Editor: Cát CánhBeta: Cửu NguyệtLý An Thị bình tĩnh nhìn Vân Cẩm, một lát sau cuối cùng cũng chậm chạp gật đầu.
“Vậy xin… công công dẫn đường.”
“Phu nhân quả nhiên là người hiểu rõ lí lẽ.” Vân Cẩm cười cười xoay người, dẫn hai người đi vòng qua cây liễu, hướng về phía con đường nhỏ bên phải.
Từ con đường nhỏ vòng qua hòn non bộ cao lớn, đằng sau hiện ra một ngôi đình nghỉ mát không lớn. Bốn phía đình nghỉ mát giờ đây đã treo lên mành che thật giày, chỉ để lại một bên màn chắn gió được vén lên một nửa.
Phương hướng mà Lý An Thị đi tới, vừa vặn đối diện với phía màn được vén cao lên này. Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy đình nghỉ chân được bố trí vô cùng tinh xảo, bàn thấp, ghế đệm mềm đủ cả mọi thứ.
Trên bàn thấp còn đặt một bộ trà cụ bằng bạch ngọc, một bếp lò nhỏ đang đun nước trà sùng sục. Hơi nóng tỏa từ bếp lò lên, khói trắng chậm rãi lượn lờ trong đình nghỉ.
Phía sau bàn thấp ở trong đình nghỉ, một nam tử mặc áo tím đăng ngồi trên ghế đệm mềm. Tay y bưng chén trà, hơi hơi cúi đầu nhấp ngụm trà. Bếp lò trên tỏa ra sương khói, làm mơ hồ khuôn mặt của nam tử.
Dường như nghe thấy tiếng động bên này, nam tử hơi nghiêng đầu, nhìn thấy ba người đang đi về phía đình nghỉ, khẽ gật đầu với bọn họ.
Trên khuôn mặt ủ rũ chết lặng của Lý An Thị, giờ phút này cuối cùng cũng pha lẫn một chút cảm xúc ngạc nhiên.
Đợi ba người đi vào trong đình nghỉ, Lý An Thị mới vội vàng hành lễ với nam tử, “Thần thϊếp tham kiến Hoàng quân hầu.”
“Gần đây thân thể Lý phu nhân không khỏe, không cần thiết phải đa lễ.” Hạ Hàn nâng tay, tỏ ý bảo Lý An Thị đứng dậy, “Vân Cẩm, đỡ Lý phu nhân ngồi xuống.”
“Thần thϊếp tạ ơn quân hầu.” Lý An Thị nhỏ giọng nói cảm ơn, cẩn thận ngồi xuống chiếc gế đệm mềm khắc hoa mà Vân Cẩm vừa mới mang tới.
Vừa mới ngồi xuống, Vân Cẩm liền nghiêng người nói với thị nữ đứng đằng sau Lý An Thị: “Cô nương, chủ tử nhà ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với phu nhân, xin cô nương dời bước ra ngoài.”
Thị nữ sửng sốt, lập tức nhìn về Lý An Thị đằng trước.
Lý An Thị cũng giật mình, cuối cùng cũng gật đầu. Lúc này thị nữ mới do dự đi ra ngoài cùng với Vân Cẩm.
Nháy mắt trong đình nghỉ chỉ còn lại hai người Lý An Thị và Hạ Hàn, không khí đột nhiên có chút tĩnh lặng.
Lý An Thị ngồi một lát, thật sự không nhịn được mới mở miệng nói trước: “Không biết hôm nay quân hầu tìm thần thϊếp là có chuyện gì?”
Hạ Hàn đặt chén trà xuống, vẻ mặt tùy ý nói: “Cũng không có chuyện gì, chẳng qua mấy ngày trước bản cung có đi tới Càn Nguyên Cung thỉnh an Hoàng thượng, nhân dịp cũng đi thăm Tứ hoàng tử luôn. Lại nhìn thấy phu nhân đều vô cùng đau buồn mấy ngày nay, cho nên mới mời phu nhân tới đây một chuyến.”
Lý An Thị nghe thấy ba từ “Tứ hoàng tử”, thân thể lập tức cứng lại vài phần, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hàn, cắn răng nói:
“Thần thϊếp ngu dốt… không rõ ý của quân hầu, mong quân hầu hãy chỉ rõ.”
