Ở thôn Tiểu Ngư có một bà lão gần chín mươi tuổi hiểu biết một ít chuyện về quỷ thần.
Ngày thường khi trong làng có chuyện lạ đều tìm bà nhờ giúp đỡ.
Có người nói bà là thần tiên sống, cũng có người nói bà là kẻ lừa đảo.
Bà đồng họ Lưu, mọi người trong làng đều gọi bà là Lưu bà bà.
Lưu bà bà sống trong một khu rừng trúc thưa thớt phía sau làng. Nhập đông cũng ít người qua lại, rừng trúc bị bao phủ bởi tuyết, yên lặng đến quỷ dị.
Tề Cửu Tư cũng đi theo, khoảnh khắc bước chân vào rừng trúc liền cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cảm giác như có ai đó ở phía sau theo dõi mình, nhưng khi quay đầu nhìn lại nhiều lần cũng không thấy có gì. Cũng chỉ có mấy dấu chân của gia đình họ phía sau.
Khi đến trước cửa nhà Lưu bà bà, rõ ràng đang là ban ngày mà cửa lại đóng chặt.Tề Chí Cương đi lên gõ cửa, ở bên ngoài gọi Lưu bà bà hai tiếng.
Một lúc sau từ bên trong truyền đến một âm thanh, sau đó Lưu bà bà lưng còng chậm rãi mở cửa, khàn giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?".
Tề Chí Cương nói: "Đứa trẻ nhà cháu dính phải thứ không sạch sẽ, giờ có gọi như nào nó cũng không tỉnh dậy".
Lưu bà bà mở cửa nhìn Tề Gia Thời trong tay Tề Chí Cương, ánh mắt rơi vào đồng tiền trên cổ Tề Gia Thời, "Các người lấy thứ này ở đâu?".
Hai cha con nhìn nhau, Tề Chí Cương nói "Nó là do người khác tặng".
"Là ai đã tặng? Hắn muốn hại chết gia đình các người. Những đồng tiền như này thường có ở các ngôi mộ, đồng tiền xu này dường như có chút cổ. Hấp thụ rất nhiều tử khí, là vật âm tà, nó tự nhiên sẽ thu hút những thứ không sạch sẽ, vì vậy không thể mặc kệ được".
Nghe vậy, cha con nhà họ Tề đều giật mình, sau đó nhìn về phía Tề Cửu Tư bên cạnh. Tề Cửu Tư đã đeo một đồng tiền từ khi còn nhỏ, lại không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi nghĩ về xuất thân của Tề Cửu Tư, cha con họ liền nhẹ nhõm.
Lưu bà bà cho nhà họ Tề vào nhà, thêm một ít củi vào lò sưởi, sau đó đi tới cởi đồng tiền trên cổ Tề Gia Thời xuống, cẩn thận quan sát, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, Nói: "Thứ này giống như là thời Tần triều".
Tần triều? Cha con họ Tề tuy không có văn hóa, nhưng cũng biết Tần triều tuy ngắn hớn so với các triều đại khác, nhưng lại có lịch sử lâu đời.
Vì nhà Tần ra đời sớm, lại có thời gian trị vì ngắn nên không còn nhiều tiền cổ thời Tần còn tồn tại.
Lưu bà bà lấy đồng tiền xu xuống, sau đó cẩn thận đặt lên bàn thờ trong nhà, miệng lẩm bẩm: "Đứa nhỏ vô tội, mong tổ tiên đừng trách, tổ tiên đừng trách".
Sau khi Lưu bà bà khẩn bái xong, đối với nhà họ Lưu nói: "Các người cũng đến khẩn bái. Phải thành tâm xin lỗi, cầu xin tổ tiên tha thứ, nếu không tôi cũng không thể làm gì được".
Nghe vậy, cha con họ Tề vội ôm Tề Gia Thời đang bất tỉnh quỳ hướng bàn thờ đặt đồng tiền, bắt chước theo Lưu bà bà khấn bái xin tổ tiên tha thứ.
Chỉ có Tề Cửu Tư đứng đó, không biết tại sao, trong lòng hắn cảm thấy không nên khấn bái.
Thấy vậy, Lưu bà bà nói với Tề Cửu Tư: "Cậu cũng tới giúp em trai cậu cầu khấn đi".Tề Cửu Tư trong lòng có chút không muốn, nhưng vẫn nghe theo.
Hắn vừa guỳ xuống, bát hương nhà Lưu bà bà bị vỡ làm đôi.
Cảnh tượng này trực tiếp khiến Lưu bà bà khϊếp sợ.
Cha con họ Tề cũng sủng sốt, sau đó nhìn Tề Cửu Tư đang quỳ, nghĩ đến xuất thân của đứa trẻ này, trong lòng chợt thấy không ổn.
