Chương 17: "Luyện tập."

Ngoại trừ cuộc họp thường niên của công ty, Tưởng Du Chi hầu như không chủ trương tổ chức buổi tiệc quy mô lớn nào khác. Tham dự hôn lễ của nhà họ Tưởng, cho dù không có cơ hội trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo Tưởng thị thì cũng có thể gặp được nhân vật lớn khác, không cần nghĩ cũng biết, khi tin tức được tung ra, tất cả mọi người đều muốn tham gia.

Tưởng Du Chi đơn giản nói một câu đã đem rất nhiều lợi ích đặt vào trong tay cậu.

"Ồ, cậu ta thật sự nói như vậy?" Trong lúc gọi video, Lục Khang Minh hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng ông ta rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: "Để ta truyền tin này đi đã, mấy ngày sau sẽ gửi danh sách đối tác khách mời gửi qua cho cậu."

"Đợi đã." Diệp Thời Ý ngắt lời ông: "Số lượng khách mời không vượt quá 5 người."

Cậu đã đọc bản kế hoạch mà Tưởng Du Chi đưa, dường như anh muốn đối nghịch với Tưởng Thành An đến cùng, ngoại trừ họ hàng hai bên Tưởng gia, khách mời đều là đại lão trong thương giới, số lượng rất ít, tổng cộng không đến hai mươi người, trái ngược hoàn toàn với ý định của Dư Mẫn.

"Năm người??" Lục Khang Minh giống như nghe được một câu nói đùa: "50 người ta còn chê ít, suất tham dự lần này còn có thể bán cho bên truyền thông."

Tưởng Du Chi ngồi trên sô pha, còn không ngẩng đầu lên: "Tầm nhìn của ông cũng thật là hạn hẹp."

Lục Khang Minh phản ứng lại, lạnh lùng nói: "Hội nghị trực tuyến của công ty không phải chỗ cho người ngoài góp ý."

"Tóm lại, số lượng khách mời giới hạn trong 5 người, nhiều hơn chắc chắn cháu sẽ không đáp ứng." Diệp Thời Ý không muốn tranh luận cùng ông nữa, mấy ngày nay cậu phát hiện ra, tuy Lục Khang Minh làm giáo viên, nhìn qua có vẻ thành thục ổn trọng nhưng khi nói chuyện lại rất gay gắt.

Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Tưởng Du Chi hơi nhướng mắt: "Mời thêm người cũng không sao, địa điểm tổ chức cũng rất lớn."

Diệp Thời Ý gật đầu, không nói gì nữa.

Người khác đối tốt với mình là một chuyện, bản thân cũng nên cư xử đúng mực, đạo lý này cậu vẫn hiểu.

Cậu bắt đầu nhìn kỹ bản kế hoạch trên tay. Kế hoạch cực kỳ tỉ mỉ, bảy bản kế hoạch là bảy địa điểm khác nhau, có thể thấy người làm bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Cậu không nhịn được, hỏi: "Những bản kế hoạch này được chuẩn bị từ khi nào vậy......"

"Từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt." Tưởng Du Chi nói: "Không phải được chuẩn bị bởi cùng một công ty, phong cách cũng không giống nhau, cứ chọn bản mà em thích."

"Vâng...... Anh thích loại nào?"

"Tôi vẫn chưa xem qua." Tưởng Du Chi hơi nhướng mắt: "Em mang qua tôi xem?"

Diệp Thời Ý không phát hiện thấy tia hứng thú trong mắt anh, cầm mấy bản kế hoạch kia mang qua, ngồi xuống, còn cẩn thận giải thích cho anh: "Bản này là phong cách Trung Quốc, bản này là phong cách phương Tây, chỗ này có khí hậu nhiệt đới, chỗ này là hòn đảo thuộc sở hữu của tư nhân......"

Đã không còn ngửi thấy mùi rượu lúc trước, lúc này Tưởng Du Chi có thể ngửi được rõ ràng mùi hương sữa tắm trên người Diệp Thời Ý.

"Buổi sáng đã tắm?"

