Thời ÝTác giả: Tương Tử Bối | Chuyển ngữ: Charon (05/02/2022)* Tới khách sạn, thư ký Ngô cực kỳ biết điều mà ngồi nguyên trên ghế lái, hoàn toàn không có ý theo ông chủ xuống xe.
"Tưởng tổng, tôi đã liên hệ trước, nhân viên khách sạn sẽ đưa thẻ phòng cho cậu." thư ký Ngô hỏi: "Còn có việc gì cần tôi làm không ạ?"
"Về nhà đi."
Tưởng Du Chi đi đến trước sảnh khách sạn, còn chưa lên tiếng thì nhân viên phục vụ ở sảnh đã lập tức đưa thẻ phòng qua: "Tưởng tổng, thẻ phòng của ngài."
Tưởng Du Chi hơi nhướng mày, không lên tiếng, nhận thẻ phòng rồi đi lên.
Quẹt thẻ, mở cửa, Tưởng Du Chi còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
Nhiệt độ máy sưởi khá cao, anh nhẹ nhàng bước tới, tư thế ngủ của người trên thường cũng rất quy củ, đầu hơi nghiêng sang một bên, quần áo có chút xộc xệch.
Thư ký Ngô còn khá tinh tế, không chỉ đưa người đến còn chuẩn bị một chiếc laptop để ở đây.
Đây là thói quen làm việc của đối phương, chỉ cần Tưởng Du Chi có 1% khả năng sẽ ở lại, y đều sẽ chuẩn bị trước các đồ cần thiết, dọn dẹp sạch sẽ, nếu không đăng nhập tài khoản nội bộ và đồng bộ phần mềm thì trên laptop cũng không có tài liệu gì, không sợ bị nhìn trộm.
Tưởng Du Chi cởϊ áσ khoác, treo lên giá áo, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống khung cảnh phía dưới.
10 giờ tối, đúng lúc cảnh đêm đẹp nhất.
Người trên giường dường như có chút không thoải mái, nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng Tưởng Du Chi vẫn nghe được rõ ràng.
Ngay sau đó, chuông điện thoại sắc bén vang lên.
Không phải tiếng chuông mặc định của iphone, âm thanh lớn đến mức Tưởng Du Chi không khỏi hơi nhíu mày.
Là di động của Diệp Thời Ý.
Người trên giường tựa như cũng bị quấy rầy, giơ tay xoa xoa đầu, trở mình nằm nghiêng.
Tưởng Du Chi phớt lờ, chịu đựng nghe xong một hồi chuông, ngay sau đó, âm báo cuộc gọi lại lần nữa vang lên.
Cậu xoay người lăn đến mép giường.
Bởi vì động tác xoay người, áo khoác của Diệp Thời Ý tuột ra rơi trên giường, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, vướng ở lưng quần Diệp Thời Ý, làm eo của cậu lộ ra.
Tưởng Du Chi chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, đút tay vào túi quần của cậu, sờ đến di động, đang chuẩn bị lôi điện thoại ra ngoài.
Diệp Thời Ý như cảm giác được gì, tay nhẹ nhàng giơ lên, nắm lấy cổ tay Tưởng Du Chi.
Nóng quá.
Tưởng Du Chi cảm thụ vài giây rồi rút điện thoại ra, Diệp Thời Ý mất đi điểm tựa, ngã ở trên thắt lưng của anh.
Màn hình hiển thị cái tên Hồ Nhạc, Tưởng Du Chi cầm điện thoại xoay trái phải, nửa ngày sau vẫn chưa thấy chỗ tắt âm, anh còn hoài nghi không biết điện thoại này có chế độ rung hay không nữa.
Hồi chuông thứ ba vang lên, cuối cùng Tưởng Du Chi không nhịn được, bấm nhận điện thoại.
"Alo, Thời Ý, sao cậu mãi không nhận điện thoại thế." Giọng Hồ Nhạc rất lớn, phía sau còn mơ hồ nghe được âm thanh trò chơi: "Sao cậu còn chưa về? Lúc nào về mua giúp tôi một suất đồ ăn khuya nhé, tôi đang chơi game không tiện xuống lấy đồ ăn đặt ngoài, bên quản lý chung cư ở đây cũng quản chặt người ở ngoài vào...... Alo, cậu có đang nghe không đấy?"
Tưởng Du Chi ghét bỏ đem điện thoại để ra xa.
"Em ấy không nghe điện thoại được."
Người ở bên kia đầu dây bỗng im lặng một lúc: "Anh là ai?"
"Một người bạn."
"Ồ, tối nay cậu ấy không về sao? Cậu ấy đang làm gì, anh bảo cậu ấy nghe điện thoại đi."
"Không được." Tưởng Du Chi liếc nhìn Diệp Thời Ý, đối phương nhìn qua ngủ cũng không quá an ổn, mày đều nhíu hết lại: "Em ấy ngủ rồi."
