[Phát điên gì thế? Bình thường đứng bên cạnh anh ấy, anh ấy hận không thể đập bay, hôm nay lại cho mình xem cơ bụng của anh ấy? Vậy anh ấy dứt khoát chọc mù mắt mình là được rồi, như vậy anh ấy có cởi truồng trước mặt mình thì mình cũng không cần rửa mắt.]
Mấy anh em khác: "Phụt!"
Cởi truồng cái gì!
Bùi Du Xuyên tức giận đến đỏ mặt, hạ giọng: "Cười con khỉ, không biết trong lòng em ấy nói mấy người thế nào kìa!"
Khóe miệng những anh em khác cũng giật giật, mơ hồ kịp phản ứng.
Đúng vậy.
Kiều Sở Sở bị hệ thống ép nên mới tới theo đuổi bọn họ.
Cô vốn dĩ không thích bọn họ.
Vây có phải trong lòng cô đang nói bậy về bọn họ không!
Còi báo động của mấy anh em vang ầm lên.
Lâm Thanh cười giảo hoạt, liên tục lắc đầu: "Xem ra trong số những người ở đây, chỉ có tôi là được trước sau như một."
Kiều Sở Sở nghi hoặc: "Chị nói gì vậy chị Lâm Thanh?"
Lâm Thanh cưng chiều lắc đầu: "Không có gì, thêm bạn bè đi."
Kiều Sở Sở gật đầu, trong chớp mắt quét mã QR đột nhiên nghĩ tới ảnh đại diện của mình.
Ảnh đại diện của cô là ảnh gia đình tám người bản chibi.
Do chính cô vẽ.
Mỹ danh cuồng anh trai biếи ŧɦái của cô, trong vòng tròn ở Lan thành không ai không biết không ai không hay.
Cô không muốn khiến Lâm Thanh cảm thấy mình là đồ biếи ŧɦái, đánh mất tình bạn không dễ có được này.
Kiều Sở Sở lúng túng nhìn về phía Lâm Thanh: "Ấy... chị Lâm Thanh, sở thích cá nhân của em... chị không ngại chứ?"
Vẻ mặt Lâm Thanh như thường: "Em đang nói tới chuyện em cuồng anh trai sao?"
Kiều Sở Sở tự ti gật đầu.
Lâm Thanh không cho là đúng, cạch cạch cạch mà gõ chữ trên giao diện điện thoại: "Không sao cả, dù sao anh em mấy người đều có qua có lại, dù sao bọn họ cũng là cuồng em gái rất biếи ŧɦái."
Kiều Sở Sở: "?"
Bảy anh em nhà họ Bùi: "?"
Bùi Uyên quát lớn: "Lâm Thanh, cô đừng có vu oan chúng tôi!"
Lâm Thanh tỏ vẻ không để ý: "Các anh nói vu oan thì là vu oan vậy."
Bùi Uyên không phản bác được, hung dữ cảnh cáo Kiều Sở Sở: "Đừng xem lời cô ấy nói là thật, có nghe thấy không?"
Kiều Sở Sở: "..."
[Mình vốn cũng sẽ không coi là thật mà, dù sao lễ Tết các anh còn không thèm nhìn em một cái, tiền sinh hoạt cũng đã cắt nhiều năm, người như vậy sao có thể cuồng em gái được?]
Bùi Uyên: "..."
Cắt tiền sinh hoạt là vì lúc ăn Tết cô mặc váy hai dây gợi cảm nhảy múa trước mặt bọn họ.
Tiền cơm và học phí cùng với tài xế và bảo mẫu từ trước tới nay chưa từng cắt!
Bùi Uyên rất muốn phản bác.
Những nghĩ rồi lại thôi.
Cô không hiểu lầm là được rồi, nếu không con nhóc này sẽ vui mừng tới chết.
Có điều...
Nếu như từ nay về sau Kiều Sở Sở không còn bị hệ thống khống chế, vậy cô còn có thể là cô em gái dính người, thích bày trò, cố tình gây sự nũng nịu kia không?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Bùi Uyên vang lên.
[Tổng giám đốc Bùi, còn một tiếng nữa bữa tiệc sẽ bắt đầu, tôi đi đón anh nhé?]
Bùi Uyên nhíu mày: "Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thay quần áo."
Kiều Sở Sở: "Tiệc?"
Lâm Thanh nhiệt tình ôm vai cô: "Tiểu Sở Sở, không phải là em không biết chứ, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Triệu, bọn chị đều được mời."
Kiều Sở Sở nghĩ.
Sao cô lại quên mất tiệc mừng thọ của ông Triệu chứ?
Nhà họ Triệu là một trong những gia tộc lớn ở Lan thành, từ nhỏ ông Triệu đã có chút chăm sóc cô, là một vị trưởng bối rất hiền hòa.