- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thiên Tử
- Chương 1: Tiết tử
Thiên Tử
Chương 1: Tiết tử
Triệu Thần Hi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Hạ Hàn lần nữa trong tình huống như vậy.
Người thanh niên kia bị mình dùng như con tin mà cưới vào cung, làm một nam phi chưa từng bao giờ được để ý tới, thế mà hiện tại giữa rừng binh khí và máu tanh, lại là người nhất quyết không buông tay.
Triệu Thần Hi nhìn vết rách nơi áo bào màu đen, cho dù bị bóng đêm bao phủ lấy, trên đó vẫn thấy vết máu đỏ thẫm khiến người khác hoảng sợ. Ngón tay kéo cổ tay hắn lạnh cóng nhưng vững vàng, trong tiếng truy sát ở sau lưng lại khiến hắn cảm nhận được một sự an bình kì lạ.
Ngay sau đó, chút an bình đó lại trở thành một trò hết sức giễu cợt.
Bộ hạ trung thành nhất của hắn, dùng tánh mạng tranh thủ thời gian cho hắn chạy trốn. Mà hắn lại dùng thời gian đó khăng khăng ở lại chờ ái phi của mình, muốn đem nàng cùng thoát khỏi biển lửa.
Nhưng phi tử hắn yêu nhất, nữ nhân nhu thuận trung thành, dịu dàng săn sóc mà hắn đặt ở đầu quả tim, vì an nguy của nàng, cho dù vào thời khắc nguy hiểm nhất của mình, cũng không quên lưu lại một nửa binh lính thϊếp thân cho nàng. Nhưng cuối cùng lại chỉ điểm cho phản quân mai phục ở chỗ bọn họ gặp nhau.
"Bệ hạ." Tiếng thở hổn hển của Hạ Hàn cắt đứt suy nghĩ đang bay xa của Triệu Thần Hi, "Từ đây ngài đi trước đi, thứ cho thần tạm thời không thể đi cùng ngài. Qua chỗ này là có thể đến trạm dịch Hàn Động Huyền rồi. Vì để ngừa trường hợp xấu xảy ra, trước khi tới thần và huynh trưởng đã giấu ngựa và chút lương khô ở đây."
Hạ Hàn vừa nói, vừa nhanh nhẹn lấy một khối ngọc bài lớn chừng bàn tay từ trong lòng ngực ra, nhét vào tay Triệu Thần Hi, "Khối ngọc này chỉ có ba huynh đệ nhà chúng thần mới có. Đến lúc đó ngài chỉ cần đi về hướng Bắc, miễn vào đến Thông Châu, tuỳ ý tìm một cửa hàng có ký hiệu của Hạ gia, đưa ngọc bài này cho chưởng quỹ, tự nhiên sẽ có người tiếp ứng ngài."
Lúc này hai người đang đứng ở một góc khuất đầu giao điểm, Hạ Hàn vừa quay đầu kiểm tra truy binh sau lưng, vừa hơi lo lắng dẫn Triệu Thần Hi đi trên con đường nhỏ.
Nghe Hạ Hàn nói như vậy, Triệu Thần Hi liền biết Hạ Hàn muốn dùng chính bản thân y dẫn truy binh đi để tranh thủ thêm thời gian. Nhưng hai người đều hiểu, Hạ Hàn đi chuyến này chắc chắn sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.
Dưới sự vô cùng thất vọng và cấp bách, lúc này hoàng đế Triệu Thần Hi đang bị truy sát chạy trối chết lại giống như không cảm thấy khẩn trương lắm. Vô cùng nhàn nhã đứng bên cạnh Hạ Hàn, không nói lời nào cũng không làm gì.
"Bệ hạ!"
Triệu Thần Hi liếc mắt nhìn Hạ Hàn, cúi đầu quan sát ngọc bài trong tay, hoàn toàn không cảm giác được sự sốt ruột của đối phương. Trái lại đột ngột cực kì có hứng thú với ngọc bài dính tí máu này.
Toàn bộ ngọc bài chỉ to bằng bàn tay, hoa văn mặt trên là một cái vòng phúc lộc, mặt dưới dùng chữ Triện khắc lên vài chữ "Dành tặng thứ tử." Nét chữ cứng cáp hữu lực, nhìn nét bút dường như cũng có thể nhìn ra sự nghiêm túc và trang trọng của người cầm bút.
