Chương 108: Hoang mạc quốc lộ (2)

Vưu Lê chật vật mở cửa xe tải hạng nặng, bước lên bậc thang rồi bò lên ghế ngồi, cả người cậu ướt sũng, xấu hổ: “Xin lỗi vì đã làm bẩn xe anh.”

Sau khi ngồi vững, cậu mới có thời gian nhìn người ngồi trên ghế lái.

Một người đàn ông mặc đồ chiến đấu, gần như võ trang toàn bộ, mũ giáp, mặt nạ phòng hộ và kính bảo hộ không rơi cái nào, toàn thân trên dưới có mấy chục cái túi, 90% chúng chứa linh kiện máy móc

Chỉ có phần giữa khuôn mặt không bị che lộ ra ngoài, anh ta cầm vô lăng bằng một tay, đeo găng tay màu nguỵ trang nửa ngón, đầu không quay ra nửa phần, lạnh lùng ra lệnh: “Đóng cửa lại. “

Kiểu ăn mặc này không chỉ không khiến Vưu Lê cảm thấy sợ hãi mà còn khiến cậu cảm thấy an toàn hơn. Cậu ngạc nhiên hỏi: “Anh là người của đội cứu hộ gần đây à?”

Là nhân viên chính phủ sao?

Chắc loại nhân vật NPC này trong phó bản thường thuộc phe chính nghĩa, chắc chắn không phải người xấu.

Người đàn ông cuối cùng liếc sang, nói: “Tôi không muốn nói lần thứ hai.” Có vẻ như ngay giây tiếp theo sẽ đuổi người xuống xe

Vưu Lê vội vàng nói: “Tôi đóng cửa lại ngay đây.”

Vưu Lê dùng hai tay kéo cửa xe nặng nề một hồi, cậu tạm nghỉ một chút, cảm thấy bầu không khí trong xe càng kém đi.

Nó càng trở nên rõ hơn khi cửa xe được đóng và khóa lại, biến nơi này thành một không gian tối tăm, chật hẹp và kín gió.

Chỉ có nước trên người Vưu Lê vẫn đang nhỏ giọt xuống, chẳng mấy chốc, dưới chân cậu đã xuất hiện một vũng nước nhỏ.

Cậu biết mình đang làm phiền người khác nên có hơi đứng ngồi không yên cúi đầu xuống, cố gắng thu mình lại thành một quả bóng nhỏ để không làm bẩn những nơi khác.

Quá khốc liệt.

Vưu Lê không dám nói lớn: “Cám ơn anh, tôi tên Vưu Lê, cảm ơn anh đã sẵn lòng giúp đỡ tôi.”

Dường như người đàn ông đang liếc cậu qua gương chiếu hậu.

Vưu Lê luôn cảm thấy đối phương đang nhìn chỗ ngồi bị mình làm bẩn. Cậu kể trải nghiệm khốn khổ của mình: “Tôi và bạn trai——”

Cậu vẫn chưa nói xong.

Xe bỗng chợt xóc nảy.

Vưu Lê suýt tông vào bảng điều khiển trung tâm trước mặt, cậu không kịp vươn tay giữ mình lại nên bị dây an toàn siết hơi đau, nghĩ rằng có lẽ bánh xe đã cán phải một viên đá lớn.

Đoạn đường phía trước không bằng phẳng lắm.

Vưu Lê dừng một chút: “Chúng tôi đến đây du lịch và muốn băng qua vùng đất hoang nổi tiếng này, nhưng vì xô xát trên đường nên anh ấy đã bỏ tôi lại.” Cậu thì thầm: “Tôi dầm mưa đợi rất lâu cũng chỉ thấy anh đi ngang qua.”

“Cảm ơn vì đã cứu tôi.”

“Chào mừng ký chủ đến phó bản ‘Hoang mạc quốc lộ’, xin hãy nhận nhân vật của bạn - một lữ khách bị bạn trai bỏ rơi bên đường. Bạn đứng dưới mưa đợi người bạn trai yêu quý của mình quay lại đón nhưng dù đợi rất lâu cũng không thấy anh ta, trong lòng bạn đầy oán hận, vô cùng sợ hãi và bất lực, rồi một chiếc xe tải đi ngang qua… “

“Điều kiện qua ải - ra khỏi hoang mạc quốc lộ.”

“Hãy nhớ, đừng rời khỏi thiết lập nhân vật của bạn.”

Sau khi giới thiệu mở đầu cốt truyện, hệ thống kể lại trong đầu Vưu Lê: “Hiện tại, cậu đã chính thức tiến vào ‘Vùng đất không người’.”

Qua gương chiếu hậu, Vưu Lê nhìn thấy con số phía trước đồng phục chiến đấu của người đàn ông, hình như là - 019.

Cậu nắm vạt áo mình, vắt ra một vũng nước, có hơi bất đắc dĩ hỏi: “Tôi có thể mở cửa sổ được không?”

019 nói: “Tùy cậu.”

Sau khi Vưu Lê nhận được phản hồi, cậu cởϊ áσ len ra, dưới lớp áo len là một cái áo trắng

Cậu mở cửa sổ xe ra.

Vì chỉ có xe của họ trên đường này nên Vưu Lê mạnh dạn thò tay ra ngoài vắt áo, cậu cố gắng vắt khô nước mưa, dù lại bị mưa tạt thêm chút nhưng vẫn đỡ hơn trước rất nhiều.