Thấy Lý An Thị như vậy, Hạ Hàn cũng không vội vàng, cười nhàn nhạt nói: “Phu nhân không rõ ràng cũng không hề gì. Nhưng mà ta nghĩ rằng gần đây phu nhân đều ở trong cung, có rất nhiều việc có lẽ cũng đã nghe nói rồi. Tứ hoàng tử lanh lợi đáng yêu, không chỉ có Hoàng thượng coi trọng, ngay cả Thái hậu nương nương cũng rất yêu thích. Không chỉ có Thái hậu nương nương, ngay cả Tiêu quý phi cũng thường nhắc tới trước mặt Hoàng thượng, nói rằng Tứ hoàng tử có duyên với nàng. Chỉ tiếc rằng Tứ hoàng tử sinh ra đã không có mẫu phi, thực sự làm cho người ta đau lòng.”
Lý An Thị giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hàn.
Hạ Hàn vẫn như cũ nhàn tản ngồi trên ghế mềm, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Bản cung biết phu nhân chính là người hiểu lý lẽ. Chẳng qua mấy ngày nay vì chuyện của Trang phi mà chìm sâu vào nỗi đau, đã quên mất những chuyện khác. Nhưng chuyện của Tứ hoàng tử, phu nhân cũng không thể quên được. Tứ hoàng tử vẫn còn nhỏ như thế, Trang phi đã không còn nữa, ngay cả phu nhân cũng quên, vậy Tứ hoàng tử phải làm thế nào?”
Lý An Thị trừng lớn mắt nhìn Hạ Hàn. Bà bị cái chết của Trang phi đánh một đòn nặng nề, mà thần trí dần dần chết lặng, giờ phút này giống như bị người ta đột nhiên hất chậu nước lạnh lên người, nháy mắt tỉnh táo lại.
Những chuyện mà Hạ Hàn nói, bà hiển nhiên cũng đã từng nghe thấy trong cung. Thái hậu và Tiêu quý phi đâu chỉ nói ở trước mặt Hoàng thượng, mà còn thường xuyên cảm thán ở trước mặt các phi tần và hoàng tộc tới phúng viếng Trang phi.
Tang sự lần này của Trang phi, vốn là do Tiêu quý phi sắp xếp xử lý. Tiêu quý phi vừa mới thay đổi thái độ thích làm khó các phi tần khác như bình thường, gần như mỗi ngày tới Hoa Dung Điện đều đốc thúc cung nhân. Hậu sự trong cung của Trang phi cũng được nàng xử lý gọn gàng ngăn nắp, không để người ta tìm ra một chút sai lầm. Rất nhiều phu nhân hoàng tộc tới phúng viếng đều khen ngợi Tiêu quý phi.
Mấy ngày này bà mãi luôn đau thương, gần như không để tâm tới những việc ở bên ngoài. Hôm nay đột nhiên bị Hạ Hàn nhắc nhở, nháy mắt tỉnh táo lại.
Chuyện này Tiêu quý phi và Thái hậu… còn muốn tính kế với Tứ hoàng tử!
“Đây… đây…” sau khi Lý An Thị phản ứng lại, toàn thân đều không ngừng run rẩy. Hoàn toàn không nhớ rõ cần phải giữ lễ nghi, “Tứ hoàng tử sao có thể…”
“Phu nhân đừng nôn nóng.” Hạ Hàn nhìn thấy vậy, nhẹ giọng nói với Lý An Thị: “Hôm nay bản cung mời phu nhân tới đây, cũng chính là vì chuyện này. Mấy ngày trước, sau khi bản cung nhìn thấy Tứ hoàng tử, cũng rất yêu thích.”
Lý An Thị sững sờ, có chút không thể phản ứng, “Ý… ý của quân hầu là…”
“Ý của bản cung, có lẽ phu nhân cũng rõ ràng.” Hạ Hàn nghiêng đầu qua, nhìn khói lượn lờ từ chiếc lò, yên lặng, “Chẳng qua bản cung chỉ thấy Tứ hoàng tử trắng trẻo dễ thương, cũng thương xót nó còn nhỏ như thế mà đã cô đơn một mình, trong lòng sinh ra tiếc thương mà thôi.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại.” Hạ Hàn nhìn vẻ mặt Lý An Thị có hơi buông lỏng, đột nhiên chuyển đề tài, “Hôm qua Ninh quý nhân cũng mang theo Nhị hoàng tử tới Hoa Anh Điện của bản cung thỉnh an. Nhị hoàng tử cũng quả thực là vô cùng hoạt bát, đáng yêu, bên cạnh còn có Ninh quý nhân theo cùng, dù sao cũng tốt hơn so với Tứ hoàng tử.”