Triệu Thần Hi liếc nhìn ngọc bài cười nói: "Nét chữ này nhìn khá quen mắt, là chữ của Trấn Quốc Công đây mà. May mắn gặp vài lần từ tấu chương."
"Bệ hạ, ngài..." Hạ Hàn hoàn toàn không biết Triệu Thần Hi đang làm gì, gấp đến độ muốn vô lễ đẩy đối phương đi về phía trước.
Cuối cùng Triệu Thần Hi quay đầu lại nhìn Hạ Hàn nói: "Gấp cái gì? Từ kinh thành đến Thông Châu xa xôi ngàn dặm, ngươi nghĩ trẫm thật sự có bản lĩnh bình an đến đó sao?" Hắn ngẩng đầu lên, xuyên qua vài cành cây so le khẳng khiu, nhìn về phía trăng tròn giữa không trung.
Nếu như hắn có bản lĩnh này, có lẽ hôm này... đã không phát sinh trường hợp như vậy rồi.
Ánh trăng tối nay rất đẹp, tuy đang ở nơi sơn dã, nhưng ánh trăng cũng không thua kém chút nào. Ngắm trăng tròn xuyên qua nhành cây lại tươi đẹp hơn bất kì lần nào mà hắn đã từng được thưởng thức.
Lần đầu tiên Triệu Thần Hi hiểu ra rằng, thì ra trăng tròn nơi vắng vẻ lại có thể dùng chữ "tươi sáng" để hình dung. Nhưng nghĩ đến tình huống lúc này của mình, không khỏi muốn cười.
Mình không phải là thiên tử sao? Không phải sở hữu thiên mệnh của mọi sự sống trên thế gian này sao? Vì sao bây giờ mệnh mình ở vào thời khắc nguy hiểm, lại thấy được một cảnh đẹp như này.
Nhìn một mình Hạ Hàn ở bên cạnh mình, Triệu Thần Hi chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai mà lại bi ai.
Một lúc lâu, cuối cùng Triệu Thần Hi quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Hàn đang chăm chú nhìn mình đến ngây ngốc.
Nương theo ánh trăng, Triệu Thần Hi có thể thấy rõ ràng thần sắc trên mặt Hạ Hàn. Cho dù sắc mặt tái nhợt, thần thái cũng lộ ra vài phần cực kì mệt mỏi, ngay cả trên mặt còn có vết máu chưa lau. Nhưng khuôn mặt kiên cường và không hề suy yếu.
Công bằng mà xét thì trong giới nam tử, tướng mạo của Hạ Hàn có thể cũng coi là thượng đẳng. Dường như người từ Hạ gia đều có tướng mạo đẹp mắt. Hồi tưởng một chút về tướng mạo của Hạ Hiên và Hạ Tích thì Triệu Thần Hi vẫn cảm thấy dáng vẻ chật vật, quần áo rách tơi tả của Hạ Hàn ở trước là thuận mắt nhất.
Ngay cả vết màu mờ mờ ảo ảo trên gương mặt của Hạ Hàn lúc này cũng làm cho Triệu Thần Hi càng thấy được sự quả quyết cung kính của y.
Vì sao trước kia không nhận ra chứ?
Triệu Thần Hi cười khẽ, rõ ràng người này từng bị mình gọi vào cung làm phi tử. Thế mà tới bây giờ mới thật sự thấy rõ dáng dấp của y ra sao.
Lúc này Hạ Hàn dường như cũng cảm thấy sự khác thường của Triệu Thần Hi, hơi luống cuống, đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn lại.
Thấy ánh mắt của Hạ Hàn, Triệu Thần Hi rất rõ ràng trong đó ẩn chứa thứ gì.
Loại yêu thương cùng kính sợ rõ ràng này, hắn đã gặp trong mắt vô số phi tử khi nhìn về phía mình. Nhưng mà lúc này ánh mắt của Hạ Hàn nhìn về phía hắn, chỉ có duy nhất kính yêu, không có pha lẫn đủ mọi loại quyền lợi cùng tính toán phức tạp như trong mắt của cung phi.
