Nam nhân theo tiên sinh ra sau vườn, nơi trồng loài hoa da^ʍ bụt yêu thích của tiên sinh những cánh hoa đủ màu sắc đang nở rộ, tỏa hương thơm ngát.
Tiên sinh qua lại không ngớt giữa biển hoa, vạt áo lưu lại hương thơm, nam nhân đuổi theo sát tiên sinh, thế giới của hoa quá phồn hoa phức tạp, hắn sợ không tìm được tiên sinh của hắn.
Tiên sinh quay lại nhìn nam nhân đang đi về phía mình, y lấy ra một bông hoa da^ʍ bụt từ phía sau, bông hoa này đẹp nhất, đẹp nhất nhưng nó vẫn bị lu mờ trong tay tiên sinh, trong mắt nam nhân chỉ có thể nhìn thấy tiên sinh của hắn.
Tiên sinh cài bông hoa ấy lên đầu hắn và nói: "Hoa khi hái xuống sẽ mau chóng suy tàn, nhưng khi mang đi tặng thì tình cảm sẽ không tàn..."
Nam nhân cẩn thận cầm bông hoa trong lòng bàn tay, như thể đang nắm tay tiên sinh.
Tiên sinh hỏi: "Em có biết ý nghĩa của hoa da^ʍ bụt là gì không?"
Hắn lắc đầu, nói: "Tôi không biết."
Tiên sinh cười nhẹ, nói: "Em đúng là đồ ngốc."
Tiên sinh cười hạnh phúc, đôi mắt cong lên và sáng ngời, từ trước đến nay tiên sinh vẫn luôn chói mắt như thế.
Tiên sinh giữ lấy tay nam nhân, cùng hắn bước đi.
Đóa hoa nở tươi đẹp, ánh sáng mặt trời rực rỡ, nhưng những thứ này ở bên người tiên sinh lại nhỏ bé đến không đáng kể, ngón tay tiên sinh luồn qua kẽ các ngón tay nam nhân, mười ngón tương giao, lòng bàn tay dán cùng một chỗ.
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu vào hai người một cách uể oải, tiên sinh đột nhiên hỏi: "Bên ngoài rất loạn đi?"
Nam nhân nắm tay tiên sinh, thành thật nói: "Ừm."
Tiên sinh dựa đầu vào lòng hắn: "Trong lúc loạn thế, một kẻ tri thức yếu đuối như ta quả thật không thể làm nên chuyện."
"Tiên sinh không cần phải làm gì cả." Nam nhân đối diện với đôi mắt tiên sinh, "sợ tiên sinh bị thương."
Tiên sinh của hắn quá sạch sẽ, trên tay không nên nhiễm chút máu bẩn nào.
"Ừm, em cũng không được phép bị thương."
Nhưng thế giới này dường như không tha thứ cho bất kỳ ai chỉ lo cho thân mình.
Gia đình tiên sinh buôn bán, giàu sang phú quý, sau khi lão tiên sinh mất, vẫn luôn là cậu của tiên sinh đảm đương, tiên sinh không muốn quản quá nhiều việc như vậy. Nên chỉ cho ngài ấy một căn nhà tử tế, để nam nhân đi theo ngài ấy là đủ rồi.
Nhưng việc buôn bán xảy ra vấn đề lớn, thậm chí kinh động chính phủ đến điều tra, đám người này mang sự tình đều đẩy lên người tiên sinh.
Các quan chức chính phủ xông vào nhà tiên sinh, nam nhân đem tiên sinh bảo hộ sau người.
Quan chức này cáo buộc một loạt tội danh không tồn tại, tiên sinh chỉ nói một câu: "Tôi cùng bọn họ sớm đã ra riêng, bất cứ sự việc gì xảy ra cùng tôi không có quan hệ..."
Quan viên biện luận rằng bọn họ hiện tại không thể lấy chứng cứ ra được. Không thể cắn chết tiên sinh không buông, nhưng hiển nhiên sự tình không đơn giản như vậy. Tiên sinh đối mặt với những việc này, nói: "Không thể lấy chứng cứ thực ra được, thì đừng đến làm phiền tôi. "
Quan viên không còn cách nào khác, trước sức ép của cấp trên, họ ráo riết truy tìm chứng cứ, nhưng không có cầm theo giấy phê duyệt của cấp trên đến bắt người, nên chỉ có thể quay về.
Sau khi mọi người rời đi, tiên sinh mệt mỏi dựa vào ghế, nam nhân xoa đầu tiên sinh.
"Tiên sinh......"
Tiên sinh đứng dậy và đi đến gần nam nhân, dựa vào vòng tay của hắn.
Hắn ôm chặt lấy tiên sinh, y có vẻ hơi thương tâm, nói: "Vốn dĩ cho rằng đến Nhật lâu rồi, nhưng hiện tại vẫn có chút sợ hãi".
Hắn vỗ nhẹ vào lưng tiên sinh: "Tôi sẽ bảo vệ tiên sinh".
