Tác giả: Đản Thát QuânBiên tập: Red9"Chờ đã."
Nguyệt Vân Sinh thấy có chuyện gì đó, lập tức đuổi tới.
Tiếu Kỳ dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại.
"Tiếu Kỳ, ngươi gạt ta."
Nguyệt Vân Sinh dùng giọng điệu khẳng định nói, người không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tiếu Kỳ.
Sau khi nghe xong, Tiếu Kỳ không lên tiếng, chỉ trầm mặc.
Nguyệt Vân Sinh thấy vậy cũng thuận theo hắn cùng trầm mặc. Một lát sau "Nếu ngươi không muốn nói, thì thôi vậy." Nguyệt Vân Sinh miễn cưỡng cười cười "Ngươi vừa có chuyển biến tốt, không còn cảm lạnh nữa, ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị thuốc, đợi một chút nữa sẽ sai Thẩm Đại Hải mang đến cho ngươi." Nói xong y liền quay người đi về phía Thiên điện.
Tiếu Kỳ do dự mãi, không nhịn được quay đầu, nhìn bóng lưng có chút cô đơn, thở dài nói "Văn Cẩn..."
"Hả?" Nguyệt Vân Sinh đáp một tiếng, nhưng không nói gì, tựa hồ là đang chờ vế sau của hắn.
Lời nói bồi hồi ở đầu lưỡi, Tiếu Kỳ vẫn không nói ra được, trằn trọc một hồi lại tự giận mình mà nói "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Tạ điện hạ quan tâm." Nguyệt Vân Sinh nói mang theo mấy phần xa cách, làm cho Tiếu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy đau xót.
Tiếu Kỳ nhìn Nguyệt Vân Sinh từng bước rời đi, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt hắn.
Hắn cười khổ lắc đầu.
Hình ảnh trong cơn mộng kia mấy ngày nay thật khiến người ta run sợ, phải làm sao để có thể nói ra được? Chuyện như vậy ngay cả mình còn cảm thấy là những chuyện bát quái, có ai có thể tin? Nếu như nói với Nguyệt Vân Sinh, y chắc chắn là còn nghĩ mình bị hồ đồ, mang cử chỉ điên rồ thì sao?
Lão nhân thường nói vận mệnh luân hồi, trên cầu Nại Hà uống cạn Mạnh Bà thang, tất cả mọi thứ đều quên hết. Mà đời này và kiếp trước.... Tiếu Kỳ yên lặng nhìn mười ngón tay, hắn đã từng cắt đứt giấc mộng mỗi lần có người kia rất nhiều lần, hắn rốt cuộc đã thấy được mặt mũi người kia, cũng biết tên người kia, cùng với tất cả những gì mà bọn họ trải qua.
Đỗ Hành, Đỗ Tử Kính.
Làm sao có thể quên mất người đó, làm sao lại không thể nhớ rõ người đó, việc này làm hắn càng thương nhớ người, làm cho hắn cam tâm tình nguyện bỏ qua sinh mệnh của mình! Mà kiếp này, Bách Việt không hề có Đỗ Hành, bản thân cũng không giống kiếp trước bị bệnh tật quấn lấy. Nhưng bây giờ hết thảy những gì xảy ra ở đầu cơn mộng đều ăn khớp, cho nên khiến hắn cảm thấy giấc mộng lại chân thật như vậy, chân thật đến mức khiến người ta kinh ngạc, khó phân biệt thật giả.
Tiếu Kỳ thở dài một tiếng, trong lòng vạn ngàn suy tư.
Đỗ Hành và Nguyệt Vân Sinh.
Hai ký ức đan dệt, mỗi khi hắn thấy Nguyệt Vân Sinh lộ ra biểu cảm như vậy thì sẽ đau lòng đến khó kiềm chế. Mà đến khi hắn nhớ đến những gì làm lúc thời điểm ấy, tình cảm trong lòng đối với Đỗ Hành, thì lại gắt gao áp chế hắn.