Xem xét ánh mắt chuyên chú của Hạ Hàn, trong lòng Triệu Thần Hi bỗng nhiên có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Hắn, Triệu Thần Hi, có tài đức gì, hậu cung cùng trên triều đều đồng loạt muốn vị hoàng đế là hắn đây sớm chết, mà bên cạnh lại còn có một người toàn tâm toàn ý hướng tới hắn như vậy.
Mà người này, cách đây vài năm trước, đã bị mình dùng binh quyền đổi ra ngoài.
Bị Hạ Hàn chăm chú nhìn lâu như vậy, Triệu Thần Hi từ từ có một loại cảm giác không cách nào đối mặt được. Dời mắt đi chỗ khác rồi mở miệng tiếp,
"Hạ Hàn, trẫm vẫn luôn muốn biết, ba năm trước đây Hạ gia cũng đã rút khỏi triều đình, vì sao lúc này các ngươi còn muốn quay về. Ta nhớ năm đó huynh trưởng Hạ Hiên của ngươi, chắc là có không ít oán hận đối với trẫm đi?"
Mà trước đó Hạ Hiên vì một mực bảo vệ hắn giải vòng vây, ở lại đó chặn phía sau, bây giờ sợ đã...
Hạ Hàn sửng sốt một chút, dường như không hiểu vì sao Triệu Thần Hi hỏi như vậy, "Bệ hạ, thần tử chết vì quân là chuyện hiển nhiên. Tuy Hạ gia đã thối lui khỏi triều đình, nhưng chỉ cần một ngày còn tồn tại ở Đại Uyên, sẽ thề sống thề chết bảo vệ an nguy của bệ hạ. Huynh trưởng, hắn... cũng tuyệt đối chưa từng có ý oán trách bệ hạ."
"Trẫm biết rồi," Triệu Thần Hi khoát khoát tay, cắt đứt lời giải thích của Hạ Hàn, "Trẫm nói thế thôi. Chạy từ biên ải Thông Châu đến kinh thành, các ngươi cũng chịu không ít khổ cực rồi."
Hạ Hàn hơi mím môi, thấp giọng nói: "Chúng thần cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội."
Triệu Thần Hi cười hỏi ngược lại: "Hạ gia đã rời khỏi triều đình ba năm, trong thời khắc mấu chốt còn có thể cứu trẫm một mạng thì có tội gì chứ?"
Sau khi Hạ gia rời khỏi triều đình, phần lớn thế lực đều do một mình Triệu Thần Hi tiếp nhận. Số còn sót lại cũng chỉ là vài ba chức quan nhàn tản. Quả thật hơi khó khăn, thế mà Hạ gia sau khi nhận được tin tức còn có thể chạy tới kinh thành nhanh như vậy.
Nếu như Hạ gia còn có thế lực năm đó, có bọn họ hộ giá mình thì tuyệt đối sẽ không rơi đến nước này. Nhưng đây còn có thể trách ai được? Hạ gia là chính tay hắn làm tan rã và tiếp nhận lấy.
Nhân quả luân hồi, trời xanh thật đúng là đối với hắn "không tệ"!
Lúc hai người tán gẫu vài câu, ánh lửa sau lưng đã tới gần trong gang tấc. Hạ Hàn dường như cũng đã hiểu ý tứ của Triệu Thần Hi, mơ hồ nhìn thấy sự đau thương trong ánh mắt hắn.
Thấy vẻ mặt của Hạ Hàn, Triệu Thần Hi biết hắn đã đoán được quyết định của mình.
Cũng đúng, Hạ Hàn luôn thông tuệ, làm sao không biết được. Nghe nói trước khi y bị mình gọi vào cung, tài văn chương của y đã sớm nổi danh khắp Thông Châu. Lúc nãy trên đường hộ tống mình, võ nghệ cũng tuyệt đối không thua mười sáu ám vệ của mình. Một người văn võ song toàn như vậy, bị mình khoá ở trong cung cấm tám năm, cuối cùng bị mình dùng đổi lấy binh quyền.
Triệu Thần Hi chợt hỏi Hạ Hàn, "Ngươi nói xem, vị hoàng đế như trẫm, có phải rất thất bại hay không?"
Tiếp theo, tự mình suy nghĩ lại. Chợt phát hiện mình không biết nhìn người, sủng hạnh gian phi, bảo thủ, những từ hình dung một hôn quân thì ra đều có thể dùng trên người mình.
