- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thiên Tử
- Chương 8: Tấm lòng
Thiên Tử
Chương 8: Tấm lòng
Triệu Thần Hi nhận được câu trả lời của Hạ Hàn, chút nôn nóng mơ hồ trong lòng lúc đầu đã giảm đi phân nửa, thậm chí còn khá vui vẻ mà nâng chung trà lên.
Không phải là trà Phổ Nhĩ* mà hắn thường uống, cùng loại với trà Mông Đỉnh, có lẽ là trà lài. Hương vị thoang thoảng còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt.
(Trà Phổ Nhĩ: một loại trà cực đắt, thường làm từ giống trà cổ thụ và lên men trong nhiều năm)
Thưởng thức chum trà lớn chừng bàn tay một lúc, Triệu Thần Hi lại hỏi: "Ngươi đã sớm biết Vân Cẩm là do ta phái tới?"
Hạ Hàn thấp giọng nói: "Bệ hạ thứ tội, vi thần chỉ là suy đoán lung tung mà thôi. Vân công công vừa đến, hạ nhân trong Hoa Anh Điện cũng nhanh nhẹn hơn."
Hạ Hàn thật sự không nghĩ ra có ai khác trong cung còn có thể tri kỷ mà phái người đến xử lý tẩm cung giùm y, Hoa Anh Điện giống lãnh cung, nam phi không ai quan tâm, không có một trợ giúp quyền lợi nào. Ai trong hậu cung này lại rãnh rỗi thế chứ?
Tuy cuối cùng khi y kết luận là Triệu Thần Hi cũng kinh ngạc rất lâu. Nhưng cũng chỉ có thể người này mà thôi, Hạ Hàn nửa tin nửa ngờ kết luận thế.
Tác dụng duy nhất của mình ở trong hậu cung này cũng chỉ có Hạ gia. Mà người duy nhất có thể lấy lợi ích từ Hạ gia, cũng chỉ có Hoàng đế.
Triệu Thần Hi cũng đoán sơ sơ ra được suy nghĩ của Hạ Hàn. Muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Tiên hoàng đột ngột băng bà, trước khi đi, chỉ kịp viết xuống chiếu thư kế vị và an bài mấy chuyện quan trọng nhất rồi buông tay khỏi nhân thế.
Một trong số đó chính là âm thầm phân phó Ám Vệ lúc đó đem đa số binh quyền trong tay mình còn đang ở Thông Châu đưa cho Trấn Quốc Công, cũng yêu cầu Trấn Quốc Công gấp rút hồi kinh.
Có lẽ khi đó, phụ hoàng cũng biết mình còn nhỏ, đã bắt đầu đề phòng Tiêu gia chiếm quyền, cho nên mới đưa phần lớn thế lực trong tay cho Hạ gia, muốn Trấn Quốc Công giúp đỡ mình.
Tiếc rằng lúc đó mình nhìn không thấu, một lòng đề phòng Hạ gia, muốn tự mình tiếp quản quyền thế từ Hạ gia để đối phó Tiêu gia. Hạ Hàn tiến cung, vốn chính là cách năm đó mình dùng để kiềm hãm Hạ gia. Trấn Quốc Công cũng biết hắn đề phòng, chủ động lui về Thông Châu, giao ra quyền thế trong tay.
Hắn thậm chí còn chưa từng sủng ái Hạ Hà đã tiếp nhận thế lực của Hạ Gia. Mà Hạ Hàn không còn giá trị lợi dụng nữa, năm đó cũng bị hắn thả ra ngoài.
Tuy để Hạ Hàn xuất cung là Hạ gia đã dùng binh quyền chủ động đổi lấy, nhưng khi đó ở trong mắt những người khác, Hạ Hàn chính là một quân cờ bị mình chán ghét rồi vứt bỏ mà thôi.
Vậy bây giờ muốn Triệu Thần Hi nói thế nào? Đã từng lợi dụng, rồi vứt đi, đều là Triệu Thần Hi tự mình làm. Cho dù bây giờ trọng sinh lại, Hạ Hàn vẫn chưa xuất cung, nhưng cũng đã ở Hoa Anh Điện trống vắng tiêu điều này năm năm.
Khiến trong lòng Triệu Thần Hi càng bất an là, hiện tại hắn đứng ở đây, sống lại một lần nữa. Hạ Hàn của hôm đó đã sớm rời khỏi mình không phải sao? Khi đó mình hứa sẽ lập tức đi theo Hạ Hàn y mà phải không?
