã từng tuổi này rồi, có phải nên yêu đương rồi không?"
Kiều Sở Sở hơi giật mình.
Mấy anh em nhà họ Bùi đột nhiên căng thẳng thần kinh.
Bùi Uyên cười khẽ: "Hiện tại em ấy còn nhỏ, chưa có ý định cho em ấy yêu đương."
Ông cụ Triệu khϊếp sợ: "Hơn hai mươi tuổi còn chưa yêu đương? Cháu còn trẻ sao còn cổ hủ hơn ông vậy?"
Bùi Uyên cúi đầu, cười nhạt một tiếng: "Cháu chỉ không yên tâm gửi gắm em gái cho những người khác mà thôi."