Tác giả: Đản Thát QuânBiên tập: Red9DON"T TAKE OUTTiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh mới đến Lệ Chính điện thì đã nhìn thấy Cáp Xích đứng bên kia đang đi đến chỗ hai người, trên mặt cười khanh khách "Nô tài tham kiến Cửu hoàng tử, Vệ công chúa, nhi vị cát tường."
Thấy lão giống như đã chờ ở đây từ lâu, Tiếu Kỳ tiến lên nói "Công công xin đứng lên, phụ hoàng có chuyện cần tìm ta?"
"Điện hạ liệu sự như thần, đúng là như thế." Cáp Xích cười nhạt, nghiêng người "Vậy thì thỉnh điện hạ và công chúa đi theo ta một chuyến."
Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ nhanh mắt liếc nhìn nhau, nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương, đoán không ra dụng ý của hoàng đế là gì.
Tiệc trong cung sắp bắt đầu, vậy mà lại để tâm phúc của mình một mình đến tìm hắn, đến tột cùng là không biết có chuyện gi?
"Công công, không biết bệ hạ tìm Cửu điện hạ là có việc gì?" Nguyệt Vân Sinh trầm tư chốc lát vẫn là người nghi vấn đầu tiên.
Nghe vậy Cáp Xích nhẹ nhàng lắc đầu "Điện hạ, công chúa, nô tài hiểu được trong lòng hai người nghĩ gì. Thế nhưng nô tài cũng không có biết bao nhiêu nên hai vị cũng đừng hỏi. Nô tài chỉ phụng mệnh ý chỉ của bệ hạ, bệ hạ muốn gì, nô tài không biết, cũng không dám ngông cuồng phỏng đoán."
Cáp Xích đem chuyện này thành chuyện xử tử, Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ đều không tiếp tục dò hỏi, chỉ là lòng rất nhiều bất an.
Đến Nam thư phòng, sau khi giúp hai người thông báo thì Cáp Xích cũng lui ra.
Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ cùng chắp tay hành lễ trước mặt hoàng đế đang ngồi bên bàn án thư, nửa ngày cũng không thấy hoàng đế gọi bọn họ lên nên chỉ có thể tiếp tục quỳ, lén lút trao đổi ánh mắt, đều không dám lên tiếng.
Hoàng đến đưa lưng về phía hai người bọn họ, không thấy rõ biểu cảm sắc thái tựa như đang cúi đầu suy tư.
Một lúc sau, chân hai người quỳ lâu đã có cảm giác tê dại thì hoàng đế mới trầm thấp mở miệng "Bình thân."
"Tạ ơn bệ hạ."
"Tạ ơn phụ hoàng."
Cảm giác bầu không khí không đúng, hai người sửa lại chút biểu cảm khuôn mặt đều cung kính đứng lên chờ hoàng đế lên tiếng.
"Cửu hoàng tử, ngươi có biết hôm nay tại sao trẫm lại tìm hai ngươi đến đây không?" Hoàng đế không quay đầu nhìn bọn họ, chỉ ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu bên trong Nam thư phòng.
"Thứ cho nhi thần nông cạn, mong phụ hoàng chỉ điểm." Tiếu Kỳ đúng mực nói.
Hoàng đế nghe xong bỗng nhiên nghiêng người, ánh mắt sắc bén rơi trên người Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ cúi đầu lông mày đứng một bên không nói gì.
Hoàng đế bỗng nhiên thở dài một tiếng "Trẫm hôm nay gọi hai người cùng đến là muốn trước mặt Vệ công chúa đây, muốn hỏi Cửu hoàng tử một chuyện."
Nghe vậy, Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ đều không cảm giác được ý định của đối phương.
Hoàng đế dường như bất giác "Trẫm nghe nói, lần này trong trận chiến với Bắc Nhung, Đỗ gia Đỗ Vân Trúc lập được công lao hãn mã, một tấc cũng không rời, dốc lòng chăm sóc Tiếu Kỳ...." Nói đến đây, hoàng đế ý vị thâm trường liếc sang Nguyệt Vân Sinh ở một bên không lên tiếng.
Tiếu Kỳ nghe xong cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh.