Bây giờ người này đang ở trước mắt mình, có phải vẫn là Hạ Hàn đã trải qua sáu năm gông xiềng ở thâm cung nhưng cuối cùng vì mình mà chết phải không? Hay là Hạ Hàn lúc hai mươi hai tuổi, bị mình ném vào thâm cung năm năm, căn bản không có đoạn ký ức kia?
Gần nửa tháng Triệu Thần Hi vẫn không thể tới Hoa Anh Điện này, một là sợ tuỳ tiện tới sẽ gây phiền toái không cần thiết đối với Hạ Hàn. Còn mặt khác là tận sâu trong tâm khảm Triệu Thần Hi, kỳ thật còn có một chút do dự và sợ hãi không xác định được. Cho dù căn bản chính hắn không thừa nhận, nhưng loại cảm xúc này đã thể hiện nơi hành động của hắn bây giờ.
Hạ Hàn của hiện tại, rốt cuộc có phải cũng giống mình không?
Nếu như lúc này đứng trước mặt Triệu Thần Hi là Hạ Hàn đã dùng tính mạng chứng tỏ lòng trung thành, vậy hắn còn có thể dùng cái gì để trói buộc y?
Một Hạ Hàn đã từng trao cho mình quãng thời gian tươi đẹp nhất lẫn mạng sống, nếu như không muốn lưu lại trong thâm cung trùng trùng điệp điệp này vì hắn, vậy mình còn có thể dùng cái gì để giữ y lại?
Triệu Thần Hi thừa nhận mình là loại người ích kỷ nhất, bất kể thế nào hắn cũng sẽ không thả Hạ Hàn xuất cung. Nhưng nếu như lúc này Hạ Hàn đã từng dùng tính mạng và thời gian ra làm trao đổi, yêu cầu rời khỏi. Hạ Thần Hi không biết mình nên từ chối như thế nào.
Triệu Thần Hi im lặng nhìn chằm chằm chung trà chốc lát, bỗng nhiên đổi đề tài, hỏi: "Ngươi biết trạm dịch Hàn Động Huyền không? Nơi đó có hai con ngựa không tồi."
Hạ Hàn sửng sốt đôi chút, không hiểu nguyên do, "Là Hàn Động Huyền ở ngoại thành? Vi thần chưa từng đi qua. Về phần ngựa nơi trạm dịch... cũng chưa từng nghe người nào nhắc đến."
Lúc Hạ Hàn bảy tuổi đã theo cha và huynh trưởng đi biên quan, cho dù sau khi lớn lên thỉnh thoảng vào cung, cũng không ra khỏi kinh thành. Sau khi bị Triệu Thần Hi triệu nhập cung, ngay cả Hoa Anh Điện còn ít bước ra thì làm sao biết được trạm dịch trong một huyện ở ngoại thành?
"Hoàng thượng thích ngựa nơi trạm dịch... sao không gọi người đưa vào trong cung chứ?"
Triệu Thần Hi chăm chú nhìn vào cặp mắt của Hạ Hàn, biết nghi ngờ của y không phải là nguỵ trang. Trong lòng an tâm lại, nhưng đồng thời có chút chua xót và tiếc nuối.
"Hàn Động Huyền là một chỗ tốt." Một lát sau Triệu Thần Hi thoải mái cười, bưng chung trà đã được Hạ Hàn rót đầy lần nữa, "Có thời gian nhất định sẽ dẫn ngươi đi xem."
Mặc kệ Hạ Hàn có nhớ hay không, Triệu Thần Hi cũng chưa bao giờ định sẽ thả y rời đi. Nhưng chỗ mà cuối cùng hắn và Hạ Hàn không thể đến được đó, nhất định phải đến xem.
Tuy Hạ Hàn nghi ngờ, nghe được Triệu Thần Hi nói như vậy, cho dù có thể chỉ là đối phương thuận miệng nói thôi, cũng không nhịn được vui vẻ. giọng nói cũng nhẹ nhàng đi hai phần, "Vậy vi thần cảm tạ Hoàng thượng trước."
Qua lúc này, bầu không khí giữa hai người cuối cùng lại đông cứng như lúc đầu.
Sau khi tỉnh lại, trong lòng Triệu Thần Hi phải giả vờ quá nhiều chuyện, bên người lại không có một ai có thể để cho hắn dễ dàng nói chuyện. Lúc này thấy được Hạ Hàn, cho dù Hạ Hàn và hắn đã thiếu đi một đoạn ký ức ở bên nhau, cũng làm cho hắn có một cảm giác muốn thổ lộ.
