Chương 95

Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

"Điện hạ." Đỗ Nguyễn vừa biết tin liền chạy đến chỗ Tiếu Mặc.

Tiếu Mặc đang luyện thư pháp, nghe xong cũng không ngẩng đầu, hạ đầu lông bút cứng cáp mạnh mẽ như trước "Ngươi biết?"

"Vâng, điện hạ." Đỗ Nguyễn bình phục tâm tình, thấp giọng nói rằng "Vi thần vừa qua, thì thấy Tiếu Kỳ từ trong đi ra, nên hỏi thêm mấy câu."

Dòng chữ dưới tay Tiếu Mặc cũng hoàn thành, Tiếu Mặc nhẹ nhàng thả đầu lông bút xuống, sửa lại vạt áo, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Đỗ Nguyễn "Phụ hoàng đêm khuya còn triệu kiến Tiếu Kỳ, lại tránh tất cả mọi người, thật khiến lòng người lo lắng."

"Đúng là như thế. Điện hạ, lúc mới đến, ta đã hỏi chuyện ở Dưỡng Tâm điện, chỉ biết là hoàng đế triệu kiến Tiếu Kỳ, nhưng không hề biết bọn họ đàm luận điều gì." Đỗ Nguyễn vì quá mức lo lắng, sắc mặt lúc này ửng hồng, mồ hôi theo má chảy xuống "Có cần đưa người đi thăm dò ý của bệ hạ không?"

"Không." Tiếu Mặc bình tĩnh đáp, dường như từ lâu đã biết đến chuyện này "Phụ hoàng nếu lúc này dám gọi hắn đến, vậy thì chắc chắn không để chúng ta bắt được nhược điểm nào, cứ coi như chúng ta phát hiện ra, nhưng ông ấy cũng tự tin rằng chúng ta không thể làm gì được."

"Vậy chúng ta nên làm sao cho phải?"

Tiếu Mặc trầm ngân chốc lát "Tạm thời án binh bất động, dùng bất biến ứng vạn biến."

"Nhưng...." Đỗ Nguyễn có chút chần chừ "Ta cho là hoàng đế cho triệu kiến Tiếu Kỳ bất luận vì chuyện gì thì chúng ta cũng không thể chậm trễ, cần phải lập tức động thủ, miễn cho đêm dài lắm mộng."

Tiếu Mặc suy nghĩ một lúc, gật đầu "Ngươi nói cũng có lý. Cho dù đang nắm lấy sinh cơ nhưng vẫn liên quan đến thời điểm sống còn, thà rằng gϊếŧ 10 ngàn người cũng không thể bỏ sót một. Nhưng cổ ngữ đã có câu, biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu chúng ta ra tay tuỳ tiện, e là sẽ tăng thêm biến số."

"Điện hạ nói có lý, vậy chúng ta nên làm thế nào?" Đỗ Nguyễn suy nghĩ chốc lát, trầm giọng nói "Lẽ nào liền nhìn bọn họ muốn làm gì thì làm?"

Môi Tiếu Mặc khẽ nhếch "Dĩ nhiên không phải."

"Chẳng lẽ trong lòng điện hạ sớm đã có tính toán, không biết điện hạ có tính toán gì?" Đỗ Nguyễn hỏi.

"Trước kia bày võng (bẫy), bây giờ cũng đã đến lúc thu hồi."

Đỗ Nguyễn nghe vậy, trong lòng thất kinh "Lẽ nào điện hạ...?"

"Di Địch." Ánh mắt Tiếu Mặc đột nhiên tối tăm "Ngày mai ngươi cứ dựa vào kế hoạch ban đầu mà chúng ta bố trí ra, tính toán cũng đã đến lúc rồi."

"Vâng, điện hạ."

Tiếu Mặc liếc nhìn mảnh trăng tròn treo ngoài cửa sổ "Lúc này cũng không còn sớm nữa, sáng mai ngươi còn việc để làm, về nghỉ ngơi đi."