Vừa nghe hoàng đế nói vậy, Hạ Hàn liền vội vàng lắc đầu, rất sợ Triệu Thần Hi hiểu lầm, "Bệ hạ hà cớ gì lại coi nhẹ bản thân. Ở trong lòng thần, bệ hạ dĩ nhiên là quân chủ thánh minh nhất."
Triệu Thần Hi cảm thấy buồn cười, vừa định tự giễu hắn đôi câu. Lại phát hiện ánh mắt Hạ Hàn nhìn về phía mình thật sự rất chân thành, chân thành đến nỗi hắn cũng không biết làm sao để phản bác lại.
Không hiểu sao, Triệu Thần Hi chợt nhớ lại tiên hoàng lúc còn sống đã đánh giá Hạ gia: Người từ Hạ gia hầu như đều là rường cột quốc gia, tất cả đều là ngu trung đến chết.
Kỳ thật, đối với hoàng đế mà nói, có vài vài ngu trung thần tử như vậy, có lẽ mới là thành công lớn nhất.
"Không nói những chuyện này nữa." Nhìn ánh lửa đã bắt đầu bao quanh hắn và Hạ Hàn, Triệu Thần Hi nói, "Ngươi còn có binh khí khác không?" Thời còn là Thái tử, môn cưỡi ngựa săn bắn của Triệu Thần Hi cũng thường được tiên hoàng tán thưởng, mặc dù sao khi leo lên đế vị, cũng không quên toàn bộ. Còn thường đi đến võ trường luyện tập. Hôm nay ngược lại cũng để mấy tên loạn thần tặc tử nhìn một chút, vị hoàng đế hắn đây, đến tột cùng là không mềm yếu để bị lấn át.
Hạ Hàn nghe được lời của Triệu Thần Hi, nhìn vòng vây từ từ nhỏ dần, không biết đang suy nghĩ gì. Hồi lâu sau rốt cuộc mới tỉnh người lại, quay đầu cười với Triệu Thần Hi, "Trước kia thần đã nhiều lần được nghe Phùng lão tướng quân tán thưởng oai hùng của bệ hạ. Hôm nay có thể nhìn thấy tận mắt, thật sự là phúc phận ba đời."
Dứt lời, tháo bội kiếm mình xuống, hai tay dâng lên Triệu Thần Hi.
Triệu Thần Hi nhìn nụ cười của Hạ Hàn đột nhiên hơi ngẩn người ra, có chút hoảng hốt nhận lấy bội kiếm. Không chờ hắn hoàn hồn lại, Hạ Hàn đã xông vào vòng vây còn chưa thành hình trước mặt.
Hạ Hàn xông về phía ánh lửa lập tức truyền tới tiếng động nháo nhào của một trận đánh nhau. Nhưng Hạ Hàn cũng không ham chiến đấu, né đại đao của binh sĩ rồi lui trở về bên cạnh Triệu Thần Hi.
Truy binh xung quanh dường như vẫn còn cố kỵ gì đó, cũng không tiếp tục xông về phía trước.
Sau khi Hạ Hàn trở lại bên người Triệu Thần Hi, lập tức cầm đao quay người lại, che chắn trước mặt Triệu Thần Hi. Đứng thẳng tắp dưới ánh trăng, đón nhận ánh lửa càng ngày càng gần, cao giọng mở miệng nói:
"Thiên hạ của Đại Uyên, vang danh khắp trời đất, há lại có thể để bọn trộm cắp các ngươi làm loạn phạm thượng!"
Nói xong, vọt thẳng vào trong đám đông vây quanh phía trước.
Thấy cảnh tượng truy binh xung quanh bởi vì một mình Hạ Hàn mà nhốn nháo hoảng loạn, Triệu Thần Hi cũng cảm thấy một trận vui sướиɠ trong lòng. Cười lớn một tiếng, cũng nâng kiếm lên theo sát sau Hạ Hàn.
Đây là một trận đọ sức không hề thấp thỏm lo lắng, cho dù Hạ Hàn thật sự có thể lấy một chọi trăm, bọn họ cũng không thoát ra khỏi vòng vây tầng tầng lớp lớp này.
Tiếng "gϊếŧ" cùng âm thanh binh khí rạch máu thịt nhiễu loạn thính giác, ánh lửa cùng máu tươi tung toé làm nhoà tầm mắt.