Tình cảnh này, hắn đến cùng là nên làm gì?
Tần Mặc lúc tiến vào thì thấy Nguyệt Vân Sinh đang ngồi bên cửa sổ không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Cửa sổ bị đẩy ra, gió phần phật thổi vào. Tuy đang là giữa hè, nhưng gió đêm vẫn mang theo khí lạnh từng trận, Tần Mặc biết chủ nhân mấy ngày nay đều ở bên cạnh Cửu điện hạ, hơn nữa trên người còn vết thương cũ vẫn chưa khỏi hẳn, tiếp tục gây sức ép sẽ trở nên mệt mỏi bất kham.
Tần Mặc bước nhanh đến đóng cửa sổ giúp Nguyệt Vân Sinh lại "Chủ nhân, sao ngài trở về Thiên điện?"
Nguyệt Vân Sinh cười khổ một cái "Đoạn thời gian này ta sẽ ở đây, ngươi đi thông tri cho mấy người Đông Mai biết."
Trong lòng thất kinh, Tần Mặc miễn cưỡng chế ngự chập trùng trong lòng, chủ nhân nhà hắn mới trải qua tân hôn không lâu đã xảy ra chuyện như vậy, truyền ra ngoài e là sẽ gây một trận đàm tiếu "Chủ nhân, ngài và Cửu điện hạ rốt cuộc có chuyện gì?"
Nguyệt Vân Sinh chần chừ chốc lát, vẫn lắc đầu.
Nguyệt Vân Sinh thường như vậy, Tần Mạc mặc dù đã quen, nhiều năm nay vẫn theo y, cho dù biết y có năng lực siêu quần nhưng vẫn vô cùng lo lắng, châm trước vài lần, sau đó không yên lòng nói "Chủ nhân, ngài đừng đem chuyện để một mình ôm lấy. Tuy rằng năng lực của thuộc hạ có hạn, nhưng rất nhiều chuyện nói ra sẽ thoải mái hơn, ngài có muốn thuộc hạ giúp ngài thám thính chút không?"
Nguyệt Vân Sinh nghe xong ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, khoé môi vểnh lên, cười nói "Tạm thời không cần, Tần Mặc, cảm ơn ngươi."
Nhất thời không quen loại cảm giác khách khí này, Tần Mặc không thể làm gì khác hơn là sờ sờ đầu mình, ngốc ngốc nở nụ cười, "Chủ nhân, ngài đừng như vậy." Nhưng hắn vẫn nhạy bén bắt lấy ánh mắt đầy phức tạp đặc biệt của Nguyệt Vân Sinh, phảng phất như mang trong đó bao bi thương cùng nguội lạnh, làm hắn liếc mắt một cái không khỏi hoảng sợ, thất thanh nói "Chủ nhân, ngài..."
"Tần Mặc, có lẽ là ta sai rồi." Nguyệt Vân Sinh như đang cùng hắn nói, lại giống như đang lầm bầm hơn "Trước hắn không bao giờ lộ vẻ kinh dị, chỉ sau khi tỉnh lại thì mang thái độ khác thường, có thể do hôn mê xảy ra chuyện, mà ngoại trừ hắn ra thì không ai biết được. Hắn không muốn nói e là sợ khó mở miệng, nhưng ta lại không có cách nào để hỏi hắn."
Tần Mạc biết Nguyệt Vân Sinh đang nói đến Tiếu Kỳ, thế nhưng khó có thể lý giải được lời của y rốt cuộc là mang ý tứ gì.
Nguyệt Vân Sinh tựa hồ là không có ý định giải thích, quay đầu nhìn hắn mỉm cười "Đừng lo lắng, ngươi xuống trước đi, không sao."
"Vâng, chủ nhân." Tần Mặc không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là xin cáo lui.
Nguyệt Vân Sinh chậm rãi đứng dậy, một lần nữa mở cửa sổ ra.