Nguyệt Vân Sinh trấn định tự nhiên không ngẩng đầu, hai ánh mắt sáng rực của y nhìn hoàng đế như mang theo khảo cứu "Bệ hạ, ý ngài là muốn để Cửu điện hạ và Đỗ cô nương tứ hôn?"
(Red9: Ta biết là Hồ ly thì mãi là Hồ ly mà ~ chẳng có thứ gì tốt 😑
)Hoàng đế không nhúc nhích, muốn quan sát phản ứng của Nguyệt Vân Sinh "Nếu vậy, Vệ công chúa sẽ làm như thế nào?"
Nguyệt Vân Sinh ngẩn ra, sau đó không khỏi cười khổ, tình cảnh này giống như trăm sông đổ ra một biển, như thời gian qua lại đan xem nhau. Đời trước là do Tiếu Kỳ hổ thẹn trong lòng nên mới đồng ý cưới Đỗ Vân Trúc. Mặc dù sau đó Tiếu Kỳ vẫn không qua lại với một ai khác, hai người trong mắt người ngoài vẫn tương kính như tân. Nhưng y biết, Tiếu Kỳ cả một đời trước cũng chưa bước nửa bước chân đến cửa phòng Đỗ Vân Trúc. Đỗ Vân Trúc bởi vậy mà oán hận hắn, cuối cùng phản bội Tiếu Kỳ, tự tay đẩy bọn họ đến vực sâu vạn kiếp bất phục...
"Nam Bạch..."
Y còn chưa mở miệng đáp, tay bên người đã được Tiếu Kỳ nắm lấy sau đó "ầm" một tiếng kéo y quỳ xuống trước mặt hoàng đế.
"Phụ hoàng, nhi thần không muốn."
"Cái gì?" Hoàng đế cau mày.
"Tạ ơn ý tốt của phụ hoàng, Đỗ cô nương tuy tốt nhưng nhi thần đời này chỉ nguyện có một người hữu tâm bên cạnh."
"Hoang đường!" Hoàng đế trong nhây mắt tức giận tím mặt "Từ cổ chí kim, con cháu hoàng thất nào trong thiên hạ nào không phải thê thϊếp thành đàn, con cháu đầy sảnh đường, ngươi lại đang nói cái gì!"
"Ba ngàn dòng chảy, nhi thần chỉ muốn cả đời múc một." Tiếu Kỳ nói xong trước mặt hoàng đế dập đầu, thanh âm lớn đến kinh sợ nhưng lại chính là sự thật trước mặt "Tâm ý nhi thần đã quyết, tâm này nhật nguyệt soi chiếu, tuyệt không thay đổi, mong phụ hoàng tác thành."
"Ngươi!"
"Phụ hoàng...." Giọng Tiếu Kỳ mang theo khẩn cầu, giương mắt nhìn thẳng hoàng đế! Trong đôi mắt ấy hiện lên tia bi thống cùng nỗi đau thương vô bờ bến "Nhi thần cầu ngài, ngài đừng ép nhi thần."
"Tiếu Kỳ!"
"Thì quang tĩnh hảo, dữ quân ngữ; Tế thủy lưu niên, dữ quân đồng; Phồn hoa lạc tẫn, dữ quân lão*." Tiếu Kỳ than nhẹ một tiếng, nhìn hoàng đế hỏi "Phụ hoàng, một đời một kiếp một đôi, ngài có còn nhớ?"
(*:Dịch thơ: Thời gian tĩnh lặng, cùng quân ngữ; Dòng nước tháng năm, cùng quân đồng; Phồn hoa tan mất, cùng quân lão.Nghĩa: Thời gian yên lặng cùng quân lên tiếng; Tháng năm chậm trôi cùng quân đồng hành;Thanh xuân hao mòn cùng quân già đi. Nguồn: NABI)Ánh mắt đau đớn kia làm cho hoàng đế sửng sốt, nhìn Nguyệt Vân Sinh ở một bên nửa ngày không nói một lời, kinh ngạc nhìn Tiếu Kỳ.
