Đó là một buổi sáng mát mẻ, bờ vai của tiên sinh lộ ra bên ngoài, nam nhân kéo chăn qua đắp lên người y, vòng tay qua bả vai của tiên sinh, ngón tay an ủi sợi tóc dài, hiện tại hắn vẫn cảm thấy tất cả những điều này đều không chân thật.
"A Cận..."
Đây là tên của hắn — Nhâm Cận, cái tên do tiên sinh đặt cho hắn, lấy từ loài hoa da^ʍ bụt yêu thích nhất của tiên sinh, nhưng ít người gọi hắn bằng tên này, dần dần cũng rất ít người biết đến cái tên này.
"Tiên sinh."
Tiên sinh có thói quen dựa vào lòng của nam nhân, Nhâm Cận ôm lấy tiên sinh, nắm tay y trong lòng bàn tay mình.
Trước kia những hành động này đều được hai người sử dụng thường xuyên, nhưng hiện tại cả hai đều có chút ngại ngùng, ngay cả hô hấp cũng trở nên thận trọng, vì sợ phá vỡ bầu không khí lúc này.
"Tiên sinh......"
Nhâm Cận cọ sát gáy tiên sinh, đôi môi kiềm chế nhẹ hôn lên.
Tiên sinh ngẩng đầu chủ động hôn lên môi hắn, cảm giác tê dại khi răng môi giao hòa, va chạm nhẹ nhàng ngọt ngào, hai người hôn đến không nỡ rời xa.
Nhâm Cận khàn khàn gọi tiên sinh, y xoa đầu hắn chôn trong gáy mình, nói: "Em giống như một con cún to vậy."
"Tiên sinh còn buồn ngủ không?"
"Dù có buồn ngủ thế nào, cũng nên tỉnh lại."
Khóe miệng Nhâm Cận hơi nhếch lên, tựa hồ không nhịn được muốn cười khi ở bên cạnh y, tiên sinh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, nhéo nhéo mặt hắn một cái, nói: "Phu nhân của ta, ta đói rồi. "
Nhâm Cận đỏ mặt trước tiếng kêu phu nhân, nắm lấy tay tiên sinh hôn một cái rồi cuối cùng mới đứng dậy chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi Nhâm Cận đi ra ngoài, tiên sinh duỗi eo, đêm qua là lần đầu tiên của y, Nhâm Cận luôn sợ y sẽ đau, không dám dùng lực nhưng vẫn khiến y rơi nước mắt, lúc đó cả tim của Nhâm Cận đều chỉ còn lại đau lòng, đến cuối cùng thì biến thành tiên sinh liên tục an ủi hắn nói bản thân không sao.
Tiên sinh nhớ lại tối qua khi Nhâm Cận nhìn thấy nước mắt của mình rơi, bộ dạng đó bơ vơ không nỡ, đáy lòng vừa mềm vừa nóng. Luôn hoảng loạn hôn lấy y, lông mày nhíu lại, biểu tình như một con chó sói tủi thân, rất đáng thương, cuối cùng tiên sinh cũng phải dỗ dành hắn, mới có thể khiến lo lắng giữa mày hắn tan biến.
Nhâm Cận mang đồ ăn sáng vào, tiên sinh vẫn đang nằm trên giường, sau lưng mở rộng, Nhâm Cận lấy quần áo từ phía sau bọc lấy y, bế lên...
"Hửm?"
"Trời lạnh, mặc quần áo đàng hoàng."
"Được."
Nhâm Cận ở phía sau giúp tiên sinh chải đầu, sau đó không kiềm được mà hôn lên khóe miệng y một cái.
Khóe miệng tiên sinh giương lên, trong nụ cười còn mang theo một chút cưng chiều.
Sau khi hai người ăn sáng xong, tiên sinh ngồi vào bàn lật giở sách vở, Nhâm Cận ở bên cạnh bồi y, y trong xương cốt thanh cao cùng bướng bỉnh, ban đầu lão gia đưa tiên sinh xuất ngoại để học tập chuyện kinh doanh, y không những giấu lão gia đổi chuyên ngành, còn không báo trước chuyện từ nước ngoài trở về, lão gia tức giận dữ dội, thiếu chút nữa động thủ đánh y, nhưng y vẫn một bộ dạng không biết sai, đứng trước mặt lão gia lưng eo thẳng tắp, ngẩng đầu, mím chặt môi.