Giữa tháng sáu, bên ngoài cũng trở nên xán lạn. Vải đỏ ở Lệ Chính điện còn chưa được gỡ xuống, đèn l*иg đỏ lớn vẫn ung dung đong đưa trong gió, làm nổi bật một mảng phi sắc, sinh cơ bừng bừng mọc đầy sân, vốn nên làm cho con người ta lòng ấm ấp dào dạt, lúc này lại trống rỗng băng lãnh.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên thành cửa sổ.
Ánh mắt đen huyền của Nguyệt Vân Sinh lung linh một mảnh.
Lời thề ngày đó lúc này vẫn văng vẳng bên tai.
Tuy nói là nhân sinh như diễn, chỉ là....
Tiếu Kỳ, xin đừng làm mất điểm ấm lưu luyến của y trong thế gian này.
Ngươi nói, có được không?
Tiếu Kỳ càng nghĩ cành buồn bực mất tập trung, vì vậy không để ý phản đối của mọi người, cố ý xuất cung, giục ngựa chạy như bay đến Đào Nguyên đình ở ngoại ô.
Đem ngựa buộc bên một gốc cây ven đường, gỡ mấy vò rượu xuống, hắn đi đến Đào Nguyên đình.
Đã qua đầu xuân, Đào Nguyên đình bốn phía đều xum xuê đầy trái cây. Chỉ có một mảnh hoa tử vi nở xán lạn sau rừng đào, sắc hoa diễm lệ, toả khắp sảnh đường, xa xa nhìn là là một mảnh đỏ thẫm, ở giữa là những điểm hoa trắng noãn, theo gió đưa đến những hương thơm ngọt ngài.
Lúc này còn sớm, thêm nữa là việc Đào Nguyên đình nằm tại một nơi hẻo lánh, trên đường cũng ít người qua lại.
Tiếu Kỳ ngược lại thanh tịnh, vén vạt áo lên ngồi xuống đình, tay bưng rượu lên uống ngụm lớn.
Buồn cười.
Hắn đã từng không biết gì, trời cao lại giúp hắn nhớ lại tất cả, nhưng lại cố tình không cho hắn biết gì về người mà hắn tâm tâm niệm niệm kia.
Tiếu Kỳ từ lâu đã không rõ ràng, phân không đúng thật giả, quá khứ ngắn ngủn trong những khoảng thời gian đầu, quá nhiều chuyện chớp mắt liền tới, làm hắn căn bản không thể nào trốn tránh được, không thể nào thở dốc.
Bây giờ, trước mắt vẫn là Đào Nguyên đình như trước, đã từng trải qua cùng người hắn quý mến đã biến mất trên cõi đời này, ngay cả một vết tích cũng không có.
Một đời trước, hắn vì Đỗ Hành mà mọi chuyện đều tính toán hết, vậy mà chỉ đành trơ mắt nhìn người kia lên đường không trở về, cuối cùng người và người mãi mãi xa cách nhau như trời với đất. Đời này, ông trời ngay cả gặp gỡ cũng không cho ta lấy một cơ hội.
Kiếp trước kiếp này, rốt cuộc là thương hại hay là tàn nhẫn?
Trong lòng đối với Nguyệt Vân Sinh là áy náy, đối với Đỗ Tử Kính lại là tưởng niệm, như hình với bóng, ghi lòng tạc dạ, giống như muốn đem cả người hắn nuốt chửng vào.
Tiếu Kỳ uống cạn chung rượu cuối cùng, sau đó mạnh mẽ nâng chung rượu lên ném xuống đất.
Chung rượu bị vỡ chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ vô tình rơi đúng một chỗ.
Vì sao lại cố tình lúc này, lúc này lại muốn cho hắn nhớ lại tất cả?
Tiếu Kỳ mang ra một chung rượu nữa, đứng dậy chậm rãi hướng nơi sâu nhất trong rừng đào.
Năm đó, hắn cùng người kia gặp gỡ nơi này.