"Tử Kính, thế nhân đều mong muốn có được hạnh phúc với người của mình, mà Tiếu Kỳ đời này chỉ muốn có được một người hữu tâm, tay trong tay một đời, cho đến khi mộ trắng như tuyết đầu mùa."
Thời điểm đó bọn họ chỉ là niên thiếu, Đỗ Hành chỉ cảm thấy đó chỉ là lời nói đùa của hắn, một đời người dài như vậy, làm sao có thể chỉ yêu một người?
"Tử Kính, ngươi đừng không tin." Tiếu Kỳ như cuống lên, nhìn Đỗ Hành tủm tỉm cười vội hỏi "Một đời một kiếp một đôi, mẫu hậu ta từng nói như vậy, đây hẳn là ái tình mà nàng ái mộ nhất, chẳng lẽ không đúng?"
"Được được được." Đỗ Hành nhìn vẻ mặt thành thật của hắn cũng lười nghe hắn biện giải, đưa tay nâng cành hoa anh đào nhỏ trước mặt lên trực tiếp đến Đào Nguyên đình.
"Tử Kính!" Tiếu Kỳ bất đắc dĩ lại chỉ có thể đuổi theo bước chân của y "Ngươi lại không chờ ta!"
Trăng lạnh như sương.
"Ngươi rõ ràng không yêu nàng, sao lại còn muốn chấp nhất như vậy?"
Tiếu Kỳ nhìn Đỗ Hành ở trước mặt, vốn muốn đưa tay lên vuốt dãn nếp nhăn giữa mi lại bị y nghiêng đầu tránh, không khỏi cười thảm một tiếng "Ta không cho được thứ Đỗ Vân Trúc mong muốn, ít nhất có thể để cho nàng khỏi phải đối mặt với chuyện thê thϊếp tranh đấu, đây cũng là chuyện duy nhất ta có thể làm."
Đỗ Hành làm sao không biết, chuyện của Tiêu Thục phi năm đó đã để lại cho Tiếu Kỳ nhiều tiếc nuối, cũng làm hắn quyết ý không muốn lao vào vòng tranh đấu trong chốn thâm cung.... Mặc dù hắn cưới người mình không yêu nhưng hắn cũng không đánh vỡ. Đỗ Hành lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài "Tiếu Kỳ à...."
Tiếu Kỳ mang ánh mắt bi thương không giống bản thân mình thường ngày, trong đó mang vài phần tự giễu "Tử Kính, cả đời Tiếu Kỳ này, ba ngàn dòng sống cũng chỉ nguyện cả đời múc một, lại không ngờ rằng kết cục lại như vậy. Ta uống cạn nó, tâm cả đời cũng chết lặng, rốt cuộc cũng sẽ không cho phép có người thứ hai, nhưng lại không thay đổi được việc chờ đợi mộ trắng như tuyết đầu mùa."
Đỗ Hành sau khi nghe xong, thân thể run lên, rốt cuộc không nói được lời nào khuyên giải.
Tiếu Kỳ nhẹ nhàng tiến lên một bước, từ sau bước đến ôm lấy eo của Đỗ Hành, cả người dựa vào y.
Đỗ Hành theo bản năng muốn tránh nhưng người phía sau lại hiện lên nỗi đau đớn bi thương cùng tuyệt vọng lan tràn, như gió thổi không lọt đem hai người chặt chẽ giao hoà, y nửa ngày cũng không nhúc nhích nổi.
"Có thể ư?" Đỗ Hành đột nhiên hỏi.
"Cái gì?" Tiếu Mặc ngẩn người ta.
"Ngươi cả một đời thật sự chỉ có thể yêu một người thôi sao?" Đỗ Hành nhớ tới mấy ngày nay mình cùng Tiếu Mặc và Đỗ Nguyễn dây dưa không dứt, chỉ cảm thấy vạn phần mệt mỏi.
"Có thể." Như đã trả lời vô số lần, Tiếu Kỳ không chút do dự mở miệng đáp. Nếu không phải có Đỗ Nguyễn, hắn cũng sẽ không như lúc này có thể ở cùng một nơi với Đỗ Hành nương tựa vào nhau. Mà không biết bắt đầu từ cái gì, lãnh hương trên người Đỗ Hành đã tản vào đáy lòng hắn làm cho hắn quyến luyến không thôi. Có lẽ đêm sau đó, còn có thể đến gần cơ hội của hắn cũng sẽ không bao giờ có, cho nên....
