Trước khi trong thành đại loạn, quân đội hai bên đánh đến nổi không phân thắng bại, lúc này hai bên đều buông lỏng chuyện quản lý nhà giam, một thân tín của cậu tiên sinh phụ trách nhặt rác trong nhà giam, mỗi tối đều mang rác ra ngoài, người này biết tiên sinh bị bắt ở bên trong, hắn có biện pháp cứu tiên sinh ra ngoài, nhưng lại không xác định được rốt cuộc tiên sinh có còn sống hay không, nếu như tiên sinh chết rồi, bọn họ sau khi tiến vào bị phát hiện... hậu quả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhâm Cận không chút do dự, lập tức nói: "Tôi muốn đi tìm tiên sinh."
Người cậu nhìn ánh mắt kiên định của Nhâm Cận, nói: "Được, mang nó ra ngoài, bên trong phong thư đó có vé tàu, ngươi dẫn nó rời khỏi đây, tiểu Tập không nên chịu khổ như vậy, cha nó lúc còn sống rất thương nó, hôm nay... là ta có lỗi với bọn họ."
Người đàn ông đó trước nay chưa từng rơi lệ, lúc này đây lại nghĩ đến cháu mình có lẽ đã bị hành hạ đến chết, khóe mắt nhịn không được đỏ bừng.
Nhâm Cận trốn trong thùng rác tiến vào phòng giam, đêm nay bên ngoài thành lại bắt đầu khai chiến, phòng giam gần như không có người bảo vệ, khi Nhâm Cận tiến vào, hắn bị sốc với cảnh tượng trước mắt.
Những thân thể nằm la liệt tứ tung không biết là sống hay đã chết, mùi hôi thối khiến người buồn nôn, Nhâm Cận kìm nén tâm tình phẫn nộ, đến một phòng rồi lại một phòng tìm tiên sinh.
Mặt đất bên trong toàn là máu, đi đến đâu mùi máu nồng nặc đến đó, trên mặt của mọi người đều dơ bẩn nhìn không ra hình dạng, có lẽ để cho thuận tiện, nên nhà giam không khóa, không có ranh giới giữa người với người... bọn họ đều là người bị tra tấn....
Nhâm Cận đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng tìm thấy tiên sinh trong góc, hắn đứng ở cửa mà hai chân đều phát run. Đây có phải là tiên sinh của hắn không?
Người đang cuộn tròn thu mình trong góc, khắp người đầy máu và dơ bẩn, đây thật sự là tiên sinh ôn văn nho nhã của hắn sao?
Nhâm Cận gần như đứng không được nữa, hắn run rẩy bước về phía tiên sinh, trên người y rất lạnh, nhưng trán lại rất nóng, hai mắt đẫm máu, hơi thở dồn dập không ổn định, cả cơ thể gầy tong teo...
(*脱相 mình tra từ này có nghĩa là trạng thái gầy đến độ như da bọc xương ấy, mà gầy đột ngột không giữ được cơ nên nhiều khi da còn hóp rồi chảy xệ á.) Nhâm Cận khó có thể tưởng tượng rằng đây là tiên sinh của hắn, nước mắt ngay tại khắc đó rơi xuống, hắn thì thầm gọi: "Tiên sinh, tiên sinh..."
Tiên sinh dường như thấy hắn, nắm chặt lấy tay hắn.
"Tiên sinh......"
Nhâm Cận không dám lãng phí thời gian nữa, bộc chiếc chăn tả tơi ôm lấy tiên sinh, hắn phải lập tức đưa tiên sinh rời đi.
Khi Nhâm Cận chuẩn bị rời khỏi phòng giam, chân của hắn bị vấp, Nhâm Cận nhìn xuống là một người phụ nữ đang nắm lấy mắt cá chân của hắn.
Người phụ nữ nhếch nhác không nhìn nổi bế đứa trẻ đang say ngủ trên tay nhìn Nhâm Cận van xin, đôi mắt rưng rưng, hắn nhìn xuyên qua đôi mắt già nua ấy, sâu sắc cảm nhận được thống khổ cùng khẩn cầu.
Nhâm Cận nhìn tiên sinh trong vòng tay của mình... hắn cúi đầu tựa như đang xin lỗi cùng thở than, tàn nhẫn thoát khỏi tay người phụ nữ, hơi chậm chạp tiến về phía cửa, đây là địa ngục trần gian chân chính.
"Tôi chỉ muốn đưa tiên sinh về nhà." Ý nghĩ duy nhất của Nhâm Cận là tiên sinh, hắn không có cách nào cứu thêm người.
May mắn thay, mọi việc diễn ra tốt đẹp, Nhâm Cận đã đưa tiên sinh về nhà của người cậu, ông ấy đã thuê một bác sĩ, tất cả mọi người có mặt đều bị sốc khi nhìn thấy tiên sinh.
Cậu đau đớn quay mặt đi, ông không thể đối diện.
Do không có trang thiết bị y tế nên bác sĩ chỉ xử trí được vết thương thông thường, nhưng vết thương do súng bắn ở mắt, ông không có biện pháp, viên đạn bắn trên vai đã được lấy ra, bác sĩ có thể xử lý nó, nhưng đôi mắt của tiên sinh...
Tiên sinh đang bị sốt, Nhâm Cận đã vội vàng thay khăn ướt hết lần này đến lần khác,để cho tiên sinh uống thuốc.... nhưng y không hề tỉnh lại.