“Quân hầu?” Lý An Thị không biết tại sao Hạ Hàn lại đột nhiên nhắc tới Nhị hoàng tử, có chút mờ mịt nhìn y.
Hạ Hàn cũng không giải thích gì thêm, nói thẳng: “Bản cung đã nói tới nước này, phu nhân về suy nghĩ thêm đi. Nếu như có chuyện gì, mấy ngày tới có thể tùy ý tìm bản cung. Chẳng qua phu nhân phải nhanh một chút, dù sao Hoàng thượng cũng không thể để cho Tứ hoàng tử ở Càn Nguyên Cung mãi được, phải không?”
Nói xong, y dứt khoát phất tay, lên tiếng gọi: “Vân Cẩm.”
Vân Cẩm canh giữ ở đằng xa nghe thấy tiếng, lập tức bước nhanh qua đó, “Có nô tài.”
Hạ Hàn nói: “Trời không còn sớm nữa rồi, Lý phu nhân vẫn phải xuất cung. Nhanh tiễn phu nhân ra ngoài, sợ rằng muộn rồi khóa cổng cung sẽ không hay.”
Vân Cẩm nghe xong, lập tức nói với Lý An Thị: “Nếu như đã vậy, vậy xin mời phu nhân.”
Lý An Thị mờ mịt được Vân Cẩm dẫn ra khỏi đình nghỉ, trong bụng có hàng vạn hàng nghìn câu hỏi muốn hỏi, nhưng rõ ràng Hạ Hàn không hề phản ứng. Cuối cùng chỉ đành để thị nữ dìu, được Vân Cẩm tiễn ra khỏi cung.
Buổi tối, Lý An Thị lặp lại những lời mà Hạ Hàn nói với mình cho Lý Vinh không sót một câu.
“Lão gia, người nói xem rốt cuộc Hạ quân hầu có ý gì?” Lý An Thị cầm khăn gấm không nhịn được rơi nước mắt, “Tứ hoàng tử… Thái hậu và Tiêu quý phi vậy mà lại muốn tính kế lên Tứ hoàng tử. Trang phi nương nương đã… tại sao còn có thể không chịu bỏ qua cho Tứ hoàng tử?”
Lý Vinh ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh Lý An Thị, nghe lời của Lý An Thị, sắc mặt cũng rất khó coi. Một lúc lâu sau, mới lẩm bẩm nói ra:
“Hạ quân hầu còn có thể có ý gì, chẳng qua chỉ nhắc nhở chúng ta… đã tới lúc phải đưa ra quyết định.”
Lý An Thị nghe vậy vội vàng dùng khăn gấm lau khóe mắt, giọng nói khàn khàn hỏi: “Ý của lão gia là, Hạ quân hầu muốn chúng ta đứng về phía y?”
“Nếu không thì sao?” Lý Vinh có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, “Tứ hoàng tử… bây giờ Trang phi nương nương đã không còn nữa rồi, Hoàng thượng nhất định phải tìm người nuôi dưỡng Tứ hoàng tử. Nhìn thế cục trong cung hiện giờ, không phải là Hoàng quý phi… thì chính là Tiêu quý phi.”
“Sao có thể đưa Tứ hoàng tử cho Tiêu quý phi nuôi dưỡng được?!” Lý An Thị nghe vậy, lập tức hét ầm lên, “Nếu không phải là do nàng ta cùng với Thái hậu, nương nương sao có thể, sao có thể…”
“Được rồi, bây giờ nói những chuyện đó có tác dụng gì!” Lý Vinh ngắt lời Lý An Thị, giọng nói cũng mang theo chút nôn nóng: “Bây giờ người có tư cách nuôi dưỡng Tứ hoàng tử trong cung, chỉ có hai người là Hoàng quý phi và Tiêu quý phi mà thôi. Phải đợi cuối cùng Hoàng thượng lựa chọn thế nào!”
“Mặc kệ Hoàng thượng chọn thế nào cũng không thể giao Tứ hoàng tử cho Tiêu quý phi!” Nhắc tới Thái hậu và Tiêu quý phi, Lý An Thị có chút mất lý trí.