Triệu Thần Hi không biết cuối cùng mình đã chém gϊếŧ bao nhiêu phản quân, cũng không biết trên người mình có bao nhiêu vết thương. Ngay cả cảm giác đau đơn dường như cũng đã tê dại.
Đối với vị hoàng đế là hắn đây, vì phản quân ít nhiều gì còn có chút kiêng dè, nhưng đối với Hạ Hàn thì không hề lưu tình cho một đường sống.
Chờ đến khi Triệu Thần Hi cảm giác được thế giới lần nữa an tĩnh lại, Hạ Hàn đã ngã xuống bên cạnh mình cách đó không xa, không một tiếng động. Phản quân xung quanh khẩn trương vây hắn và Hạ Hàn vào giữa, không tấn công, nhưng cũng không buông lơi chút nào.
"Hahahaha haha –"
Triệu Thần Hi cúi đầu nhìn về phía Hạ Hàn đang nằm trong vũng máu hồi lâu rồi đột nhiên một tiếng "bịch" vang lên, ném vũ khí trong tay đi, tay trái che miệng cười lớn.
Phản quân xung quanh bị hắn làm cho chấn động, theo bản năng lùi về phía sau một chút.
Triệu Thần Hi cũng không để ý đến bọn chúng, đi thẳng tới bên Hạ Hàn, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng bế nửa người trên của y lên, ôm vào trong lòng mình.
Vết kiếm trên người Hạ Hàn không chỉ là vài đường, áo bào của Triệu Thần Hi cũng bị máu tươi của hắn nhuộm đỏ. Mà lúc này Hạ Hàn hầu như đã không còn hơi thở, chỉ còn hai tròng mắt vẫn đang hơi hé mở, cố chấp mông lung nhìn Triệu Thần Hi.
"Ngủ đi, không sao đâu." Triệu Thần Hi cẩn thận chùi sạch vết máu trên mặt Hạ Hàn, lại chỉnh sửa tóc mai một chút, nhẹ nhàng an ủi, "Đừng lo lắng, lát nữa trẫm sẽ cùng đi theo ngươi."
Hai mắt hơi hé ra của Hạ Hàn càng ngày càng mịt mù, cuối cùng giữa thanh âm trầm bổng của Triệu Thần Hi mà từ từ khép lại.
Triệu Thần Hi chăm chú nhìn dung mạo yên lặng trong lòng, lúc này tựa hồ như thời gian cũng đã dừng lại.
"Bệ hạ, phản tặc Hạ gia đã bị xử tử toàn bộ. Chúng thần cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội."
Triệu Thần Hi ngẩng đầu nhìn về phía người đã phá vỡ sự yêu tĩnh, sau khi thấy rõ mặt đối phương xuyên qua ánh lửa, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười mỉa mai,
"Tiêu đại nhân, lâu ngày không gặp. Ngọc tỷ truyền quốc không dễ tìm phải không?"
Tiêu Bá Viễn liền biến sắc, còn chưa kịp mở miệng đã bị Triệu Thần Hi cắt ngang.
"À, bọn loạn thần tặc tử các ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tìm được ngọc tỷ truyền quốc thật, tranh giành giang sơn Đại Uyên của ta!"
Vừa dứt lời, Triệu Thần Hi vung tay lên, ám tiễn duy nhất giấu trong ống tay áo đã chuẩn bị từ lâu xông thẳng tới Tiêu Bá Viễn.
Nhưng thật đáng tiếc, bởi vì lúc này ánh lửa lẫn lộn và Triệu Thần Hi đã không còn dư lại bao nhiêu thể lực nên ám tiễn mất đi sự chính xác.
Nhìn Tiêu Bá Viễn bị doạ đến ngã ngồi phịch xuống đất, Triệu Thần Hi tiếc nuối thở dài, chuỷ thủ trong tay đã đâm chính xác vào bụng mình.
Đau không?
Cảm giác đau đớn trên thân thể lúc trước dường như đã sớm biến mất, tựa hồ cũng từ toàn thân hội tụ nơi l*иg ngực.
Phẫn hận, tiếc nuối, ân hận, đau lòng... từng đợt sóng ưu thương quét sạch mọi thứ nơi l*иg ngực hắn, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu, Triệu Thần Hi đột nhiên cảm thấy thân thể mình từ từ trở nên nhẹ nhàng, ánh mắt từ mờ mờ tối tối trở nên rõ nét.
