Tề Cửu Tư quay người bước thẳng ra sân, muốn rời khỏi nơi quái quỷ này càng nhanh càng tốt. Nhưng đi được vài vòng cũng không thể ra khỏi sân. Mặc dù cửa ra ở ngay trước mặt, nhưng mỗi lần hắn bước chân ra lại một lần nữa quay trở về chỗ cũ. Không phải bị lạc, mà rõ ràng là gặp phải quỷ đả tường.
Tề Cửu Tư cũng không cố đi nữa, dừng lại suy nghĩ một lúc. Người kia rõ ràng không phải người bình thường, nếu muốn hại hắn, e rằng hiện tại hắn cũng không thể đứng ở đây. Nghĩ vậy, Tề Cửu Tư không biết lấy đâu ra dũng khí, quay trở lại mở cửa đi vào phòng. Lần nữa gặp mặt Lã Khánh Hầu, nhìn khuôn mặt đối phương, Tề Cửu Tư trong lòng nghĩ người kia thật sự rất đẹp. Đẹp đến nỗi bản thân rõ ràng đối phương là quỷ, nhưng cũng không cảm thấy sợ lắm. Thử nghĩ nếu tất cả ma quỷ trên đời này đều có khuôn mặt đẹp như vậy, thì phim ma sẽ không còn phải là phim ma nữa, mà là phim tình cảm lãng mạn...
"Nhìn đủ chưa?" Lã Khánh Hầu nhìn Tề Cửu Tư hỏi. Lúc này Tề Cửu Tư mới tỉnh táo nhận ra rằng nãy giờ mình vẫn đang nhìn chằm chằm đối phương. Hắn cảm thấy có chút xấu hổ, kể cả đối phương có là quỷ, thì vẫn lịch sự nói một tiếng xin lỗi.
Lã Khánh Hầu liếc Tề Cửu Tư một cái, trong lòng thầm mắng Tề Cửu Tư là cái đồ nhát chết, sau đó ra lệnh nói: "Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện".
Tề Cửu Tư rất ghét người khác nói chuyện với mình bằng cái giọng điệu ra lệnh như vậy, nên đã không ngồi xuống thay vào đó hắn nhìn Lã Khánh Hầu hỏi: " Anh cứ bám lấy tôi rốt cục là có mục đích gì? Tôi nghĩ tôi cũng không có làm gì mạo phạm tới anh". Hắn thứ nhất không có đào mộ, hai cũng không có dẫm đạp lên mộ, thực sự không thể hiểu nổi sao lại chọc phải tên này.
Lã Khánh Hầu nghe hắn hỏi vậy, bất mãn nói: "Không biết xấu hổ". Nếu ngay từ đầu đối phương không quấn lấy anh ta, anh ta cần gì phải khổ như vậy.
Tề Cửu Tư sửng sốt, sau đó có chút khó hiểu "Sao tự nhiên đang không lại mắng người ta?"
Lã Khánh Hầu nhìn hắn cũng lười giải thích, thay vào đó hỏi: "Anh không phải đến đây xem mắt sao?"
Được nhắc nhở Tề Cửu Tư mới nhớ ra mục đích mình đến đây, não hắn chuyển qua chuyển lại thật nhanh, nói "Buổi xem mắt của tôi có liên quan gì tới anh không? Anh tới đây là để ngăn cản tôi?"
"Tôi chính là đối tượng xem mắt của anh".
Nghe vậy Tề Cửu Tư sững người lại, thậm chí còn nghi ngờ bản thân nghe nhầm, hắn nhìn Lã Khánh Hầu từ trên xuống dưới một lượt. Chẳng lẽ đối phương thực sự là một cô gái ngực phẳng? Nhưng giọng nói của đối phương đúng là giọng nam, hơn nữa... Đôi mắt Tề Cửu Tư rơi vào chiếc cổ thon trắng tựa thiên nga của đối phương, nhìn vào yết hầu nhô lên mà chỉ nam mới có, xác thực đối phương đúng là nam nhân, thầm thở dài người kia đúng là nam nhân dù trông có chút xinh đẹp.
Tề Cửu Tư nói: "Nếu tôi nhìn không nhầm, anh là một nam nhân đúng không?"
Lã Khánh Hầu đi qua một tay chống cằm nhìn Tề Cửu Tư, hứng thú hỏi: "Chẳng lẽ anh thích con gái?"