Đồi hoa đào nở rộ khắp nơi, bọn họ cách hoa nhìn nhau.
Cánh hoa bay lả tả rơi xuống, người kia một thân bạch y như tuyết, tay áo phiêu phiêu, giống như tiên xuất hiện nơi chốn hoa đào, chỉ cần liếc mắt thôi đã khiến người ta truỵ vào ảo ảnh.
Càng đến gần, cành luân hãm vào sâu hơn, cuối cùng cả đời khó quên.
Một đời trước, hắn cùng người kia nói, Tiếu Kỳ đời này, chỉ cần một người hữu tâm, tay trong tay một đời, cho đến khi đầu trắng như tuyết đầu mùa. Mà không như mong muốn, hắn không thể không bách vu áp lực cưới Đỗ Vân Trúc, tuy nàng cả đời cũng không tái hôn, nhưng cả hai cũng chưa hề có nửa phần tình ái, hắn lại chưa lần nào chạm qua nàng.
Mà đời này... Bởi vì Nguyệt Vân Sinh tồn tại, hoàn toàn thay đổi trật tự quỹ tích.
Nhớ tới đêm đó, nhớ đến năm xưa....
Vò rượu trong tay vì thoát lực mà rơi xuống, mùi rượu thơm lan toả khắp nơi.
Tiếu Kỳ ngẩn người, nhìn vụn vò rượu vỡ trên mặt đất, tâm tình trong mắt nổi sóng, nội tâm dày vì vạn phần.
Hắn kinh ngạc nhìn hai tay của mình.
Từng cho là, hắn nắm hạnh phúc thật chắc.
Từng cho là, cũng có thể theo đến nơi cuối cùng, nhưng....
Hắn vô lực tựa vào gốc cây anh đào trượt xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời lớn xanh thẳm, sau đó thống khổ chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu như vậy, làm sao xứng đáng với những gì kinh tâm động phách, với người đồng sinh cộng tử đã từng qua.
Mà lúc này trong lòng hắn có Đỗ Tử Kính, mặc dù đời này, Đỗ Tử Kính trong lòng hắn đã không còn tồn tại, đáng lưu luyến từ lâu đã trở nên không thuần tuý, như vậy hắn không có cách nào thản nhiên đối mặt với hết thảy, chứ đừng nói là dốc hết đời sau cho người mình yêu.
Hắn như vậy làm sao có thể xứng đáng với Nguyệt Vân Sinh?
Trời xanh a trời xanh, nếu đã cho hắn nhớ lại hết tất cả, tại sao lại không cho hắn một cơ hội lần nữa?
Nếu như nhất định phải thương tiếc cả đời, hắn tình nguyện không bao giờ nhớ lại nữa, cũng chẳng có cách nào để nhớ lại.
Đêm khuya, Tiếu Kỳ vẫn không hồi cung.
Nguyệt Vân Sinh biết Tiếu Kỳ luôn có người ẩn mình trong bóng tối bảo vệ hắn, không đến mức nguy hiểm. Nhưng sâu trong lòng, Tiếu Kỳ vừa nới bệnh nặng qua khỏi, y không tránh được lo lắng, y lo là sẽ có chuyện.
Kiếp trước là do y sơ sẩy, để Tiếu Kỳ một thân bệnh tật trên giường bệnh, mà kiếp này, vô luận là xảy ra chuyện gì, y cũng không cho phép chuyện cũ tái diễn.
Nhớ đến đây, y cầm quần áo vội vã ra ngoài, trên đường lại gặp Tần Mặc, dặn dò nhanh vài câu, liền tránh né tai mắt mọi người trong cung, lặng lẽ rời khỏi cung.
Nguyệt Vân Sinh tối vẫn đến báo với Mộ Dung, sau đó vội vã đến Đào Nguyên đình, quả nhiên thấy vật cưỡi của Tiếu Kỳ đang ở đây. Y tung người xuống ngựa, buộc ngựa ở bên cạnh sau đó nhìn bốn phía.