Diệp Thời Ý hơi giật mình, ngừng việc giới thiệu lại, lập tức đáp lời: "Vâng......"

"Mùi rượu rất nồng, đúng là nên tắm rửa." Tưởng Du Chi nói: "Uống rượu xong mà tắm luôn thì dễ bị cảm, nếu không tối qua tôi đã giúp em tắm rửa luôn rồi."

Diệp Thời Ý lúc này mới phát hiện, vì đem bản kế hoạch đến trước mặt anh mà bọn họ ngồi rất sát nhau, giọng nói của Tưởng Du Chi vang lên cực kỳ rõ ràng, nghe anh nói xong tai cậu cũng đã tê dại hết rồi.

...... Giúp em tắm rửa.

Những lời này khiến Diệp Thời Ý chấn động đến mức một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích, rất lâu sau mới nói: "...... Còn có hôn lễ làm theo kiểu kỳ nghỉ phép, nhưng kiểu này không thể mời khách, cho nên tôi thấy không chọn kiểu này được."

Thấy cậu vụng về đánh trống lảng sang chuyện khác, Tưởng Du Chi càng hứng thú, càng muốn bắt nạt cậu: "Còn có chuyện này —— dù là hôn lễ làm theo kiểu gì thì lúc chúng ta trao nhẫn cũng đều phải hôn môi...... Em biết chứ?"

"......"

Diệp Thời Ý hơi dịch thân mình sang bên cạnh, trên người đàn ông này có mùi nước hoa nhàn nhạt, không nồng, nhưng lại khiến tim cậu loạn nhịp.

"Lần trước em run như vậy, trong hôn lễ của chúng ta thì không được run như vậy đâu, dù sao lúc đó...... lắm người nhiều miệng."

Tưởng Du Chi nói rất có lý, nhưng thật ra anh cũng không quan tâm người khác nói gì.

Diệp Thời Ý: "...... Vậy phải làm sao bây giờ."

Tưởng Du Chi cười: "Luyện tập."

...... Luyện tập?!

Diệp Thời Ý vẫn chưa rõ lắm: "Luyện tập như thế nào?"

"Em ngồi gần lại đây."

Nói xong, Tưởng Du Chi cũng không đợi người đối diện kịp làm gì, tay đã cứ thế ôm lấy cổ đối phương, Diệp Thời Ý không hề phòng bị, theo lực tay của anh mà quay đầu lại, ngơ ngác tiếp nhận nụ hôn.

Lần trước chỉ là nhẹ nhàng chạm môi một chút, Diệp Thời Ý nhớ là cũng chưa kịp cảm nhận gì.

Bây giờ lại là một nụ hôn triền miên, Tưởng Du Chi say sưa đắm chìm như muốn đem hình dáng đôi môi cậu khắc hoạ vào tâm trí mình, Diệp Thời Ý vẫn ngây ngốc, quên mất chính mình nên làm gì, cũng không biết là nên đẩy anh ra hay là mặc kệ.

Tưởng Du Chi vốn chỉ muốn trêu chọc cậu một chút, nhưng vừa thấy Diệp Thời Ý buông xuống trạng thái phòng bị vốn có, anh liền không nhịn được mà muốn phá tan hẳn lớp phòng bị này của cậu.

Diệp Thời Ý ngồi thật sự rất ngoan, mặc anh hôn, đến tận khi xúc cảm ấm áp trơn trượt tiến vào trong miệng cậu mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, khẽ nhúc nhích.

"Bịch" một tiếng, bản kế hoạch trên tay cậu rơi xuống đất, cắt ngang bầu không khí vốn đang tốt đẹp.

Tưởng Du Chi cảm giác nhiệt độ của người đang ôm trong tay ngày càng cao, dùng một động tác mυ"ŧ vào để kết thúc nụ hôn này.

Đôi môi của người trước mặt bị anh hôn đến mức hơi sưng đỏ, mặt và vành tai cũng đỏ bừng, đôi môi khẽ hé mở, bên trên còn có ánh nước khả nghi.

Tưởng Du Chi xoa nhẹ gáy cậu, cười khẽ: "Cũng không run lắm, chỉ là mặt vẫn hơi đỏ."

