- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Đám Nhân Cách Phụ Uy Hiếp Hoa Thủy Tiên Tôi Đây
- Chương 109: Hoang mạc quốc lộ (3)
Đám Nhân Cách Phụ Uy Hiếp Hoa Thủy Tiên Tôi Đây
Chương 109: Hoang mạc quốc lộ (3)
Cậu hoàn toàn không để ý đến việc áo trong của cậu cũng đã ướt sũng, vì là áo trắng nên khi bị ướt, nó trở nên bán trong suốt.
Vải dính sát vào người Vưu Lê từ sau gáy đến thắt lưng, có thể nhìn thấy rõ đường cong mềm mại và vòng eo nhỏ, khi cửa sổ xe đóng lại, hơi thở của cậu tạo thành một lớp sương mờ trên kính.
Khi cậu quay người lại, phía trước đã bị che lại, chỉ nhìn thấy khoảng dưới xương quai xanh một chút. Vì trời quá lạnh và bị mưa tạt, da thịt của cậu ửng hồng hết lên.
Nhưng chiếc áo len cậu cầm chỉ có thể che một phần phía trước, phần bụng vẫn bị lộ ra.
Giống như chỉ cần véo một cái liền để lại dấu vết, không cần phải giữ lâu.
Ngay khi Vưu Lê định mặc lại áo len thì người bên cạnh lên tiếng: “Đằng sau có đồ.”
Vưu Lê sững sờ, cậu quay lại nhìn ghế sau, quả nhiên ở đó có một cái túi, cậu nói: “Cảm ơn.”
Cậu tháo dây an toàn, vặn người với tay về phía chiếc túi, nhưng cậu cố mãi cũng chỉ với được sợi dây
Chiếc xe quá rộng, ghế sau cũng rất rộng.
Nhìn qua không giống một chiếc xe chỉ có một người lái, điều này khiến Vưu Lê cảm thấy chiếc xe này hẳn phải chở nhiều người mới đúng.
Vưu Lê kéo cái túi, khiến nó rơi xuống đất, cậu lập tức xin lỗi rồi nhặt túi lên, bên trong chỉ toàn quần áo, lục một lúc cậu mới lấy ra một chiếc áo thun đen.
Sau đó cậu hỏi: “Tôi có thể mượn khăn của anh được không?”
019: “Cứ thoải mái.”
Vưu Lê lấy khăn ra, cậu nhìn thấy gì đó, mím môi: “Đồ bên trong tôi có thể dùng sao?”
019: “Có thể.”
Vưu Lê do dự không biết liệu cậu có nên thay hết đồ trên xe của người khác không, nhưng vì quần cậu vẫn đang liên tục nhỏ nước, cuối cùng cậu quyết định lấy ra.
Vì 019 vẫn luôn nhìn về phía cậu nhưng không nói lời nào, Vưu Lê không dám yêu cầu anh không được quay đầu lại, chỉ cúi người thay đồ
Đầu tiên là áo, cậu lặng lẽ lau mình bằng khăn, sau đó mặc chiếc áo rộng hơn so với mình, sau đó là giày, tất, chiếc quần ướt nhẹp được cậu giẫm dưới chân.
Cậu vụng về lấy chiếc quần chiến đấu khô ráo trong túi ra, vì không có nhiều ánh sáng và chiếc quần đầy túi, cậu phải lật ngang lật dọc mãi mới tìm được đúng mặt để mặc vào
Chân cậu trắng mịn, cân đối, không hề có dấu vết của việc ngồi xe lăn lâu. Da ở mắt cá chân và mu bàn chân mỏng đến mức mơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh lam bên dưới.
Dùng khăn của người khác, trong xe của người lạ, thậm chí chỉ cách phanh tay, cậu xấu hổ cúi xuống lau nước ở chân.
Vưu Lê dùng khăn lau sạch nước trên ghế rồi mới mặc quần vào, vừa mới mặc vào, người đàn ông chưa từng lên tiếng, hình như cũng chưa hề liếc nhìn cậu không hề báo trước một tiếng mà cứ thế hỏi.
“Bạn trai của cậu có biết cậu rất cởi mở không?”
Vưu Lê cảm nhận được một sự khıêυ khí©h xúc phạm đến thẳng thắn thô lỗ.
019 cầm vô lăng, anh giống như đã quan sát rất lâu nhưng không để lộ chút dấu vết nào, giấu dưới kính bảo hộ và mặt nạ phòng hộ, tố chất thấp hèn đến cực điểm
Giống như một thủ lĩnh quân phỉ, ngủ đông nếm xong chỗ tốt rồi, xem đủ rồi mới khoan thai hỏi muộn một câu.
Lời lẽ thật thô thiển và thiếu tôn trọng.
“Sao không cởi cả bên trong?”
Vưu Lê sẽ không mắng chửi người.
Ngón tay cậu đỏ bừng khi nắm chiếc quần chiến đấu. Đối mặt với hai câu hỏi thô tục này, cậu thậm chí còn không phản ứng ngay lập tức.
Cậu ngơ ngác chớp mắt, cụp mi xuống nhìn cạp quần vẫn chưa được kéo lên hoàn toàn.
Vưu Lê theo bản năng hỏi: “Bên trong cũng phải cởi sao?”
019 từ từ siết chặt tay lái.
Vưu Lê mím môi: “Nhưng tôi không có quần để thay, cởi ra thì tôi cũng không có gì để mặc.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Đám Nhân Cách Phụ Uy Hiếp Hoa Thủy Tiên Tôi Đây
- Chương 109: Hoang mạc quốc lộ (3)