Tác giả: Đản Thát QuânBiên tập: Red9DON"T TAKE OUTBắc Nhung ở phía Nam đã định kết quả nhưng phóng tầm mắt bao quát toàn bộ lục địa này, e là chỉ có Di Địch như hổ rình mồi, mà ban đầu đại cục đã xác định, ngược lại Di Địch lại an phận không ít. Bách Việt rốt cuộc có cơ hội thở lấy hơi, chờ rất lâu không gặp cảnh quốc thái dân an, ranh giới không lo, một mảnh an lành phồn hoa.
Mà sau buổi tiệc đó, toàn bộ trong ngoài triều đình đều bị hai việc gây hấp dẫn, thứ nhất chính là vị hoàng tử duy nhất chưa kết hôn là Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ rốt cuộc vào ngày mười lăm tháng sáu sẽ thành hôn với Vệ quốc công chúa Vệ Nam Bạch, nhớ tới một xe chở hàng ngàn trang sức phú quý kia lại càng khiến người ta đối với lễ thành hôn của vị hoàng tử này trở nên vô cùng chờ đợi. Thứ hai là hoàng đế phong Đỗ Vân Trúc lên nhiều chức vị, ngắn ngủi mười ngày đã từ Tam phẩm quý phi thăng lên làm chính thất Nhất phẩm Vân quý phi chỉ đứng sau hoàng hậu, cùng với Tiêu Thục phi quá cố, Lãnh Hiền phi và Đức phi sánh vai, nhất thời khiến hậu cung đang thoải mái yên tĩnh bỗng nhiên nổi lên một trận xôn xao.
Mà hai người Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh lại không chút nào để ý tới. Mắt thấy ngày thành hôn đã gần tới, mọi người trong Lệ Chính điện vô cùng bận rộn. Nguyệt Vân Sinh vào những ngày gần đây bị vị nhũ mẫu chỉ giáo lễ do hoàng hậu phái tới răn dạy, quả thực là kêu khổ không được. Vốn nghĩ rằng trên đời này đã làm qua ngàn việc khó, nhưng không nghĩ rằng mấy ngày nay mới thực sự dằn vặt người ta. Thật vất vả mới kết thúc công việc một ngày, Nguyệt Vân Sinh trở lại Thiên điện vốn định nghỉ ngơi một lúc, người vừa ngồi lên ghế tựa, y đã trực tiếp nằm nhoài ra bàn trà ngủ. Tần Mặc vốn định vào cùng y nói chuyện nhưng khi thấy cảnh tượng này thì một lần nữa đóng cửa lại, dùng hết chức trách canh giữ ở cửa, quyết định chờ Nguyệt Vân Sinh tỉnh rồi sẽ bàn.
Lúc Nguyệt Vân Sinh ngủ mơ mơ màng màng vẫn luôn cảm giác mình bị thứ gì đó đập phải, thực là phiền lòng.
"Ầm!"
Lần thứ sau bị phá rối, Nguyệt Vân Sinh rốt cuộc mở mắt ra, duỗi tay đánh úp về phía sau có "cái hung khí" đó, sau đó không kiềm chế nổi tức giận trong lòng, mạnh mẽ đem thứ kia tạo thành bột phấn.
"...."
Nguyệt Vân Sinh buông tay, nhìn bột phấn bay lả tả từ giữa ngón tay rơi xuống.
Sau đó, tầm mắt lạnh băng chậm rãi dời đến nơi cửa sổ.
Bị ánh mắt lạnh lẽo của Nguyệt Vân Sinh nhìn, Tiếu Kỳ rốt cuộc hậu tri hậu giác bị phát hiện, hắn giống như muốn lẻn vào nơi ở Nguyệt Vân Sinh, ý thức được hiện thực này, hắn nhịn không được rùng mình, bắp chân suýt nữa run lẩy bẩy từ trên cây rơi xuống.
Đưa tay lúng túng giơ lên, Tiếu Kỳ dùng miệng hướng trên người là một chỗ hạch đào, sau đó đặc biệt nịnh hót nói "Cái đó, Văn Cẩn à, ta nghe nói mấy ngày nay ngươi thương thần vô cùng, nên ta cố ý tìm hạch đào cho ngươi bồi bổ."
"Ha ha." Mắt Nguyệt Vân Sinh xẹt qua mấy việc hạch đào nằm trên đất.
Chắc chắn đây chính là "hung khí" vừa rồi.