Đào Nguyên đình không còn vò rượu nào nguyên vẹn, khắp nơi đều là mảnh vỡ.
Y xem xét sau đó nhíu mày, quay người đi vào rừng đào.
Chạng vạng tối mới hạ xuống một cơn mưa nhỏ, trên mặt đất có chút lầy lội, mà mơ hồ có vết tích người đi qua lưu lại. Nguyệt Vân Sinh thuận dấu chân hướng nơi kia đi đến, sau vài lần trúc trắc, bất tri bất giác đi đến rừng hoa tử vi ở ngoài Đào Nguyên.
Mưa tạnh, lưu lại những vũng nước có cánh hoa hồng, mờ mịt trong mưa bụi, trong rừng hoa rậm rạp tràn ngập hương vị hoa và mùi bùn đất hỗn vào nhau, phả vào mặt.
Thanh La và Hắc Diệu phát hiện ra Nguyệt Vân Sinh, thấy người tới là y, bọn họ thu lại kiếm đã tuốt vỏ. Tiếu Kỳ từ lâu đã nói với Nguyệt Vân Sinh về mấy người này, bọn họ cũng không có hoang mang, đang chuẩn bị hành lễ với Nguyệt Vân Sinh lại bị y chặn lại. Nguyệt Vân Sinh liếc mắt nhìn thì thấy Tiếu Kỳ đang nghiêng thân thể dưới tàng cây tử vi ngủ say, bên cạnh là những vò rượu liểng xiểng, mi tâm Nguyệt Vân Sinh khẽ nhíu, quay lại lắc đầu với hai người Thanh La Hắc Diệu.
Hai người thấy hành động khác thường của Tiếu Kỳ thì liền đoán ra hai người họ có chuyện cần nói, biết Nguyệt Vân Sinh giờ này không muốn bị quấy rầy, liền cùng nhau chắp tay, rất nhanh liền biến mất ở trong rừng hoa tử vi, chừa lại không gian cho hai người bọn họ.
Nguyệt Vân Sinh khẽ thở dài, chậm rãi đi đến bên người Tiếu Kỳ, lấy mấy chung rượu bên cạnh hắn ra. Trên người hắn mang mùi rượu nồng đậm, cũng không biết là uống nhiều hay ít. Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ, đưa tay nhẹ nhàng phẩy đi mấy cánh hoa trên người Tiếu Kỳ.
Vừa mới có chuyển biến tốt đã phóng túng như vậy, thật không biết yêu quý chính mình.
Nguyệt Vân Sinh tuy trong lòng oán giận nhưng động tác trong tay lại vô cùng nhẹ nhàng, sau đó y cởϊ áσ choàng của mình xuống khoác lên người Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ tựa như có cảm giác mà mở mắt ra, mắt say lờ đờ mông lung nhìn, nhìn thấy thần sắc y cúi đầu đầy một vẻ ôn nhu.
"Tỉnh rồi?" Nguyệt Vân Sinh thấy hắn tỉnh, thấp giọng nói.
Lời nói nhỏ nhẹ cúi đầu ôn nhu, làm cho Tiếu Kỳ nhất thời choáng váng, nửa ngày lăng lăng không có bất kỳ phản ứng gì.
"Làm sao?" Nguyệt Vân Sinh thấy hắn nhìn, nhất thời không khỏi cười hỏi.
Bóng đêm man mác như nước, gió đêm mềm nhẹ thổi bay mái tóc đên trên mặt.
Nguyệt Vân Sinh đi vội vàng, chỉ mang theo một cái áo choàng, bên trong chính là lụa thiên hương lăng chế thành bạch y.
Lúc này nguyệt quang chiếu rọi, tựa như bao phủ lên ngũ quan tuấn mỹ nhu hoà.