Tiên sinh ngẩng đầu nói: "Không được phép rời bỏ ta."
Nam nhân kiên định đáp: "Sẽ không rời bỏ ngài."
Cả hai người lúc này đều tham lam sự ấm áp, ôm cùng một chỗ nhưng không hay không biết cả hai hôn nhau từ lúc nào, từ lúc bắt đầu là dụ dỗ đến cuối cùng đã không còn kiềm chế, trắng trợn để lộ tình cảm của bản thân, dường như cả hai đều đã chịu đựng quá lâu rồi, một lần trút xuống như vô cùng vô tận, những ngón tay đan vào nhau, cổ áo tiên sinh mở ra, nam nhân kìm nén xoa xoa làn da đó, trên người tiên sinh có hương hoa thanh tịnh đẹp đẽ, khiến người mất đi lý trí, cam tâm tình nguyện sa đọa.
Hai người lúc tách ra hơi thở hổn hển, lúng túng nhìn nhau rồi gượng gạo cúi đầu.
Mối quan hệ bí mật giữa hai người đã bị phá vỡ, hai trái tim không tránh khỏi va chạm, nóng bỏng cùng mãnh liệt.
"Tiên sinh......"
Đôi môi của tiên sinh bị hôn mà đỏ lên, nói: "Đã bao lâu rồi?"
"Từ ngày được tiên sinh mang về nhà đã bắt đầu."
Hắn đối với tình cảm của tiên sinh đã ấp ủ từ lâu, thâm tình lại kiềm chế, từ sớm đã biết bản thân mình thích tiên sinh, nỗ lực duy trì chút giới tuyến, nhưng rồi vẫn nhảy qua khỏi giới tuyến đó, đến gần tiên sinh, bảo hộ tiên sinh, ỷ lại tiên sinh.
"Nói nghe xem nào."
Nam nhân hơi đỏ mặt, nghiêm túc nhìn tiên sinh, nói: "Tiên sinh, tôi thích ngài."
Thẳng thắn và rõ ràng, không chần chừ, không do dự, giống như trái tim hắn đang đập vì tiên sinh.
"Thưa ngài, tôi thích ngài."
Khóe môi tiên sinh ẩn ý cười, kéo gần lòng ngực nam nhân lại, nói: "Ý nghĩa của hoa da^ʍ bụt là vĩnh hằng, tặng cho... người trong lòng."
Nam nhân kéo lấy tay tiên sinh, mang y ấn trên giường, bốc đồng cùng điên cuồng chặn lấy đôi môi của tiên sinh. Y mặc kệ động tác của hắn, thậm chí còn to gan đáp lại.
Nam nhân sợ làm bị thương tiên sinh, động tác nhẹ nhàng lại trân quý, tiên sinh vòng tay qua cổ hắn, hỏi: "Có biết tại sao để em gọi ta là tiên sinh không?."
Trước đây nam nhân gọi tiên sinh là "lão gia", nhưng có một ngày kia tiên sinh yêu cầu hắn gọi mình là "tiên sinh".
Nam nhân lắc đầu, tiên sinh mỉm cười, ngón tay khẩy khẩy tai hắn: "Bởi vì... muốn em trở thành phu nhân của ta."
(Tiên sinh ngoài cách gọi là ngài thể hiện kính trọng đối với người trí thức, thì nó còn có nghĩa là chồng ý và từ này dùng để gọi chồng ở thời cận đại á.) Với người ngoài, khi nghe "tiên sinh" dường như chỉ là cách gọi công thức mà thôi, nhưng một tiếng "tiên sinh", hai người đã sớm không còn là quan hệ chủ tớ nữa, càng tăng thêm một chút tình cảm thầm kín, đây là tình thoại ngắn ngủi nhất nhưng cũng dài nhất giữa hai người.
"Tiên sinh, là cách gọi lãng mạn."
Nam nhân cúi đầu hôn tiên sinh, một cỗ xung động quay cuồng trong l*иg ngực của hắn.
"Tiên sinh, lãng mạn, phu nhân, người yêu..." Những từ này đâm loạn vào trái tim nam nhân. Tiên sinh của hắn... vẫn luôn thích hắn, còn mang tất cả yêu thích ấy ẩn giấu trong từng chi tiết.
Đầy tim đầy mắt của nam nhân đều là hình dáng của tiên sinh.
"Tiên sinh, tôi thích ngài."
Giờ phút này, cả hai đều biết thế giới bên ngoài rối ren, không biết giây kế tiếp ai sẽ là oan hồn dưới loạn thế này, cho nên lúc này họ hết sức trân quý thời gian trước mắt, nhân lúc đưa tay là có thể ôm lấy, triền miên lâu hơn một chút, không để bản thân lưu lại tiếc nuối.
Lúc này trong tim nam nhân lại thầm quyết tâm, hắn sẽ liều chết bảo vệ tiên sinh chu toàn.
Tiên sinh của hắn, trên tay không thể nhiễm một giọt máu.