Lúc này bên ngoài nổi lên một trận gió lớn, trời đột nhiên tối sầm lại, lộ ra một cỗ khí tức quái dị.
Lưu bà bà nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt đầy kinh hãi nói: "Đây chuyện gì đang xảy ra?".
Tề lão gia vội vàng đứng dậy kéo Tề Cửu Tư đang quỳ dưới đất lên. Sau đó, ông quay ra quỳ lạy trước cửa: "Quỷ chủ đừng tức giận, là chúng tôi không hiểu chuyện, mạo phạm tiểu thiếu gia.."
Bên ngoài gió vẫn thổi, mây đen giăng kín mít, sét đánh ầm ầm, gián và chuột trong nhà không sợ người, tựa như mất trí, chạy tán loạn trước mặt mọi người, nhưng lại không dám đến gần Tề Cửu Tư.
Tề Chí Cương cũng bị một trận như vậy làm cho hoảng sợ, phàn nàn với Lưu bà bà: "Lưu bà bà, chúng tôi sắp bị bà hại chết rồi!". Nói xong, cũng theo Tề lão gia quỳ xuống hướng ngoài cửa cầu xin.
Tề Cửu Tư đứng nhìn hành động của ông nội và cha mình, chỉ cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, Tề Gia Thời đang bất tỉnh đột nhiên ngồi dậy nôn thốc tháo, phun ra một đống nước màu vàng, trong đó có một con chuột chết màu đen.
Mọi người thấy vậy đều cảm thấy buồn nôn.
Lưu bà bà kinh ngạc nói: "Là thần thánh phương nào bí mật giúp đỡ?"Tề lão gia ngay lập tức hiểu ra, bắt đầu khấu đầu cảm tạ một lần nữa "Cảm tạ quỷ chủ đã cứu cháu trai của tôi, cảm tạ quỷ chủ.."
Trong khi Tề lão gia vãn còn đang khấu đầu cảm ơn, Tề Gia Thời đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước mặt Tề Cửu Tư, như bị thứ gì điều khiển, điên cuồng tự tát vào mặt mình.
Cha con Tề lão gia rất đau xót khi chứng kiến cảnh này, nhưng cũng không dám ngăn cản.
Họ đều hiểu rằng đây chính là sự trừng phạt của Tề Gia Thời khi cướp đồ của Tề Cửu Tư.
Tề Cửu Tư đứng đó, nhìn thấy việc quỷ dị như vậy, thấy em trai Tề Gia Thời đang tự tát mình, cũng không ngăn cản, thậm chí còn cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Cho đến khi mặt Tề Gia Thời đỏ lừng, sức mạnh điều khiển chậm lại, sau đó ngất đi.
Tề Chí Cương ôm con trai đang ngất xỉu, nhìn khuôn mặt đỏ lừng của con trai, sau đó lại nhìn Tề Cửu Tư đang đứng ở đó, có chút oán hận trong lòng.
Lúc này bên ngoài dần dần yên tĩnh, một lúc sau mọi người mới hoàn hồn, Tề lão gia nhặt đồng tiền cổ rơi trên mặt đất, đưa cho Tề Cửu Tư nói: "Cửu Tư, đây là đồ của con, con phải giữ gìn cho tốt, sau này dù người khác có nói gì cũng không được đưa cho bất kì ai".
Tề Cửu Tư nhận lấy đồng tiền, khẽ gật đầu.
Sau đó Tề Chí Cương ôm Tề Gia Thời, với Tề Cửu Tư rời đi, còn Tề lão gia ở lại giúp Lưu bà bà dọn dẹp bát hương bị vỡ.
Sau khi Tề Chí Cương ba người bọn họ rời đi, lưu bà bà thở dài một hơi hỏi: "Lão Tề này, sao ông lại giao cho cháu trai cả của ông một thứ nguy hiểm như vậy? Đây không phải là hại nó sao?".
Tề lão gia thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi nào dám hại nó! Đó vốn là đồ của nó".
"Ý ông là sao?"Sau đó Tề lão gia nói với Lưu bà bà việc Tề Cửu Tư đã đeo một đồng xu khác từ khi còn là một đứa trẻ.
Lưu bà bà sửng sốt, "Cháu trai cả của ông là ai? Sao nó có thể trấn áp được một thứ âm tà như vậy!"
Đây là một câu hỏi hay, nhưng trong lòng Tề lão gia không có câu trả lời.
Hiện tại ông chỉ mong quỷ chủ đừng tức giận, gia đình bọn họ mới có thể bình an vô sự.
Tiểu trường kịch của tác giả:
Tề Cửu Tư: Tôi dám quỳ, các người dám chịu sao?
Hương án: Không dám, không dám.. ô ô!