Tề Cửu Tư cứng họng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Tự hỏi bản thân, hắn từ nhỏ đã không bài xích đồng tính, cũng không hề có hứng thú với con gái. Hắn cũng chưa từng nghiêm túc suy xét khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của mình. Hắn có khả năng thực sự là cong. Tề Cửu Tư đối với nhận thức này bị sốc lớn, sau đó hắn lại nhìn Lã Khánh Hầu.
Lã Khánh Hầu vươn tay cầm một quả nho đưa vào miệng, phát hiện Tề Cửu Tư đang nhìn mình, động tác dừng lại, khóe miệng nhếch lên, có chút khıêυ khí©h hỏi: " Đối tượng xem mắt là tôi, có hài lòng không?"
Đối mặt với sự khıêυ khí©h của Lã Khánh Hầu, Tề Cửu Tư cảm thấy hắn không thể yếu thế nói: "Rất tốt, da trắng, xinh đẹp, eo thon, chân dài, có điều..."
"Có điều thế nào?"
"Quá trắng"
Lã Khánh Hầu nghe vậy cười như không cười một cách quái dị, thân hình anh ta nhoáng một cái đứng ở sau lưng Tề Cửu Tư, nhấn vai thì thầm vào tai Tề Cửu Tư nói: "Chung quy thì tôi cũng là quỷ, trắng một chút, không phải bình thường sao?"
Lúc Lã Khánh Hầu đứng ở đằng sau Tề Cửu Tư cảm thấy lạnh cả sống lưng. Hắn quay lại nhìn Lã Khanh Hầu ở khoảng cách gần. Sau đó phát hiện đối phương phải kiễng chân lên mới bằng hắn, nhìn Lã Khánh Hầu kiễng chân, Tề Cửu Tư cảm thấy đáng yêu không chịu được. Đáng yêu thì đáng yêu, đối phương vẫn là quỷ, Tề Cửu Tư cũng như người khác, đều không muốn dính líu gì với ma quỷ. Hắn lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với Lã Khánh Hầu nói: "Anh muốn tôi làm gì?"
Lã Khánh Hầu nói: "ăn cơm", vừa nói anh ta vừa ấn Tề Cửu Tư ngồi vào chiếc ghế phía sau. Lần nữa dịch chuyển ngồi xuống đối diện Tề Cửu Tư.
Nhìn Lã Khánh Hầu dịch chuyển liên tiếp hai lần, Tề Cửu Tư có chút tò mò "Ma quỷ các người đều có thể dịch chuyển như này sao?"
Lã Khánh Hầu cầm đũa lên, "không phải, tôi khác với ma quỷ bình thường".
"Khác chỗ nào?" Tề Cửu Tư hỏi.
Lã Khánh Hầu không có trả lời, trầm giọng nói: "Ăn cơm".
Tề Cửu Tư nhìn các món được bày trên bàn thấy đều là món ăn yêu thích của hắn. Nhưng dù sao vẫn là bữa ăn do ma quỷ mời, Tề Cửu Tư không dám ăn. Tề Cửu Tư nói: "Tôi không đói".
Lã Khánh Hầu một tay chống cằm một tay cầm đũa, mặt chứa ý cười hỏi: "Thật sự không đói sao?"
Tề Cửu Tư: "Không đói".
Lã Khánh Hầu thấp giọng cười, như muốn câu dẫn người khác, khiến tâm Tề Cửu Tư cảm thấy ngứa ngáy.
Lã Khánh Hầu nói: "Đừng lo, sẽ không bắt anh trả tiền".
Nghe vậy Tề Cửu Tư đỏ mặt vội giải thích: "Tôi chỉ không muốn ăn đồ ma quỷ mời, ai biết ăn vào có bị gì hay không!"
Lời vừa nói ra, Lã Khánh Hầu lập tức lạnh mặt nhìn Tề Cửu Tư, vẻ mặt u oán nói: "Anh ghét bỏ tôi là quỷ? Còn nghĩ rằng tôi sẽ hại anh?" Lã Khánh Hầu nặng nề đặt đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm Tề Cửu Tư.
Đối mặt với lời chất vấn của Lã Khánh Hầu, Tề Cửu Tư cảm thấy đối phương nổi giận vô cớ "Lẽ nào tôi nói không đúng sao? Anh quấn lấy tôi, lại không nói ra mục đích của mình, tôi lẽ nào không nên nghi ngờ anh sao?"
"Tôi nếu muốn hại anh, thì anh đã chết lâu rồi".