Đỗ Nguyễn nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Tiếu Mặc như bất giác, chậm rãi đi đến cửa sổ, gió đêm thổi lên, ánh nến vàng óng bị gió thổi làm bóng đen của hắn nghiêng nghiêng đổ đổ. Đỗ Nguyễn si ngốc nhìn hắn, trong lòng thì đắng chát. Bất luận so với ai, gã đều hiểu, vì vẫn luôn được bên cạnh Tiếu Mặc, cho đến khi Tiếu Mặc quay đầu lại, hết thảy tất cả đã khôi phục như thường.

Biết rõ là người này không thể nhưng vẫn không không chế được, vẫn lưu luyến, cho dù có là thiêu thân lao đầu vào lửa.

"Ta đi trước."

Rốt cục Đỗ Nguyễn cúi đầu nói.

"Ừ, đi cẩn thận." Tiếu Mặc nhàn nhạt đáp lời.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, sau đó Tiếu Mặc nghe thấy tiếng bước chân của Đỗ Nguyễn lặng lẽ xa dần.

Tiếu Mặc chắp tay mà đứng, đáy mắt là một mảnh quạnh quẽ.

Không phải không biết tình cảm của Đỗ Nguyễn, nhưng không có cách nào đáp lại, không bằng làm bộ như không biết, đối với ai có lẽ cũng đều tốt.

"Cái gì? Bệ hạ đến?" Đỗ Vân Trúc quay đầu, sững sờ không dám tin nhìn cung nữ quỳ trước cửa, cau mày hỏi lại. Mà một cung nữ khác đang giúp nàng chải đầu không cận thận làm đứt của nàng mấy sợi.

Đỗ Vân Trúc hừ một tiếng, tàn bạo trừng mắt nhìn cung nữ kia, cung nữ kinh hoàng quỳ xuống "Nương nương tha mạng.... Nô tỳ không cố ý."

Đỗ Vân Trúc vốn muốn quát mắng, nhưng không chờ nàng mở miệng.

"Làm sao vậy, ái phi không hoan nghênh trẫm à?"

Cung nữ vừa mới chạy vào thông báo được Cáp Xích cạnh hoàng đế chẫm rãi đỡ dậy.

"Bệ hạ, Vân Trúc nào có?" Đỗ Vân Trúc thu lại sự tức giận vừa rồi, đổi lại một nụ cười kiều mị, lập tức đi lên hướng hoàng thượng nghênh tiếp, cả người mềm nhũn dựa vào cánh tay của hoàng thượng, Cáp Xích cũng thuận thế lui ra "Mấy ngày nay bệ hạ bận rộn, Vân Trúc rất nhớ ngài, nhưng cũng không dám quấy rối ngài."

"Ngươi nha...." Hoàng đế yêu thương bóp bóp chóp mũi của Đỗ Vân Trúc.

Đỗ Vân Trúc liền mở miệng "Bệ hạ yêu mà lại đùa cợt Vân Trúc như vậy, có lẽ đã chán ghét vô cùng."

"Ái phi tức giận à, trẫm chịu tội với ngươi, có được không?" Hoàng đế nhẹ nhàng khoát tay, mọi người lập tức quỳ xuống, lặng yên không tiếng động đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người.

"Bệ hạ, đã trễ như vậy rồi người còn đến chỗ Vân Trúc?" Đỗ Vân Trúc đỡ hoàng đế ngồi lên giường, một bên bóp vai cho ông, một bên mềm giọng hỏi.

"Cũng chỉ có ngươi là tay nghề giỏi." Hoàng đế thả lỏng dựa vào Đỗ Vân Trúc, "Ái phi thông tuệ như vậy, có muốn đoán hay không?"

"Bệ hạ muốn trêu đùa Vân Trúc sao?" Ngữ Đỗ Vân Trúc hờn dỗi lộ ra mấy phần trẻ con "Vân Trúc mới không muốn bệ hạ đến đây!"

Hoàng đế cười không nói.