Tử Kính, con người ta khi còn sống chỉ yêu có một mình một người.
Chỉ là người kia lại là ngươi.
Đỗ Hành không nói gì thêm, hai người cứ đứng vậy, mặc cho luồng gió lạnh gào thét bên người, như là đối mặt với những sợi dây leo lớn.
Tiếu Kỳ cũng không tiếp tục giải thích, chỉ là dốc hết sức bình sinh của mình để ôm chặt người đó vào lòng.
Mà những lời kia không nói ra, nhất định sẽ khiến cả một đời này tiếc nuối, ân hận.
Hoàng đế nhìn tâm Tiếu Kỳ rắn như bàn thạch, vốn muốn chửi ầm lên nhưng gương mặt quen thuộc đó, thần sắc quen thuộc đó, còn những lời nói kia làm sửng sốt như nhớ đến chuyện gì, vốn định bật thốt lên nói những lời vừa đến miệng nhưng rồi lại biến thành những đợt thở dài "Thôi, các ngươi ra ngoài đi."
Tiếu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, gương mặt tuấn lãng cũng nhiễm phải mấy ý chân thành "Tạ ơn phụ hoàng."
Hoàng đế không nói lời nào nhìn Tiếu Kỳ kéo Nguyệt Vân Sinh ra khỏi, trong lòng bách chuyển thiên hồi.
Mãi đến tận khi tiếng đóng cửa vang lên, ông mới cảm tháy như chống đỡ không nổi mà dựa vào bàn trượt xuống đất, dựa cả người vào chân bàn thất thần, nhìn đèn l*иg treo thật cao trong Nam thư phòng.
Đến cùng, đứa trẻ này oán ông, mà ngay cả khi mẫu phi Tiếu Kỳ rời đi cũng nói cho Tiếu Kỳ biết, Tiếu Kỳ và ông không giống nhau, ông năm đó không làm được, Tiếu Kỳ dù liều mạng cũng phải đoạt thành. Năm đó ông luôn miệng luôn mồm nói yêu Tiêu Vân Trúc, nhưng những người có địa vị bề trên không cho phép nàng tâm tâm niệm niệm một đời một kiếp một đôi, cuối cùng, ngay cả việc cả đời che chở nàng an an ổn ổn ông cũng không làm được.
Đại khái do ông già rồi, không thì tại sao vẫn luôn nhớ đến biệc trước kia.
Vân Trúc à... Vân Trúc.
Vân Trúc, ngươi có thấy không?
Đứa con trai của hai chúng ta rốt cuộc cũng chiến thắng trở về.
Hơn nữa còn tìm được cả người mà hắn muốn một đời bên cạnh.
Hoàng đế một mình ngồi đó hồi lâu rốt cuộc quyết định.
Ông là chân nhân thiên tử, có rất nhiều chuyện ông làm được. Nhưng ít nhất lần đó, chỉ lần đó ông đã phải tiếc nuối, mong rằng con trai mình đừng bước vào vết xe đổ này.
"Cáp Xích."
Nghe thấy giọng hoàng đế, Cáp Xích tiến vào, "Có nô tài."
"Đỗ Vân Trúc đâu?"
"Bẩm bệ hạ, vừa nhìn thấy Cửu hoàng tử và Vệ công chủ ra ngoài, nàng ta đã từ phía sau đuổi theo."
"Ừm." Hoàng đế đáp một tiếng, thần sắc hơi trầm xuống, chốc chốc chuyển động nhẫn ngọc trên tay mình, bên môi cười lương bạc, băng lãnh vô tình "Vốn là người thông minh, thật là đáng tiếc."
Cáp Xích đỡ hoàng đế, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ biết vâng lời dìu ông đi thay y phục.
Hoàn chương 76. Red9: Độ mặt dày của chuỵ Nhà Đỗ quả là đáng khâm phục 凸
^-^凸