Dĩ nhiên điều Triệu Thần Hi có thể kể lúc này cũng chỉ là việc vặt nho nhỏ linh tinh. Triều chính bận rộn, năng suất thần tử làm việc không cao, đệ đệ ngày ngày chạy loạn khắp nơi, không quan tâm chút nào đến huynh trưởng...
Đế vương thường ngày trầm mặc ít nói, lúc này lại giống như không trò chuyện liền khó chịu.
Hạ Hàn cũng an tĩnh ngồi một bên, thỉnh thoảng đáp hai tiếng, rót cho Triệu Thần Hi thêm nước trà. Dường như không kinh ngạc khi vị Hhoàng đế mà mình đã không gặp tròn năm năm, lúc này lại đột nhiên tín nhiệm như thế, thậm chí có thể nói là nhiệt tình lôi kéo mình nói về sinh hoạt thường ngày.
Rất nhanh liền qua nửa đêm, chờ châm hết một bình trà, Hạ Hàn do dự mãi, cuối cùng vẫn lên tiếng nhắc nhở:
"Bệ hạ, giờ không còn sớm. Ngày mai ngài còn tảo triều..."
Triệu Thần Hi dừng lại, giương mắt nhìn Hạ Hàn đang nhìn lại mình.
Hạ Hàn nhận ra được động tác của Triệu Thần Hi, trong nháy mắt thân thể có phần bất động.
Im lặng hồi lâu, Triệu Thần Hi bất đắc dĩ đứng dậy, "Vậy hôm nay trẫm về trước. Vân Cẩm coi như lanh lợi, có chuyện gì cần sai hắn đi làm, hay thiếu cái gì cứ nói với hắn." Ngừng một chút, lại nói: "Có chuyện tìm trẫm, cũng nói hắn."
Hạ Hàn cũng đứng dậy theo, vâng theo nói: "Vi thần đã biết, tạ ơn bệ hạ."
Triệu Thần Hi nghiêng đầu quan sát Hạ Hàn một lúc, hơi mất tự nhiên nói: "Chuyện lúc trước, là trẫm sai. Với thông tuệ của ngươi, cục thế ở bên ngoài hiện tại, ngươi khẳng định cũng hiểu được. Nhịn thêm một thời gian, không bao lâu nữa... những gì trẫm nợ ngươi, sẽ từ từ trả."
"Bệ hạ?!" Hạ Hàn kinh ngạc nhìn Triệu Thần Hi trước mặt, tựa hồ bị lời của hắn làm chấn động nhất thời không biết phản ứng như thế nào, "Vì sao ngài nói ra lời này, vi thần —— "
"Được rồi." Triệu Thần Hi cắt ngang y, đột nhiên đưa tay lên sửa lại tóc mai của y, "Trẫm đang nói gì thì tự trong lòng trẫm biết. Tối nay là trẫm quấy nhiễu ngươi, sớm nghỉ ngơi đi, lần sau trẫm sẽ trở lại."
Nói xong cũng không chờ Hạ Hàn phản ứng, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài. Thấy Vân Cẩm đứng ở ngoài cửa, liền cẩn thận căn dặn vài câu. Lúc này này mới mang theo Liên Cẩn, im hơi lặng tiếng rời khỏi như khi đến.
Sau khi Triệu Thần Hi rời đi, Hạ Hàn ngồi tại chỗ thẫn thờ nửa ngày, một lúc lâu mới mờ mịt quay về nội gian, ngẩn người ngồi ở trên giường.
Nghĩ đến động tác sau cùng của Triệu Thần Hi trước khi đi, sắc mặt Hạ Hàn đột nhiên ửng đỏ, vội vàng nhắm mắt lại không nghĩ nữa.
Lại qua một lúc lâu, nhiệt độ trên mặt đã giảm bớt, khoé môi vốn đang mỉm cười, đã nhếch lên được nửa vẫn mang theo đắng chát.
Mà Triệu Thần Hi đã uống hết một ấm trà an thần, sau khi trở lại Kiền Nguyên Cung, trong đầu quay đi quay lại lúc Hạ Hàn lôi kéo hắn đi nhanh trong trừng cây, và dáng vẻ an tĩnh châm trà cho mình tối nay, nhìn chằm chằm lên màn giường thế nào cũng không ngủ được.
Đêm nay Triệu Thần Hi và Hạ Hàn đã định trước là khó ngủ, Thục phi bị Tiêu quý phi ghi hận lúc chiều đêm nay cũng hiếm khi khó ngủ sau khi mang thai.
Tính toán thiệt hơn nửa ngày, cũng bắt đầu tính toán xem sau khi đắc tội Tiêu quý phi lần này thì mình nên ứng phó như thế nào.
