Tác giả: Đản Thát QuânBiên tập: Red9Ngón tay nhẹ nhàng xoa thái dương, Tiếu Lâm bất đắc dĩ nhìn Tiếu Kỳ "Ta nói này Cửu đệ, ngươi ấy.... Ngươi đến cùng là muốn ta làm gì mới chịu đây?"
"Hoàng huynh, cái đó, thật không biết nói thế nào, huynh là người thẳng thắn thì không cần nói, huynh thấy đúng không?" Tiếu Kỳ cười hì hì đến gần.
Vô lực thở dài một hơi, Tiếu Lâm tức giận lườm hắn một cái. Trong chín người huynh đệ này, Tiếu Lâm cảm thấy người giỏi nguỵ biện nhất chính là Tiếu Kỳ.
Yên lặng chốc lát, Tiếu Lâm mới chánh liễu chánh kiểm sắc, chậm rãi mở miệng hỏi "Cửu đệ, ngươi nói phải cứu người ở đâu?"
Tiếu Kỳ nghe vậy, nụ cười đang nở trên mặt nhanh chóng biến mất, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt cũng tức khắc trở nên nặng nề.
Tiếu Lâm thấy vậy cũng biết rõ, biết là sự tình có biến, thần sắc thay đổi "Tình huống của Nguyệt lâu chủ bây giờ làm sao? Có nguy hiểm không?"
"Ta...." Vô lực lắc đầu không biện pháp, Tiếu Kỳ thở dài "Vân Sinh không muốn về cùng ta, muốn lưu lại Ứng Thiên, đứng đằng sau giúp đỡ chúng ta."
"Nguyệt lâu chủ lại có dự tính như vậy?" Tiếu Lâm kinh ngạc sau đó trầm ngâm giây lát, lúc ngẩng đầu lên liền thấy mặt mày Tiếu Kỳ có bao lo lắng cùng ấm ức. Tiếu Lâm suy ngẫm một lát thì quyết định trấn an "Cửu đệ, chỉ cần chúng ta biết tình hình Nguyệt lâu chủ lúc này, thì cũng an tâm hơn nhiều. Hơn nữa, Nguyệt lâu chủ luôn làm việc cẩn thận, là một người biết chừng mực. Y nói như vậy, có lẽ là đã có quyết định của riêng mình, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng."
"Hy vọng là thế." Tiếu Kỳ cười khổ một cái, hai mắt tràn đầy bao nhiêu bất đắc dĩ. "Trước tạm thời đừng nói chuyện này, đại hoàng huynh, trận chiến với Bắc Nhung tình hình ra sao rồi?"
Tiếu Lâm ban đầu có chút nặng nề, nghe xong câu hỏi thì khoé môi câu lên một độ cong, định liệu trước nói "Quân ta thế như chẻ tre, Bắc Nhung lúc này binh bại như núi đổ, thương vong nặng nề. Chúng ta đánh hạ Ứng Thiên, bất quá cũng là sớm muộn mà thôi. Hơn nữa, mấy ngày nay có lẽ được trời cao che chở,ba gia tộc lớn của Bắc Nhung đều phái người đến liên lạc với đại doanh chúng ta, nói là bọn chúng ở Bắc Nhung vào thời điểm Bách Việt công thành sẽ nguyện trợ giúp chút sức cho chúng ta, quả thực Bách Việt như hổ thêm cánh!"
"Nếu như vậy thì quá tốt! Nhưng cái gì cũng rất khó dự liệu, hoàng huynh cần phải chú trọng hơn nữa." Tiếu Kỳ nhún vai "Dù sao, đây cũng không phải chuyện ta cần quan tâm nhất, đại hoàng huynh ngươi cũng biết, mấy chuyện này ta từ trước đến giờ đều không hiểu, cũng chẳng có hứng thú."
Tiếu Lâm nghe xong không nhịn được thở dài "Cửu đệ, ngươi..."
"Hoàng huynh." Tiếu Kỳ ngắt lời hắn "Ta vẫn không thể chịu được thói a dua nịnh bợ trong cung, cũng không thích cảnh hục hặc với nhau. Ta nghĩ bất quá cũng không bị ràng buộc, nhưng... Thân phận như vậy ở trong cung cũng là một hy vọng xa vời."
Tiếu Lâm không biết phải khuyên Tiếu Kỳ như nào, vẫn luôn biết rằng đệ đệ này của hắn không phải không có năng lực, không phải không biết cách làm việc. Chỉ là do đệ đệ hắn không muốn, xưa nay không thích tranh không thích đoạt, cho nên vẫn luôn giấu mình bộc lộ bao nhiêu cái ngốc nghếch. Thế nhưng.... Đáy mắt Tiếu Lâm hiện lên mấy phần ấm áp, chỉ cần đệ đệ hắn thấy tốt, thấy tự tại là được rồi. Tuy rằng hắn không có cách nào để Tiếu Kỳ sống như một người bình thường, nhưng ở trong cung hắn mấy phần che chở giúp đệ đệ sống tốt hơn, sống thật khoái hoạt.
"Thần đệ cảm thấy, đại hoàng huynh nói đánh hạ được Ứng Thiên thì nhất định có thể được. " Tiếu Kỳ cười cười, đưa tay vỗ vai Đại huynh mình "Thần đệ trước giờ đều tin tưởng năng lực của đại hoàng huynh."