Đầu tiên hắn thấy rõ vẫn là gương mặt ngủ say an tĩnh của Hạ Hàn. Nhưng không chờ hắn quan sát kỹ càng, thân thể dường như bị thứ gì đó ôm lấy, rồi tung lên.
Rất nhanh, tầm mắt của hắn liền chuyển thành từ trên cao nhìn xuống mặt đất.
Hắn thấy được thi thể của các binh sĩ thϊếp thân đã bảo vệ hắn chạy trốn suốt dọc đường, thấy được lúc bọn họ đang chờ tiếp viện thì bị mai phục, thấy được huynh đệ Hạ Hiên cùng Hạ Tích, nằm một bên trong vũng máu.
Nhưng hình ảnh vẫn không dừng lại quá lâu như cũ, một luồng ánh sáng đỏ rực chói mắt phía trước chiếu tới, khiến Triệu Thần Hi theo bản năng nhắm mắt lại – mặt trời mọc rồi.
Chờ lúc Triệu Thần Hi thích ứng lại với ánh sáng, hắn phát hiện địa điểm phía dưới từ thôn quê đã đổi thành Kim Loan Điện mà mình rất quen thuộc.
Nhưng lúc này ngồi trên long toạ ở Kim Loan Điện chính là hoàng trưởng tử gần mười tuổi của mình và Thục phi mà hắn sủng ái nhất, người đã dùng tính mạng trượng phu mình để đổi lấy ngai vàng tối cao cho nhi tử của nàng.
Triệu Thần Hi cười đau đớn, không biết trút ra tình cảm phức tạp trong lòng thế nào, rồi lại thấy trong Kim Loan Điện xuất hiện một người khiến hắn kinh ngạc – bào đệ của hắn, Dụ Vương đã bị giam cầm, Triệu Thần Ngữ.
Trong lúc Triệu Thần Hi còn đang ngẩn người, thân vương toàn thân miện phục* màu tím Triệu Thần Ngữ đột nhiên rút trâm sừng tê giác trên búi tóc xuống, bất chợt đâm vào cổ tên dẫn đầu đội ngũ truy sát Triệu Thần Hi, Tiêu Bá Viễn.
(*Miện phục: Mũ và áo của vua quan, dùng trong dip lễ.)
Máu tươi lập tức bắn lên miện phục của Triệu Thần Ngữ nhộm thành màu đen.
Trong Kim Loan Điện ngay tức khắc liền rối loạn, tiếng hô hoán gọi hộ vệ cùng tiếng thét hoảng sợ chói tai trộn lẫn với nhau. Còn chưa cử hành xong đại lễ đăng cơ của tiểu hoàng đế đã bị cảnh tượng trước mặt doạ sợ đứng ngây tại chỗ.
Nhưng Triệu Thần Ngữ không có cảm giác gì, đứng ở trên đại điện lên án mạnh mẽ việc mưu nghịch của Tiêu thị. Lúc binh lính xung quanh mới vừa xuất hiện ở cửa điện, Triệu Thần Nghĩ đã búi lại tóc, cúi đầu xông về phái cây cột rồng gần y nhất.
"Đừng ——!"
Máu bắn đầy đất, nhuộm đỏ Kim Loan điện nơi đại diện cho quyền lực và đấu tranh.
Triệu Thần Hi biết mình căn bản không ngăn cản được bất cứ chuyện gì, ngay cả vì sao hắn có thể chứng kiến hết thảy mọi thứ trước mắt cũng không rõ.
Hắn đã chết rồi sao? Mọi người đã chết rồi sao? Vì sao để hắn chứng kiến những chuyện này chứ?
Thần tử trung thành, bào đệ thân cận, đều vì hắn mà máu tươi lênh láng trước mắt.
Nếu như... nếu như còn có kiếp sau. Nếu như còn có thể làm lại mọi thứ, thì ——
Kim Loan Điện đầy máu tươi cũng từ từ mờ nhạt trước mắt hắn. Triệu Thần Hi mở to hai mắt nhìn, vẫn không cưỡng được cảm giác hôn mê, hắn lại bị kéo vào bóng tối lần nữa.
Hết chương 1
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thiên Tử
- Chương 1: Tiết tử