"...... Hở?"
Tiêu hết sự kiên nhẫn, Tưởng Du Chi cúp điện thoại.
Không tìm thấy nút tắt âm nhưng vẫn tìm được nút tắt nguồn.
Màn hình di động không sáng nữa, thế giới rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Anh tiện tay ném điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó duỗi tay sờ trán Diệp Thời Ý.
Quả nhiên, sốt rồi.
Uống say liền phát sốt, cậu nhóc này có thực sự tập thể dục đều đặn không vậy?
Thôi, dù sao lúc đầu anh cũng tính qua đây để thu dọn giúp Diệp Thời Ý một chút. Dù sao cũng là vị hôn phu của mình, không thể cứ thế đem người bỏ lại khách sạn được.
Tưởng Du Chi một tay nâng người lên, cởi ra áo khoác của cậu.
Có vẻ Diệp Thời Ý đã nôn nhưng thực thần kỳ chính là quần áo cũng không dính chút bẩn nào, quần áo trên người chỉ hơi lộn xộn một chút chứ không có vết bẩn gì.
Người như sơ yếu lý lịch, uống say vẫn giữ được sự sạch sẽ, Tưởng Du Chi lại thêm hài lòng một chút.
Giúp cậu cởi bớt đồ xong, Tưởng Du Chi lấy chăn đắp kín cổ cậu, chuông cửa vang lên, nhân viên khách sạn đưa thuốc tới theo yêu cầu anh.
Anh rót ly nước, nâng người dậy, kết quả là miệng Diệp Thời Ý vẫn còn đóng chặt, căn bản không có cách nào đút thuốc được.
Tưởng Du Chi chỉ có thể cố gắng giao tiếp với cậu, đem miệng ly kề sát bên miệng cậu: "Hé miệng."
Không được đáp lại.
Anh đành phải dùng tay ấn nhẹ vào má người kia mới làm miệng cậu hé ra một chút.
"...... Cha cháu," Diệp Thời Ý bỗng nhiên lên tiếng: "Có...... tin tức gì không?"
Đây là xem anh thành ai mà hỏi đây.
Tưởng Du Chi khẽ nhướng mày, không trả lời, lại đem miệng ly kề sát miệng cậu.
Diệp Thời Ý lúc này thực ngoan, mở miệng nuốt thuốc xong lại ngủ.
Tưởng Du Chi trước nay chưa từng hầu hạ ai, giúp cậu đắp lại chăn, cảm thấy cũng thật mới mẻ.
Anh mở máy tính lên, vừa mới chuẩn bị đọc tài liệu thì điện thoại của chính mình vang lên.
Vẫn là Thần Hồng Thác.
Anh nhận điện thoại, ngữ khí không kiên nhẫn lắm: "Lại có chuyện gì."
"Sao hôm nay cậu xấu tính thế." Thần Hồng Thác cười hì hì, chẳng hề để ý: "Nãy tôi quên mất, chẳng phải ngày mai cậu quay về sau? Vừa kịp tối ngày mốt Dương Quân Tập lại lại tổ chức mấy bữa tiệc tối tai quái đó, tuy có chút không hợp thời nhưng lại đông người, nghe nói có rất nhiều......"
Tưởng Du Chi ngắt lời y: "Không đi."
"Vì sao? Cấm dục à?" Thần Hồng Thác nói: "Đừng nói là bởi vì vị hôn phu kia của cậu nhé? Làm ơn đi người anh em, tiệc chia tay độc thân cậu cũng không định tổ chức à?"
"Thần Hồng Thác, cậu bớt bớt chút đi."
"Tại sao?"
"Già đầu rồi còn làm bậy, nhỡ dính bệnh gì thì không hay đâu."
"Vđ," Thần Hồng Thác tức giận cười: "Tôi có ý tốt tìm cậu đi happy, vậy mà cậu còn nguyền rủa tôi......"
Tưởng Du Chi cúp điện thoại.
Thần Hồng Thác nhìn di động: "Trời, lại cúp điện thoại của tôi."
Cậu thanh niên bên cạnh chạy tới rót rượu cho y: "Làm sao vậy, Thần tổng, ngài vừa gọi điện cho ai đấy."
"Anh em của tôi, cậu không biết."
"Ngài không nói sao biết được là em không quen chứ?" Cậu thanh niên cười đến vui vẻ, tay sờ đến phía dưới, khéo léo trêu đùa Thần Hồng Thác mấy cái: "Có phải vị Tưởng tổng kia không?"
Thần Hồng Thác liếc nhìn cậu ta một cái: "Sao cậu biết?"
"Thực ra em đã thấy Tưởng tổng một lần......" Vẻ mặt cậu thanh niên lại bất đồng với hành động, vậy mà còn có vẻ ngượng ngùng.