Mặt không đổi kéo kéo môi, Nguyệt Vân Sinh không chút tình cảm nói "Điện hạ, phong tục của Bách Việt, trước khi cử hành hôn lễ, điện hạ không thích hợp cùng Văn Cẩn gặp mặt. Mà phong tục của Vệ quốc còn nghiêm khắc hơn, trước khi thành hôn nữ tử không được gặp mặt phu quân của mình. Mong điện hạ thứ lỗi, thừa lúc nhũ mẫu giáo lễ chưa phát hiện thì mau mau rời đi." Nói xong, y vung tay áo lên một cái, cửa sổ đang mở bỗng chốc đóng lại, mà bên ngoài cửa sổ trong chớp mắt Tiếu Kỳ bị một lực đánh đến, nghiêm chỉnh mang theo hạch đào ngã từ trên cây xuống....
Nghe tiếng gào đau đớn của Tiếu Kỳ bên ngoài truyền vào, khoé môi căng thẳng của Nguyệt Vân Sinh lúc này mới thả lòng một chút, đáy mắt loé lên ý cười mơ hồ.
Y chậm rãi cúi người xuống đưa tay nhặt mấy quả hạch đào bên chân lên, sau đó dùng nội lực đem vỏ đập vỡ tan, từng chút khui nhân quả bên trong ném vào miệng.
Hạch đào vừa ngọt vừa chút đắng, nhưng rất hữu dụng để bồi bổ sức khoẻ. Nguyệt Vân Sinh bỗng than nhỏ một tiếng, thật đáng tiếc làm sao, cả một khuông hạch đào bị rơi cùng Tiếu Kỳ a!
Nghe thấy động tĩnh truyền ra lớn như vậy, Tần Mặc lập tức gõ cửa đi vào nhỏ giọng hỏi Nguyệt Vân Sinh "Công chúa, có chuyện gì vậy?"
Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe mới đi tới đưa tay mở cửa, miệng Tần Mặc mở thấp giọng nói "Công chúa, thuộc hạ thực sự muốn...."
"Vào đi." Ngắt lời Tần Mặc, Nguyệt Vân Sinh quay người trở về phòng, Tần Mặc lập tức đi theo.
"Nói đi, chuyện gì?"
"Chủ nhân, ngày đại hôn sắp tới, lão gia hỏi ngài thực sự không muốn đi sao?" Tần Mặc dừng một lát sau đó tiếp tục nói "Lão gia tiện thể nhắn là, tất cả đều đã chuẩn bị kỹ càng, nếu như chủ ý của chủ nhân có biến, ngài bất cứ khi nào cũng có thể rời đi, thỉnh chủ nhân cân nhắc, chớ hành động theo cảm tính."
"Không cần."
Nguyệt Vân Sinh trả lời, dường như không hề chậm trễ chút nào.
Tần Mặc sửng sốt, kiềm chế căng thẳng trong lòng "Chủ nhân, nhưng ngài biết rõ là...."
"Tần Mặc, ta đã quyết định. Lần này ngươi tự mình trở về một chuyến, trước mặt phụ thân nói rõ ràng, đây là quyết định của Vệ Văn Cẩn. Lần này thực phụ lòng của người, Văn Cẩn vô cùng thứ lỗi." Nói xong, y liền từ trong tay áo lấy một phong thư in dấu hoả phong, giao nó cho Tần Mặc "Phong thư này cần phải tự tay giao cho phụ thân."
"Vâng, chủ nhân." Tần Mặc tiếp nhận thư, mấu lần muốn nói gì đó nhưng chủ nhân của hắn đã quyết định chuyện này thì chắc chắn sẽ không có chuyện thay đổi ý định. Vì vậy hắn thở dài một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyệt Vân Sinh chắp tay "Thuộc hạ lĩnh lệnh. Thuộc hạ cam đoan sẽ tự mình đưa đến tay lão gia, thỉnh chủ nhân yên tâm."
"Đi đi." Nguyệt Vân Sinh chắp tay đứng dậy "Nhắc nhở phụ thân à mẫu thân phải cẩn thận, nhất định phải bảo trọng. Là do ta tuỳ hứng, sau này e sợ là giống như bước trên băng mỏng, khúc chiết tầng tầng."
Tần Mặc gật đầu.
"Còn có chuyện gì?"
"Bẩm chủ nhân, còn có một chuyện." Tần Mặc nhẹ giọng nói.
"Chuyện gì?"
"Gần đây có rất nhiều đại thần trong cung đến tặng quà cưới cho Cửu điện hạ, Cửu điện hạ đều không quan tâm đến, ai tặng cũng đều để Thẩm công công nhận toàn bộ, người nào cũng không cố kỵ."
Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong không khỏi nhíu mày, Tiếu Kỳ này có phải lại xướng ra cái gì không?
"Ta biết rồi, còn việc gì nữa không?"
"Bẩm chủ nhân, hết rồi ạ."
"Vậy ngươi xuống đi, lần trở về Vệ quốc này thật khổ cực cho ngươi."
"Chủ nhân quá lời, thuộc hạ lập tức xuất phát."
"Ừm."
Chờ Tần Mặc đi rồi, Nguyệt Vân Sinh lâm vào trầm tư.
Tiếu Lâm được phong vương, Đỗ Vân Trúc được thăng quý phi, tất cả thoạt nhìn đều rất không tầm thường.
Thế nhưng, không chỉ có Tiếu Mặc và Đỗ Nguyễn, ngay cả hoàng hậu khi đối mặt với tất cả những chuyện này mà vẫn có thể bình tĩnh như trước, án binh bất động, đây thật sự không thể không khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, mê hoặc vạn phần.
Lẽ nào đây là do bọn họ bày cuộc? Mà không quản nghĩ như thế nào, nói như vậy đều không thông, nếu như bọn họ thực sự muốn đoạt vị, cần gì phải tự gây trở ngại như vậy? Đặc biệt là việc Đỗ Vân Trúc, theo tính tình của hoàng hậu, thì tuyệt đối không thể lưu người này cạnh hoàng đế, mà bệ hạ biết rõ tâm Đỗ Vân Trúc có thể mang theo ý xấu mà vẫn giữ bên người...
Nguyệt Vân Sinh trầm ngâm chốc lát, chẳng lẽ.... Tất cả đều do ý bệ hạ sắp đặt!?
Nghĩ đến đây, Nguyệt Vân Sinh bỗng nhiên hoảng sợ, hoàng đế đến cùng là muốn làm gì?
Tuy rằng mọi người không biết, nhưng Nguyệt Vân Sinh lại vô cùng rõ ràng, trong chín người con của mình, có thể vì chuyện của Tiêu Thục phi nên trong lòng cũng coi trọng yêu thương Tiếu Kỳ nhất.
Có thể vì muốn bảo vệ hắn, nên sau khi Tiêu Thục phi qua đời, hoàng đế không thể không đối với hắn lạnh lùng, nhưng dù có như thế, hoàng đế vẫn như trước không dám xem thường.
Kỳ thực trong lòng y vẫn luôn có nghi hoặc. Năm đó, sau khi Tiếu Mặc đăng cơ, Tiếu Mặc lập tức đề ra hệ phong hành đem mấy vị hoàng tử thăng lên, phân đến những địa phương khác nhau của Bách Việt, đồng thời phái người quản chế nghiêm mật. Sau đó từng chút từng chút một tìm ra nguyên nhân làm sai mà loại trừ từng người một. Trong các hoàng tử thì chỉ có Tiếu Kỳ là bình an vô sự, và Thất hoàng tử nhàn tản Tiếu Hạnh. Có thể cuối cùng, Tiếu Hạnh cũng chịu nỗi khổ diệt môn. Khi đó, y cũng đã từng hỏi Tiếu Mặc, nếu muốn nhổ cỏ tận gốc, vì sao lại chỉ hạ thủ lưu tình với Tiếu Kỳ? Nhưng Tiếu Mặc lại lấp loé kỳ từ, khiến người ta sinh lòng nghi kị. Y từng cho là, Tiếu Mặc đối với Tiếu Kỳ là quan tâm, mà có lẽ nguyên nhân cũng là do Đỗ Hành y, sợ một khi ra tay với Tiếu Kỳ, hai người bọn họ sẽ bởi vì thế mà sinh ra kẽ nứt.
Hiện tại ngẫm nghĩ cũng coi như là coi trọng địa vị của mình, Nguyệt Vân Sinh không khỏi cười khổ. Có khả năng là, hoàng đế trước khi lâm chung, từng cùng Tiếu Mặc đạt thành ước định gì đó, cho dù Tiếu Mặc muốn động thủ cũng không thể không sợ ném chuột vỡ đồ. Cho nên vô luận là Tiếu Kỳ xảy ra chuyện gì, Tiếu Mặc cũng không bao giờ hại đến hắn.
Như vậy đời này, bởi vì y mà quỹ tích đã thay đổi, tất cả đều chuyển biến....
Nguyệt Vân Sinh cầm lấy ấm trà, pha một chén rồi chậm rãi rót cạn.
Kết cục sau này có phải là cũng mang theo ý nghĩa tuỳ theo thay đổi không?
Hoàn chương 79