Đỗ Vân Trúc thấy thế, cũng thức thời không nói gì, tận tâm tận lực giúp hoàng đế thoải mái.

Đỗ Vân Trúc thấy hoàng đế có vẻ đã ngủ, đang chuẩn bị cầm lấy tấm chăn muốn đắp cho ông thì tay bị tóm lấy.

"Bệ hạ?" Nàng kinh ngạc nhìn hoàng đế vốn dĩ phải ngủ rồi.

Hoàng đế buông tay nàng ra, chậm rãi mở mắt.

Đỗ Vân Trúc không biết ý của ông, nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể sững sờ nhìn.

"Đỗ Vân Trúc." Hoàng đế nghiêm túc nhìn Đỗ Vân Trúc.

"Có Vân Trúc." Lần đầu tiên thấy hoàng đế nói vậy, uy thế thượng vị nhất thời khiến Đỗ Vân Trúc tay chân luống cuống.

Hoàng đế khẽ thở dài một tiếng, đưa tay vỗ nàng "Trẫm chỉ muốn đàm luận đơn giản với ngươi, đừng căng thẳng."

Trực giác của Đỗ Vân Trúc cho thấy hoàng đế hôm nay khác vô cùng, vì vậy theo bản năng cung kính "Vân.... Vân Trúc không căng thẳng."

"Thôi." Hoàng đế thu lại khí thế ác liệt, cúi thấp đầu nhìn Đỗ Vân Trúc "Ái phi, trẫm không thể sống được bao lâu nữa."

"Bệ hạ sao lại nói những lời như vậy? Thần thϊếp đáng chết, thỉnh bệ hạ thứ tội." Đỗ Vân Trúc nghe vậy kinh hãi, lập tức quỳ xuống đất hướng ông nặng nề rập đầu.

Hoàng đế bất đắc dĩ "Thân thể của trẫm trẫm tự biết, không liên quan đến ngươi."

"Thần thϊếp..."

"Đỗ Vân Trúc." Hoàng đế thoáng lên giọng, nheo mắt lại nhìn nàng "Trẫm không hề có ý trách cứ ngươi, ngươi như vậy, làm sao có thể cùng trẫm đàm luận?"

"Là thần thϊếp sai, bệ hạ đừng tức giận." Đỗ Vân Trúc lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi trở lại bên cạnh hoàng thượng.

Hoàng đế lúc này mới hài lòng gật đầu "Ngươi cũng coi như thông minh, ngươi có biết ngày sau khi trẫm đi rồi, hoàng hậu sẽ không lưu lại mạng cho ngươi không?"

Đỗ Vân Trúc nghe xong, cả người run lên.

Hoàng đế đưa tay nhẹ nhàng vỗ về dung mạo xinh đẹp trước mặt "Ngươi xem, chỉ bằng khuôn mặt này của ngươi, hoàng hậu xác định không dễ dàng buông tha cho ngươi rồi."

"Bệ... Bệ hạ..." Đỗ Vân Trúc làm sao không biết kết cục của mình? Nàng lúc này trở mặt với Đỗ Nguyễn, mà hoàng hậu là nhất nhất vu nàng tội hạ độc, việc này tất nhiên liên luỵ rất nhiều, nàng có trăm miệng cũng không thể chữa. Cho nên giờ khắc này nàng lại vì có khuôn mặt đó lại chiếm được sự ân sủng của hoàng đế, về sau sẽ chịu lấy sự hãm hại của hoàng hậu. Lúc này, hai mắt nàng rưng rưng, nước mắt như mưa khiến người đau lòng "Bệ hạ, ngài phải cứu thần thϊếp...."

"Biện pháp không phải không có." Hoàng đế lạnh nhạt nói, ý vị thâm trầm nhìn Đỗ Vân Trúc.

Không có Đỗ gia, đối mặt với hoàng hậu lòng dạ hiểm ác, mặc dù có thân phận Vân phi cao quý, nhưng ngoại trừ được ân sủng của hoàng đế thì Đỗ Vân Trúc không có gì cà "Thần thϊếp....Thần thϊếp nguyện vì hoàng đế làm bất cứ điều gì."