Tuy lần này có thể sẽ bị Thái hậu nhắc nhở một trận, nhưng dù sao cũng đã dò rõ được rằng Hoàng thượng vẫn còn che chở mình. Thục phi cũng không quá nóng ruột.
Thục phi biết rất rõ, chỉ cần Tiêu gia còn tồn tại ngày nào, Tiêu quý phi sẽ vĩnh viễn không thật sự chiếm được ân sủng của hoàng thượng. Cho dù có Thái hậu làm cô mẫu ruột, cho dù ở trong hậu cung này nàng tự cho mình có thân phận địa vị như hoàng hậu, Tiêu quý phi cũng mãi mãi không thể thoát khỏi vị trí xẩu hổ bây giờ.
Cho nên Thục phi chưa bao giờ tranh chấp với Tiêu quý phi, chủ động thoái nhường bất cứ chuyện gì. Chuyện giống như kéo Triệu Thần Hi từ Hoa Cảnh Điện đến, Thục phi chưa từng chủ động làm.
Hôm nay cũng là Hoàng thượng tự mình đến Hoa Nguyệt Điện của nàng, không phải sao?
Cho dù bây giờ bề ngoài Hoàng thượng có vẻ kính trọng Tiêu quý phi trong mọi chuyện thì thế nào chứ? Cũng chỉ vì Tiêu gia và Thái hậu mà thôi. Không có thánh tâm, không có con nối dòng. Vài năm nữa khi ngay cả dung mạo mà ả ta vẫn luôn tự hào nhất rồi cũng sẽ biến mất, Thục phi muốn nhìn xem xem, đến lúc đó Tiêu quý phi còn lấy gì tranh với nàng.
Thục phi biết bây giờ mình có lợi thế hơn so với các cung phi khác là nàng có Triệu Hoàng Dịch.
Năm đó nếu nàng không nhờ là mẫu phi của Hoàng trưởng tử, cuối cùng mới ngồi lên đến phi vị hôm nay sao. Cho dù hiện tại cấp bậc của nàng chỉ là thứ phi nhỏ nhoi, nhưng so với mọi người kể cả Tiêu quý phi, có ai có thể đạt được thánh tâm bằng nàng chứ?
Triệu Thần Hi đăng cơ năm 16 tuổi, nhưng con nối dòng dưới gối cũng không nhiều. Trừ Triệu Hoành Dịch, và nhị hoàng tử Triệu Hoành Văn do Ninh quý nhân sinh ra hai năm trước, cũng chỉ có bốn công chúa.
Ninh quý nhân và Thục phi giống nhau, vốn sinh ra thấp kém, vả lại cũng không có được sự yêu thích của Hoàng đế. Cho dù có Nhị hoàng tử, cũng chỉ là một quý nhân tầm thường. So với Thục phi được Thánh thượng cưng chiều nhiều năm, quả thật kém xa.
Nếu bây giờ Thục phi sinh thêm một hoàng tử cho Triệu Thần Hi, địa vị của nàng coi như hoàn toàn vững chắc. Cho dù hiện tại số phi tần đang mang thai không chỉ có mình nàng, Thục phi cũng chẳng lo lắng chút nào.
Thục phi nhìn thấu đáo sự việc, so với Ninh quý nhân đã có một hoàng tử mà căn bản không được sủng ái, bây giờ Trang phi đang mang thai như nàng càng có uy hϊếp hơn. Nhưng dù cái thai của Trang phi là một hoàng tử, đối với mình mà nói thì ảnh hưởng không nhiều.
Mặc dù Triệu Hoành Dịch không có dòng dõi, nhưng là trưởng tử. Không dính liếu đến nhi tử của Trang phi, căn bản sẽ không quá ảnh hưởng đến vị trí của nàng hiện tại. Huống gì nếu thai này của Trang phi thật là một hoàng tử, người nên nóng nảy cũng không phải nàng.
Trang phi cũng không giống nàng là nhà mẹ không có bối cảnh gì, tuy Lý gia không bằng Tiêu gia, nhưng nếu trong cung này có giữ lại huyết mạch hoàng tự của Lý gia. Tức giận nhất, sợ là hai vị kia trong Từ An Cung và Hoa Cảnh Điện đi?
Thật sự đến lúc đó, mình không phải chỉ nhìn là được rồi sao?
Thục phi sờ sờ bụng mình, nghĩ đến trưởng tử lanh lợi thông tuệ, nụ cười trên mặt càng thêm yêu thương,
"Lân nhi à, con cần phải giống như ca ca của con, để mẹ không bị thua kém nha."
Hết chương 8
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thiên Tử
- Chương 8: Tấm lòng