Thuyền rời Thân thành sẽ xuất phát vào lúc chín giờ sáng ngày hôm sau, cậu tiên sinh đã cử người đến nhờ những người ở đó chăm sóc cho tiên sinh và Nhâm Cận, người tiếp ứng là một người bạn cũ của lão tiên sinh, một doanh nhân nổi tiếng. Ông ấy có cách bảo vệ tiên sinh.
Tiên sinh vẫn luôn không tỉnh, cuối cùng Nhâm Cận chỉ có thể bế tiên sinh đến bến tàu, trước khi đi, cậu tiên sinh còn dặn dò thêm vài câu, Nhâm Cận đáp: "Ngài cũng tự chiếu cố bản thân."
Ông trầm mặc gật đầu, lần này đi đại khái là vĩnh biệt.
Cô của tiên sinh chuẩn bị một số bánh kẹo mà y thích ăn, dặn dò: "Đều là món tiểu Tập thích ăn, bên kia có lẽ không mua được, thằng nhóc yếu đuối này sẽ giận lắm, đừng... đừng để hắn lại phải chịu ủy khuất."
Cuối cùng, giọng cô nghẹn ngào.
Nhâm Cận cúi đầu nhìn xuống tiên sinh, nói: "Cảm ơn."
Mãi sau khi lên thuyền, tiên sinh mới tỉnh lại, nhưng y không thể mở mắt...
"Nhâm Cận?"
Nhâm Cận nắm tay y, đáp lại: "Tiên sinh, tôi ở đây."
"Nhâm Cận...ta thoát ra rồi?" Giọng tiên sinh mang theo tiếng khóc, miệng run run.
"Tiên sinh, chúng ta đi ngay bây giờ, chúng ta sẽ đến một thành phố khác."
Tiên sinh muốn mở mắt, nhưng y không thể nhìn thấy gì.
"Ta... ta muốn nhìn lại nơi này một lát." tiên sinh nắm lấy tay Nhâm Cận, nước mắt chảy dài trên khóe mi bên trái.
"Tiên sinh, sau này tôi sẽ làm đôi mắt của ngài. Tiên sinh, đừng sợ, tôi sẽ không bao giờ rời xa ngài nửa bước nữa."
Nhâm Cận đặt tay tiên sinh đặt lên mặt, hắn sợ, hắn thật sự rất sợ hãi.
"Tiên sinh, tiên sinh, tôi yêu ngài, tôi yêu ngài."
Tiên sinh đưa tay ra ôm Nhâm Cận, Nhâm Cận cũng ôm y vào lòng.
"Ta không thể thấy... ta không thể nhìn thấy..." Giọng nói của tiên sinh mờ mịt và luống cuống, "Ta không thể nhìn thấy nữa rồi, Nhâm Cận."
Nhâm Cận ôm chầm lấy y, tim hắn như rỉ máu, cổ họng hắn căng chặt, tiên sinh của hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Tiên sinh của hắn thích đọc sách như thế, tiên sinh của hắn thích hoa, thích viết văn như vậy... bất cứ lời nói nào cũng không thể thật sự an ủi được tiên sinh của hắn.
"Tiên sinh, sau này tôi sẽ là đôi mắt của ngài." Nhâm Cận quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm lấy tay y, ánh mắt vô cùng thành kính, giống như lời hứa một đời một kiếp.
"Tiên sinh, sau này tôi sẽ là đôi mắt của ngài."
"Nhâm Cận... Ta rất đau cũng rất lạnh, rất khó chịu rất tủi thân..."
Nhâm Cận ôm lấy người tiên sinh, vỗ nhẹ vào lưng y, dịu dàng nói: "Tiên sinh, tôi xin lỗi ngài, sẽ không bao giờ thế nữa, tôi sẽ bảo vệ ngài. Tiên sinh, xin hãy tin tưởng ở tôi một lần nữa, ngài sẽ không phải lạnh nữa, đừng sợ."
"Nhâm Cận... chúng ta rời đi như thế này có phải là một loại phản bội không?"
Trong tâm trí Nhâm Cận hiện lên hình dáng người phụ nữ, than thở, cầu xin và từ bỏ phẩm giá cuối cùng của mình để hoàn thành vai trò làm mẹ, nhưng Nhâm Cận đã gϊếŧ chết hy vọng cuối cùng của cô, đứa trẻ đó cuối cùng sẽ chết trong địa ngục.
"Đó là sự phản bội, nhưng... chắc là do tôi quá tầm thường, tôi chỉ cầu mong tiên sinh an toàn." biểu tình của Nhâm Cận đau khổ và buồn bã.
Nếu có thể, hắn sẵn sàng xả thân vì đất nước, nhưng hắn không muốn nhìn thấy tiên sinh gục trong vũng máu.
"Tôi có thể chấp nhận đau khổ cùng khó khăn, nhưng tôi không thể chấp nhận tiên sinh của tôi phải gánh chịu những thứ này..."
Phản bội cũng được, thóa mạ cũng được, oán hận cũng được... Mỗi người đều có niềm tin muốn giữ lại cho riêng mình.
Tiên sinh im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Để lại bảo vật mang theo từ trong nhà đi, chỉ giữ lại một ít tiền dùng sinh hoạt, còn lại đem tặng."
"Đổi một cách thức yêu hắn, cũng yêu bản thân và người nhà."