"Thích cậu ta?"
"Đương nhiên rồi, càng thích Thần tổng hơn......"
"Thiếu đòn." Thần Hồng Thác mặc kệ cậu ta chủ động, không có phản ứng gì, ngả người ra phía sau: "Cậu không có cơ hội đâu, đừng nghĩ nữa, trước mắt nên nghĩ xem đêm nay làm sao khiến cho tôi vui vẻ kìa."
Y quen Tưởng Du Chi hơn 20 năm, chút hiểu biết này hẳn là vẫn có.
Y nghe mấy lời đồn bên ngoài nói Tưởng Du Chi bao dưỡng người này, người kia hay là đang yêu đương với vị minh tinh nào đó —— đều là nói nhảm hết.
Tưởng Du Chi chưa bao giờ bao dưỡng ai, có nhu cầu cũng chỉ tìm tình một đêm, ngủ xong chắc chắn không gặp lại, khẩu vị không có gì đặc biệt, chỉ là không thích quá lẳиɠ ɭơ.
Minh tinh càng không cần phải nói tới, Tưởng Du Chi ghét phiền phức, mấy người kia dán lên người cậu ta là muốn có tin để tung lên, Tưởng Du Chi để ý đến bọn họ mới là lạ.
Nghĩ thế này thì chuyện người bạn này của y sẽ kết hôn cũng không có gì lạ.
**
Lúc Diệp Thời Ý tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Cậu lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, mắt nhắm mắt mở nhìn quang cảnh xa lạ trước mặt, hồi lâu cũng chưa kịp định thần lại.
Đây là đâu?
Cậu hít sâu một hơi, chống tay xuống giường đứng dậy, thấy được trên chiếc bàn lớn cách đó không xa có một đôi tay đàn ông trên đó.
Người đàn ông mặc vest thẳng tắp, nét mặt lạnh lùng, chỉ cần ngồi đó cũng đã có cảm giác tồn tại rất lớn.
Tưởng Du Chi mắt cũng chưa nhìn qua: "Tỉnh rồi."
Diệp Thời Ý bị gọi mà tỉnh hẳn, nhanh chóng ngồi thẳng người, chống chân xuống đất, giẫm lên tấm thảm nặng nề.
"Anh là ai?"
Say rượu xong còn phát sốt, giọng Diệp Thời Ý có hơi khàn.
Tưởng Du Chi xem xong hàng chữ cuối cùng trên tài liệu mới chậm rãi đứng dậy.
Anh đi thẳng đến trước mặt Diệp Thời Ý, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của đối phương mà không khỏi cười thầm.
Anh hỏi: "Đầu còn đau không."
Diệp Thời Ý nhìn trước mặt người, bỗng nhiên buột miệng thốt ra: "Anh là...... Vị khách kia?"
Tưởng Du Chi nhướng mày: "Sao cậu nhận ra được."
"Tôi nhớ rõ bộ vest này của anh, giọng nói cũng...... có chút quen tai." Diệp Thời Ý lời ít mà ý nhiều: "Sao tôi lại ở đây, sao lại làm phiền đến anh?"
Tưởng Du Chi hỏi lại: "Cậu không lo tôi là người xấu?"
"Tôi không có tiền, anh lừa tôi cũng vô dụng." Diệp Thời Ý vừa thẳng thắn vừa thành khẩn nói.
"Không thể cướp sắc?"
Diệp Thời Ý nhếch khóe miệng tái nhợt, cười cười: "Anh không cần nói đùa với tôi, có thể cho tôi xin ly nước không? Hoặc là nói cho tôi bình nước để đâu, tôi tự rót cũng được."
Tưởng Du Chi cầm chai nước khoáng trên bàn đưa cho cậu: "Hôm qua cho cậu uống, tôi chưa chạm qua."
"...... Cảm ơn."
Diệp Thời Ý một hơi uống hơn nửa chai.
Uống xong rốt cuộc thoải mái hơn một chút, cậu cũng nhớ lại ký ức tối qua.
Cậu bị chuốc rượu, ở trong WC bị mang đi.
Cậu nhìn cách bài trí trong phòng, trong lòng thở dài: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến khách sạn...... Tiền phòng bao nhiêu vậy? Tôi gửi anh."
"Cậu nên hỏi tên tôi chứ không phải hỏi tiền phòng khách sạn."
Diệp Thời Ý vội nói: "Ngại quá, tôi nhất thời quên mất, tôi là Diệp Thời Ý, anh là?"
Người đàn ông cuối cùng cũng đạt được ý định, nhếch môi nói: "Tưởng Du Chi."
"Tưởng......"
Diệp Thời Ý vừa nhắc lại họ của anh, nụ cười trên mặt lập tức không duy trì nổi nữa.