Diệp Thời Ý lúc này mới tỉnh táo lại, nghe Tưởng Du Chi nói xong đáy lòng lại nhẹ nhàng rung động.

Cậu không biết nên làm gì, chỉ có thể vội vàng nghiêng người, rời khỏi vòng ôm của Tưởng Du Chi, cúi người định nhặt bản kế hoạch.

"Xin, xin lỗi...... Tôi cầm không chắc."

Cậu vốn muốn che giấu sự bối rối trong lòng, nhưng lời vừa nói ra đã đem cảm xúc của cậu hoàn toàn bại lộ.

Không thể trách cậu, kỹ thuật hôn của Tưởng Du Chi...... thật sự là quá tốt, rõ ràng cũng chưa phải một nụ hôn sâu nhưng lại khiến cậu có ảo giác như đã bị gặm sạch sẽ.

Tưởng Du Chi thu người lại, thoả mãn cười: "Em chưa từng có bạn trai hay bạn gái."

Là câu trần thuật.

Diệp Thời Ý nhặt bản kế hoạch lên, cố làm ra vẻ trấn tĩnh nói: "...... Tôi không có thời gian."

"Ồ" Tưởng Du Chi cũng không xem tài liệu nữa, anh bắt chéo chân, khuỷu tay chống trên tay vịn sofa, rất có hứng thú mà nhìn cậu: "Vậy bình thường em làm gì."

Diệp Thời Ý mím môi, nhớ tới thời gian trước đây......

Cậu ngừng động tác, nói: "Đi học."

"Trừ việc này ra?" Tưởng Du Chi hỏi: "Thích chơi game sao."

Diệp Thời Ý mân mê mấy tập tài liệu kế hoạch đã bị cậu nghịch nhàu: "Không thích."

"Hửm?"

"...... Thỉnh thoảng sẽ chơi bóng rổ."

"Gần đây có một sân bóng rổ."

"Tôi biết." Diệp Thời Ý nói: "Lần trước mua thuốc...... có đi qua."

Tưởng Du Chi còn muốn nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên.

Anh nhíu mày, liếc nhìn thông báo trên điện thoại, sau đó mới nghe máy: "Nói."

"Tưởng lão đại, tôi sai rồi ——" Giọng Thần Hồng Thác thê lương vô cùng: "Tôi nguyện làm trâu ngựa cho cậu! Cậu nói với cha tôi, nhất định đừng cử tôi qua chi nhánh bên Châu Phi —— tôi cầu xin cậu đấy lão đại!"

Tưởng Du Chi thấy phiền, đưa điện thoại ra xa một chút: "Sai rồi?"

Dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ, nghe đối phương nói hai chữ Thần Hồng Thác liền biết là có ý gì: "Đúng vậy đúng vậy, tôi sai rồi! Tôi khốn nạn quá, tự dưng chuốc rượu anh dâu...... À không phải, không đúng, là tôi uống rượu cùng anh dâu! Đều do lòng hiếu kỳ chẳng ra sao của tôi, tôi nhất định sẽ đóng gói nó và ném nó vào hồ Loch Ness để nuôi thủy quái! Đại ca, cậu tha cho tôi lần này đi, tôi thật sự biết sai rồi ——"

Tưởng Du Chi nói: "Cậu còn chưa rõ người cần được xin lỗi là ai?"

"Đương nhiên! Rõ ràng!" Thần Hồng Thác nói: "Đại ca, cậu gửi tôi số điện thoại của anh dâu, tôi sẽ đích thân quỳ xuống xin lỗi, quỳ chỗ nào cũng được ——"

Tưởng Du Chi cười nhạo một tiếng: "Cậu nghĩ hay thật đấy."

Nói xong, anh mở loa ngoài, đưa điện thoại cho người bên cạnh.

Diệp Thời Ý nhìn tên người gọi trên điện thoại, tiếp lời: "...... Xin chào."

"Anh dâu!" Giọng Thần Hồng Thác như sắp khóc: "Tôi sai rồi! Hôm qua tôi ăn gan của Tưởng lão đại nên mới dám rót rượu cho cậu!"