Sau cùng lão gia cũng bất lực bởi suy nghĩ của tiên sinh, liền cho y một nơi an tỉnh để ở, còn để Nhâm Cận theo y sống cuộc sống bình thường vô vị, tiên sinh không truy cầu danh lợi, chỉ cố chấp với mấy quyển sách và ngẫu nhiên viết chút văn chương, lời văn của tiên sinh rất tốt, câu từ đủ ngoạn mục, nhưng vẫn còn thiếu một chút đặc trưng đắp nặn của thời đại này, giống như bản thân tiên sinh nói, y có không chân chính hòa nhập với cuộc sống, cho nên ý tưởng cùng chữ nghĩa mới lộ ra thiếu hụt như vậy.
"Chưa trải qua bất kỳ khó khăn nào, miễn cưỡng viết khó khăn, trái lại càng lộ ra vẻ giả vờ làm màu, ta không mong đợi bất kỳ thành tựu nào, chỉ muốn viết chút cố sự đơn giản là được rồi."
Tiên sinh nhận được cuộc gọi từ cậu của y, cậu nhờ y sai người đi lấy ít đồ, tiên sinh không muốn đi nhưng người cậu quá cương quyết, cân nhắc một lúc, y quyết định để Nhâm Cận đi.
"Sớm trở về." Tiên sinh dặn dò trước khi Nhâm Cận rời đi, hắn xoa mặt tiên sinh rồi nhẹ nhàng hôn một cái, tiên sinh ngẩng đầu lên, chủ động hôn lại hắn, cả hai đều có chút ngượng ngùng, Nhâm Cận dùng lực ôm tiên sinh một lúc, nói: "Chờ tôi trở về."
"Được."
Không ai nghĩ rằng một lời hứa đơn giản lại có thể biến thành khoảng cách giữa hai người.
Nhâm Cận vội vã đến nhà cậu tiên sinh, sau khi đến nơi, người cậu đưa cho Nhâm Cận một bức thư và nói với hắn rằng: "Các ngươi dựa theo lời trong thư mà mau chóng rời khỏi đây, nơi này rất nhanh sẽ không có chỗ dung thân cho các ngươi nữa."
Nhâm Cận dùng lực nắm chặt bức thư, ánh mắt đầy phức tạp, nhịp tim hắn lúc này hỗn loạn, cứ như thể bị một đôi tay nắm chặt lấy, hơi thở cũng trở nên khó khăn, hắn có dự cảm không lành.
Cậu còn nói: "Việc các ngươi cần làm đều viết trong thư, đừng chần chừ, về nói tiên sinh nhà ngươi lúc này đừng tùy hứng, bảo y mau chóng rời đi! Không cần thu thập quá nhiều đồ đạc, các ngươi đến bên kia sẽ có người tiếp ứng."
Nhâm Cận ghi nhớ lời cậu nói, hắn hiện tại phải lập tức về nhà, tiên sinh không ở bên cạnh hắn, cả người hắn đều ở trạng thái hoảng loạn, trước đây cũng không có tình huống như vậy, lúc trước hắn rời đi lâu thì nhiều nhất là nhớ tiên sinh, nhưng cũng không loạn đến bước này, tiềm thức hắn cảm thấy tiên sinh có thể đã xảy ra chuyện rồi.
Nhâm Cận vội vã về nhà, ngay giây phút đẩy cửa ra, Nhâm Cận cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài...
"ầm"
Quả nhiên, hoa trong vườn đã bị người giẫm nát, bàn ghế đổ sang một bên, cánh cửa mở toang, cuộn sách vương vãi khắp nơi, không có ai trong phòng... tiên sinh không thấy nữa.
Nhâm Cận choáng váng đứng sững tại chỗ, bông hoa yêu thích của tiên sinh đã bị giẫm nát, y mà nhìn thấy nhất định đau lòng chết mất.
......