Tiếu Kỳ chần chừ đưa tay ra, sau đó từng chút từng chút tới gần chạm lên hai mắt nguội lạnh của Nguyệt Vân Sinh.
Trong nháy mắt, hô hấp của hai người bỗng ngưng trệ một giây.
Tiếu Kỳ si mê nhìn Nguyệt Vân Sinh, tuy có chút kinh ngạc, nhưng khuôn mặt người kia vẫn ôn nhu như nước, khiến người ta không nỡ dời tầm mắt, hắn không khỏi lẩm bẩm nói "Là ngươi sao?"
Nguyệt Vân Sinh hơi run, không hiểu nhìn hắn.
Tay Tiếu Kỳ đột nhiên hướng phía dưới, ôm lấy cổ người kia, đột nhiên dùng sức ép người kia vào lòng mình, sau đó ôm thật chặt.
"Biết rõ là ngươi không thể ở đây, nhưng tại sao vẫn muốn cho ta giấc mộng chân thực như vậy, làm ta tuyệt vọng như vậy, nghĩ tốt lắm hay sao?"
Không đợi Nguyệt Vân Sinh trả lời, Tiếu Kỳ đã khẽ cười một tiếng, lầm bầm lầu bầu "Cũng tốt, trong mơ có thể nhìn thấy ngươi, cũng đã tốt lắm rồi. Lúc đó là ngươi, để ta đem ngươi ôm vào ngực, xem ra ông trời vẫn thương hại ta."
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy cứng cả người ở trong l*иg ngực Tiếu Kỳ, không dám tin trợn hai mắt.
Cảm giác người trong lòng kinh ngạc, Tiếu Kỳ khẽ cười một tiếng "Làm sao lại ngạc nhiên như vậy?"
Nguyệt Vân Sinh vẫn chưa tỉnh tái lại đã thấy Tiếu Kỳ buông y ra sau đó nhẹ nhàng hôn y.
Một đường công thành, Tiếu Kỳ không hề cho y bất cứ thời gian nào thở dốc, động tác cũng càng ngày càng gấp gáp.
Trang phục trắng noãn của Nguyệt Vân Sinh bị bùn đất vấy bẩn không ít chỗ, tóc mai đều có chút ngổn ngang.
Bị Tiếu Kỳ áp xuống dưới đất, y có chút luống cuống giãy dụa kêu lên "Tiếu.... Tiếu Kỳ.... Đừng.... Đừng làm ở chỗ này."
Tiếng nói vừa dứt liền đổi lấy nụ cười tà mị của người kia, bất quá chỉ là thoáng qua, áp lực trên người đột nhiên biến mât.
Nguyệt Vân Sinh mê man nhìn về phía Tiếu Kỳ, chỉ thấy mặt hắn đều là bi thương đắng chát.
"Nếu như là lời thật của ngươi, ngươi nhất định sẽ đẩy ta ra."
"Cái gì?"
Tiếu Kỳ cười khổ đứng dậy, dựa lưng vào hoa tường vi "Tất cả những thứ này quả nhiên đều là giấc mộng, ngươi làm sao có thể đứng đây ôn nhu đợi ta?"
"Tiếu Kỳ?" Nguyệt Vân Sinh nghe vậy choáng váng, cùng Tiếu Kỳ bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ thấy Tiếu Kỳ đau thương nở nụ cười, không cam lòng nói "Đỗ Tử Kính, ngươi thậm chí còn nguyện vì hắn mà chết, cũng sẽ không như bây giờ, nửa phần quan tâm ta."
Ngón tay hắn nhẹ nhàng buông xuống, chốc chốc chậm rãi hoạ ra khuôn mặt tuấn nhã của Nguyệt Vân Sinh.
"Đỗ Tử Kính, ngươi đối với ta, lúc nào cũng nhẫn tâm như vậy..."
Hoàn chương 85Tác giả có lời muốn nói:
Tự nhiên cảm thấy mình rất manh.... Liền đánh bạo viết dài hơn W("0")W ngao~~~