Diệp Thời Ý chưa từng gặp tình huống nào như thế này, theo bản năng nhìn sang người bên cạnh một cái nhưng Tưởng Du Chi đã lấy tập kế hoạch trên tay cậu, anh đang chăm chú đọc nên cậu cũng không định quấy rầy nữa.

"Không sao, đều là tự tôi uống, không liên quan đến anh."

"Không không không, là tôi, là tại tôi, cậu có muốn thứ gì không? Tôi sẽ lập tức cho người đi tìm rồi mang qua bồi tội!"

"Không......"

"Gần khu nhà của tôi có sân bóng rổ." Tưởng Du Chi bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để người trong điện thoại nghe thấy.

Thần Hồng Thác lập tức phản hồi lại: "Tưởng lão đại muốn tôi làm gì?"

"Nếu đợt này cậu rảnh rỗi không có việc gì thì đem mấy người tới chơi bóng rổ với em ấy."

Diệp Thời Ý: "......"

Thần Hồng Thác như được đại xá: "Đã rõ! Anh dâu ơi, trong vòng 2 ngày tôi sẽ rủ mấy người nữa qua đó, chúng ta năm đánh năm, đánh đến khi cậu vừa lòng kêu nghỉ mới thôi!"

Là yêu cầu của Tưởng Du Chi, Diệp Thời Ý cũng không tiện cự tuyệt, chờ cúp điện thoại xong cậu mới nói: "Thực ra tôi chỉ học một chút ở trường...... Thỉnh thoảng đánh một trận."

Tưởng Du Chi 'ừ' một tiếng, cố ý không nghe ra lời cự tuyệt của cậu: "Vận động nhiều một chút cũng tốt."

Vì thế Diệp Thời Ý chỉ có thể theo ý anh, chuyện này cứ quyết định như vậy.

Sau khi quyết định xong cậu còn đang nghĩ, may mà Tưởng Du Chi không bắt cậu đi học ——

"Nếu công ty nhà em đã có Lục Khang Minh quản lý thì trước mặt em cứ tập trung giải quyết chuyện học hành đã." Tưởng Du Chi nói: "Học hành ngần ấy năm cũng không nên để uổng phí. Em muốn học đại học ở thành phố B hay đi du học?"

Tưởng Du Chi nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại trực tiếp đem lựa chọn tốt nhất đặt trước mặt cậu.

"...... Vẫn còn nhiều việc khác, tạm thời tôi vẫn chưa có kế hoạch cho việc này."

"Em vẫn còn trẻ, đừng để những chuyện khác làm vướng chân." Tưởng Du Chi nói xong, đem bản kế hoạch hôn lễ đặt lại lên tay cậu, sau đó đứng lên: "Em chọn 2 phương án, sau đó cùng tôi quyết định phương án cuối cùng —— được không?"

Diệp Thời Ý gật đầu: "Được."

Tưởng Du Chi vừa lòng, vươn tay cầm lấy tài liệu và âu phục, xoay người lên lầu.

Chờ nghe được tiếng đóng cửa, Diệp Thời Ý mới thở phào nhẹ nhõm, tựa như một quả bóng bay xẹp xuống, tấm lưng vốn đã cứng ngắc của cậu giờ mới được thả lỏng.

Cậu sắp xếp lại tập kế hoạch trong tay, muốn đứng dậy nhưng vừa nhổm lên đã phải ngồi trở lại.

...... Đã hôn xong lâu như vậy rồi mà chân cậu vẫn còn run rẩy.

Tưởng tiên sinh nói đúng, trong buổi hôn lễ không thể như thế này được, có cách nào khắc phục không nhỉ......

"Luyện tập."

Lời nói của người đàn ông lại vang lên trong đầu cậu, phần da trên cổ vừa bị anh đυ.ng lại nhanh chóng nóng lên, cậu nhanh chóng cầm ly nước trên bàn uống hai ngụm.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy dù có luyện tập bao nhiêu lần nữa...... cũng vô ích.