“Năm đó Tiêu quý phi không phải cũng từng tranh giành nuôi dưỡng Nhị hoàng tử đấy sao? Kết quả chẳng qua Nhị hoàng tử chỉ tới Hoa Cảnh Điện có hai tháng, nàng ta chỉ sơ sẩy chút thôi làm cho Nhị hoàng tử ốm không dậy nổi, suýt nữa là mất mạng rồi! Khó khăn lắm mới được cứu về một mạng, lúc ấy Hoàng thượng mới tức giận trả lại Nhị hoàng tử cho Ninh quý nhân. Bây giờ đừng nói tới bọn họ hại nương nương đến nước này, nếu như đưa Tứ hoàng tử cho nàng ta nuôi dưỡng, vậy sau này còn có đường sống sao?!”
Lý Vinh nghe vậy, lại thở dài một hơi, “Tứ hoàng tử giao cho ai nuôi dưỡng, có thể do bà và ta thao túng sao.”
Lý An Thị nghe vậy ngẩn người ra, sau đó lại rơi nước mắt.
Mấy ngày nay vì Trang phi đột ngột qua đời, trên dưới cả phủ đều thê lương. Chẳng qua chỉ mới bốn năm ngày, Lý Vinh thoạt nhìn đã già đi hơn mười tuổi.
Lý Vinh tính cách khôn khéo, trong thời gian làm quan, đối nhân xử thế đều không để lộ rõ chiều hướng nào. Không đắc tội bất cứ phương thế lực nào, giữ mình mấy chục năm. Vì không muốn cuốn vào tranh đấu quyền thế giữa Hoàng thượng và Tiêu gia, trước giớ Lý Vinh đều làm người cẩn thận. Cho dù có thiệt một chút, mất mặt một chút cũng không so đo.
Trang phi Lý Phái Nhi chính là đích nữ duy nhất của Lý Vinh. Nữ nhi này từ nhỏ đã thông minh xinh đẹp, vẫn luôn được Lý Vinh yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay.
Ông đã từng có thể làm bất cứ việc gì để bảo vệ Lý gia đường dài. Nhưng chỉ có chuyện hôm nay, ông không thể nhịn được!
Nhưng không thể nhịn thì còn có thể làm thế nào đây? Cho dù trong lòng biết rõ tất cả mọi việc, ông có thể làm gì được Thái hậu chứ? Có thể làm gì được Tiêu gia đây?
Trang phi đã đi rồi, nhưng cho dù có liều mấy chục mạng người ở Lý gia này cũng không thể báo thù được cho nàng.
Không chỉ như thế, bọn họ cũng sắp không bảo vệ được Tứ hoàng tử duy nhất mà Trang phi để lại nữa rồi.
Lý Vinh trầm mặc rất lâu trong tiếng khóc thút thít của Lý An Thị, lại hỏi: “Hôm nay Quân hầu nói với nàng những chuyện này? Không thiếu một câu nào chứ?”
“Không còn nữa.” Lý An Thị lắc đầu, nghĩ ngợi lại nói: “Chẳng qua tới cuối cùng thϊếp cũng không rõ, tại sao Hạ quân hầu còn nhắc tới Nhị hoàng tử?”
“Tại sao lại nhắc tới Nhị hoàng tử?” Lý Vinh cười khổ, “Bởi vì y đang nói với Lý gia, chúng ta chỉ có một sự lựa chọn duy nhất.”
Ý mà Hoàng quý phi muốn nói cho Lý gia, Lý Vinh đã quá mức rõ ràng.
Nếu như Lý gia lựa chọn đứng về phía y, vậy y sẽ tranh quyền nuôi dưỡng Tứ hoàng tử. Sau này có Tứ hoàng tử rồi, cũng coi như y và Lý gia hoàn toàn buộc vào với nhau.
Mà nếu như lúc này Lý gia còn không tỏ rõ thái độ, như vậy Hoàng quý phi cũng sẽ không dây vào vũng bùn này nữa. Không tranh Tứ hoàng tử với Tiêu quý phi, y vẫn còn có thể đi tìm Nhị hoàng tử của Ninh quý nhân.
Sau khi có chuyện năm đó, Tiêu quý phi tự nhiên cũng không thể đưa ra yêu cầu muốn nuôi Nhị hoàng tử với Hoàng thượng. Người có hoàng tử trong cung cũng chỉ còn lại Thục phi.