"Ừm." Hoàng đế hài lòng gật đầu "Như vậy là được rồi."

Đỗ Vân Trúc biết rõ hoàng đế sớm đã có lợi dụng nàng, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm giác đau lòng.

Hoàng đế đưa tay nâng cằm nàng lên, tiến đến bên tai nàng "Ngươi nếu dựa trên lời của trẫm, trẫm có thể đảm bảo cho ngươi một mạng."

Lực trên tay hoàng đế không chút lưu tình, làm Đỗ Vân Trúc khẽ cau mày, nhưng nàng vẫn gật đầu.

Trong lòng hoàng đế sớm đã có tính toán, thấy nàng như vậy liền nói.

Đỗ Vân Trúc càng nghe càng hoảng sợ, cuối cùng kinh hoàng nhìn hoàng đế, cả người run rẩy.

Hoàng đế tựa hồ đã sớm biết phản ứng của nàng, không sợ hãi chút nào nhẹ giọng hỏi "Làm được không?"

Đỗ Vân Trúc suy tư chốc lát, cuối cùng cắn răng gật đầu.

"Trẫm phải nghe ngươi nói ra." Hoàng đế không nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm.

"Thần thϊếp nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ."

"Rất tốt." Hoàng đế lúc này mới tản ra khí thế "Nếu ngươi đổi ý, không cần hoàng hậu động thủ, chính ta sẽ tự tay hoàn thành ý nguyện của hoàng hậu."

Đỗ Vân Trúc cười khổ "Bệ hạ, thần thϊếp đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được."

"Vậy mới là tốt nhất." Hoàng đế thấy việc đã an bài xong, thân thể cũng có chút mệt mỏi "An nghỉ đi."

Ánh mắt Đỗ Vân Trúc bi thương, nghe xong lẳng lặng nhìn hoàng thượng "Bệ hạ, trước kia sủng ái Đỗ Vân Trúc đều chỉ là lợi dụng thôi sao? Một chút tình nghĩa cũng không có ư?"

Nàng mới nói xong liền phát hiện hoàng đế từ lâu đã nằm xuống bên người, tựa như nghe được ý nàng, mà cũng tựa như không, Đỗ Vân Trúc đợi rất lâu cũng không nghe thấy ông trả lời.

Không trả lời, kỳ thực là ngầm thừa nhận. Đỗ Vân Trúc đột nhiên cất tiếng cười to, đã biết rõ đáp án, nhưng tại sao vẫn muốn tự cầu người khác để khiến mình thêm thương tâm?

Nàng chậm rãi nằm xuống bên cạnh hoàng đế, nhìn khuôn mặt nghiêng của hoàng đế, nhẹ giọng nói "Bệ hạ, Vân Trúc nhất định không phụ sự uỷ thác của ngài, cũng mong ngài thực hiện lời hứa. Người cũng biết, ở trong thâm cung, Vân Trúc có thể dựa vào được chỉ có mình ngài mà thôi."

Lẽ ra hoàng đế đã ngủ, không phát hiện thở dài một tiếng, gằn từng chữ "Quân vô hí ngôn."

Trong nháy mắt, đôi mắt Đỗ Vân Trúc trợn trừng, viền mắt ửng hồng. Nàng nhìn màn trên treo cao, nhưng trong lòng như đặt một chiếc đồng hồ cát, hạt cát rơi không giữ được, vắng vẻ, khiến người ta khó chịu.

Nhưng nàng lại không khóc nổi, phảng phất như toàn bộ thân thể như một cái xác khô, không có nước mắt, vì sự đấu tranh tàn khốc trong cung, căn bản không có ai tin tưởng nước mắt của nàng, lại không có ai đối với nàng có nửa phần đồng cảm.

Hoàn chương 95

Tác giả có lời muốn nói: Ta bug nha:) ngày hôm nay quá mệt mỏi, ngày mai sẽ lại thay đổi một chút....