Tiếu Lâm lườm hắn một cái, không còn cách nào nói "Ngươi nói chúng ta còn không phải huynh đệ sao? Thôi thôi, thân thể ngươi còn chưa tốt, mấy ngày qua giằng co không ít nhất định là rất mệt mỏi, tốt hơn là nghỉ ngơi sớm một chút. Chờ ngươi dưỡng sức rồi, một khoảng thời gian sẽ công thành, ngươi cũng nên đến tham gia."
Tiếu Kỳ nghe xong gật gật đầu, sau khi thi lễ xong liền bước nhanh ra ngoài.
Hắn vừa tiến vào lều lớn thì đã thấy Hắc Diệu chờ mình ở đó từ bao giờ.
Hắc Diệu nhìn thấy thì lập tức cúi người hành lễ.
Nhàn nhạt liếc mắt, Tiếu Kỳ nằm xuống giường "Khoảng thời gian này, mấy việc qua tay ngươi đều tốt, vừa rồi đại hoàng huynh có nói, ba gia tộc lớn ở Bắc Nhung đều phái người đến gặp hắn."
"Chủ nhân quá khen rồi, mấy việc đó thuộc hạ không dám xen vào, tất cả cũng nhờ chủ nhân liệu sự như thần." Hắc Diệu kinh hoảng quỳ trước mặt hắn "Nếu không phải chủ nhân một mình thâm nhập trại địch, bố trí tại Ứng Thiên, lợi dụng sự mâu thuẫn của ba gia tộc để chúng tự đấu đá lẫn nhau, thừa lúc vắng mà vào phụ tá người mới thượng vị. Thuộc hạ cảm thấy, e là chuyện này không thể dễ dàng hoàn thành như vậy."
"Ừm. Đúng rồi, Bách Việt đã quyết định tối mai giờ Hợi công thành. Thời gian hiện tại của chúng ta không nhiều lắm, ngươi dựa theo kế hoạch trước đó của ta mau chóng phân phó để chuẩn bị."Tiếu Kỳ lạnh giọng nói, sau đó dừng một chút, vẫn không yên lòng hỏi "Hắc Diệu, ta phái ngươi đi bảo vệ Nguyệt Vân Sinh, ngươi có tin gì không?"
Hắc Diệu vốn đã đứng dậy nhận lệnh xuống chuẩn bị, giờ khắc này lại ầm một tiếng nặng nề hướng Tiếu Kỳ quỳ xuống dập đầu không dám đứng dậy, cúi đầu trả lời "Thỉnh chủ nhân thứ tội! Thỉnh chú nhân thứ tội! Là thuộc hạ vô năng. Thuộc hạ vừa thu được văn kiện khẩn cấp muốn báo cho chủ nhân, cấp báo nói sau khi chủ nhân bỏ trốn, Nguyệt lâu chủ liền bị Bắc Mộc Lân nhốt vào thiên lao, thế nhưng lúc này bọn họ cũng đang tìm cách cứu ngài ấy."
"Cái gì?!"
Tiếu Kỳ vỗ bàn đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm Hắc Diệu.
Nghe ra sự lạnh lẽo cùng tàn khốc trong giọng nói của Tiếu Kỳ, thân thể Hắc Diệu cơ hồ dính sát mặt đất "Chủ nhân xin bớt giận, cấp báo nói rằng, tuy giờ khắc này tình huống vạn phần nguy hiểm nhưng may mắn là Nguyệt lâu chủ tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."
Tiếu Kỳ trở nên bình tĩnh, cặp mắt đen sâu xa, lạnh tận xương. Môi hắn mân thành một đường thẳng.
"Chủ nhân..." Hắc Diệu biết Tiếu Kỳ sau khi nghe xong tin tức này chắc chắn lòng như lửa đốt liền thì từ vào trong áo lấy ra mật thư cấp báo giao chu Tiếu Kỳ, giọng nói lo âu an ủi "Nguyệt lâu chủ nhất định là đã có quyết định của mình. Ngài cũng không nên lo lắng quá mức."
Tiếu Kỳ không tiếp lời cầm lấy mật thư cấp báo, đọc nó nhanh như gió sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Hắc Diệu, ta không quan tâm ngươi dùng biện pháp gì nhất định bằng mọi giá phái người lẻn vào thiên lao thám thính tin tức. Nhưng nếu không có mệnh lệnh của ta, nếu không phải thời điểm bất đắc dĩ thì không thể động thủ."
"Rõ thưa chủ nhân." Hắc Diệu nhanh chóng trả lời rồi lĩnh lệnh đi ra.
Tiếu Kỳ chậm rãi đi dạo, đi tới bên cạnh cửa sổ sau đó đưa tay dùng sức hướng bên ngoài đẩy một cái, gió lạnh liền thổi vào mặt, đập vào mắt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu xuống đất làm cho cả vùng hiện ra một bộ sắc sặc sỡ, ở trong gió cùng vạn vật nhẹ nhàng múa lên.
Phong cảnh hoàng hôn đẹp như vậy, lại giống như không hề tồn tại.
Dưới bầu trời, ánh hào quang mỹ lệ làm cho nhân gian như nhiễm phải một tầng son. Tà dương nhuộm một khoảng trời thành màu đỏ, phía chân trời như dấy lên một màn đại hoả phi sắc.
Nguyệt Vân Sinh....
Tiếu Kỳ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phi sắc, đầu ngón tay nắm chặt lấy cửa sổ.
Xin ngươi nhất định phải tự bảo vệ mình thật tốt, tuyệt đối không có bất kỳ sơ sót nào.
Sau đó hãy đợi ta.
Chờ ta thực hiện lời hứa đó, hạ thành Ứng Thiên, sau đó đi đón ngươi về nhà.
Hoàn chương 64