Nhưng Thục phi đã là một trong bốn vị phi, Tiêu quý phi cũng không thể dùng lý do mẫu phi thân phận thấp kém để đoạt hoàng tử của Thục phi. Cơ hội duy nhất lúc này chỉ còn lại Tứ hoàng tử đã không còn mẫu phi.
Nhưng Hoàng quý phi không như vậy, Tiêu quý phi không thể đặt ý đồ lên Nhi hoàng tử, nhưng y có thể.
Hơn nữa bây giờ Nhị hoàng tử cũng mới chỉ có hai tuổi, mang theo bên người bồi dưỡng cẩn thận cũng tốt. Huống hồ lại còn không cần tranh đoạt cùng Tiêu quý phi, so với việc nuôi dưỡng Tứ hoàng tử thì dễ dàng hơn nhiều.
Ninh quý nhân thân phận thấp kém, năm đó bởi chuyện của Nhị hoàng tử mà đắc tội Thái hậu và Tiêu quý phi, những năm nay sống trong cung cũng không dễ dàng. Mọi người đều biết. Lúc này nếu như có thể được Hoàng quý phi che chở, có lẽ Ninh quý nhân cũng bằng lòng.
Dù sao chờ Trấn quốc công khải hoàn quay lại triều, so sánh các mặt thì Hoàng quý phi cũng không thua kém Tiêu quý phi bao nhiêu. Nếu như Nhị hoàng tử thật sự tới bên y, dù sao cũng mạnh hơn ở bên cạnh một tiểu quý nhân không hề có bối cảnh.
Giờ đây Hoàng quý phi có ý muốn đặc biệt liên hợp với Lý gia, Lý Vinh nghĩ tới nghĩ lui, e rằng Hoàng quý phi cũng không muốn để Tứ hoàng tử cho Tiêu quý phi.
Dù sao bất lợi lớn nhất hiện nay của Tiêu quý phi chính là vào cung nhiều năm nhưng lại không có con. Nàng ta cũng không phải là nam phi, có thể tùy ý dâng tấu nhận nuôi con của cung phi khác. Không có cơ hội thích hợp thì chỉ có thể chịu đựng như vậy.
Có lẽ Hoàng quý phi muốn bắt lấy điểm này của Tiêu quý phi, cho nên mới tìm đến Lý gia.
Nhưng mà nếu như Hoàng quý phi muốn dây vào vũng bùn này, dụng ý cho Lý gia cũng rất rõ ràng… buông bỏ thân phận trung lập, xác định rõ lập trường bên ngoài.
Nếu không muốn để Tứ hoàng tử rơi vào tay Tiêu quý phi, vậy sau này Lý gia cũng nhất định phải đứng ở phía đối lập Tiêu gia. Sau này hai nhà Hạ, Tiêu có thể sẽ dẫn tới đấu đá đảng phái, cho dù thế nào Lý gia cũng không thể trốn thoát.
Lý Vinh bảo hạ nhân đỡ Lý An Thị sắp khóc ngất trở vào phòng, bản thân mình thì lại ngồi trong thư phòng cả một đêm.
Cho tới trước buổi triều sớm, Lý Vinh mới gọi Lý An Thị dậy, đưa cho bà một phong thư.
“Hôm nay vào cung thì tới thỉnh an Hoàng quý phi một lát. Dâng cái này cho Hoàng quý phi, hơn nữa nói với y rằng chỉ cần có thể để Tứ hoàng tử về Hoa Anh Điện, không bị Tiêu quý phi mang đi, từ nay trở đi, trên dưới Lý gia ta nguyện vì y mà thịt nát xương tan.”
Lý An Thị ngồi ở đầu giường, sững sờ nhận lấy phong thư, nhìn Lý Vinh nói: “Lão gia, thực sự quyết định như vậy sao?”
Nghe Lý An Thị hỏi như vậy, trên mặt Lý Vinh không còn thấy sự đau thương của ngày hôm qua nữa, chỉ còn lại sự tàn nhẫn.
“Trang phi nương nương chết đi không rõ ràng như vậy, nỗi uất ức này Lý Vinh ta không thể nào nuốt xuống được! Cho dù liều cả Lý gia này, ta cũng muốn lấy lại công bằng cho Trang phi nương nương!”
Nói xong, ông vươn tay chỉnh lại quan bào trên người, xoay người phất tay áo rời đi.