"Biết đâu anh đang cố lừa gạt lòng tin của tôi, sau đó lợi dụng tôi làm việc khác..."
Bang!!!
Tiếng bóng đèn nổ trong phòng cắt ngang lời nới của Tề Cửu Tư. Nhìn thấy Lã Khánh Hầu phát uy, Tề Cửu Tư liền trở nên thành thật hơn. Nhưng Lã Khánh Hầu không có đập nát Tề Cửu Tư thành ngàn mảnh, mà chỉ nhìn hắn với vẻ mặt u oán. Làm cho Tề Cửu Tư có cảm giác mình như một người chồng làm chuyện có lỗi vậy.
Một lúc sau Lã Khánh Hầu lại hỏi: "Anh có ăn hay không?"
Tề Cửu Tư im lặng từ chối. Hắn thực sự không dám ăn đồ ăn ma quỷ mời. Thấy hắn vẫn không chịu, Lã Khánh Hầu cũng tức giận đóng sầm cửa lại, "cho anh chết đói!"
Sau khi Lã Khánh Hầu rời đi, Tề Cửu cũng đứng dậy rời đi. Lần này Tề Cửu Tư thuận lợi ra khỏi sân sau mà không đυ.ng phải quỷ đả tường. Nhưng khi ra đến cửa hắn bị người phục vụ chặn lại, yêu cầu hắn thanh toán hóa đơn.
Không phải nói không để hắn phải thanh toán sao? Quả nhiên không nên tin lời ma quỷ. Tề Cửu Tư trong lòng lẩm bẩm, vẫn thành thật bước đến trước quầy thanh toán.
Vừa hỏi giá một cái liền cảm thấy nhồi máu cơ tim. Hai ngàn cho một bữa ăn. Tề Cửu Tư vừa thanh toán vừa nghĩ đến đồ ăn trên bàn, trong lòng cảm thấy đau xót. Sau khi thanh toán xong Tề Cửu Tư trong ví chỉ còn lại một trăm tệ, sờ sờ cái bụng đéo meo, chỉ có thể đến một quán phở gần đó ăn một bát mì. Sau khi tiêu hết mười lăm tệ, chỉ còn lại tám mươi lăm tệ.
Nhìn chiếc ví sạch nhẵn còn hơn cả da mặt, Tề Cửu Tư không khỏi thở dài. Nghĩ chuyện chỗ ông nội còn chưa kết thúc, liền tìm một chỗ ngồi xuống. Tính toán khoảng bốn giờ chiều sẽ về nhà với ông nội. Điện thoại Tề Cửu Tư không còn nhiều pin, nên hắn không thể chơi trò chơi, chỉ có thể đờ đẫn ngồi trên băng ghế, không hiểu sao lại nghĩ đến Lã Khánh Hầu.
Hắn luôn nghĩ đàn ông hiện đại để tóc dài trông sẽ rất kỳ quặc, nhưng nhìn Lã Khánh Hầu mặc áo choàng với mái tóc dài, cảm thấy hợp không thể tả nổi, thậm chí còn hấp dẫn lạ kỳ. Đang lúc Tề Cửu Tư đang nghĩ về Lã Khánh Hầu thì một tiếng mèo kêu meo meo cắt
ngang dòng suy nghĩ. Hắn hoàn hồn lại, thấy một con mèo lông cam mềm mại đang ngồi xổm dưới chân nhìn hắn. Thấy hắn cúi đầu nhìn mình, nó lại kêu hai tiếng meo meo.
Tề Cửu Tư cảm thấy con mèo này khá đáng yêu, liền đưa tay ra chạm vào con mèo. Con mèo cam không những không tránh mà còn chủ động cọ người vào tay Tề Cửu Tư, sau đó trực tiếp nhảy vào lòng Tề Cửu Tư, ngồi xổm trên đùi hắn. Nhìn con mèo cam không chút phòng bị người lạ trong tay, hắn thì thào nói: "Là mèo hoang không thể gặp ai cũng gần gũi như vậy, nếu gặp được người tốt thì còn có thể xin ăn, nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao?"
Lúc này một chiếc xe ô tô màu đen bên đường chậm rãi hạ cửa kính xuống, một con mèo đen nhảy vào qua ô cửa kính, ngồi xổm trên ghế phụ, nhìn Lã Khánh Hầu ở bên cạnh.
Lã Khánh Hầu dường như vẫn chưa hết tức giận, xụ mặt, một tay nắm vô lăng, một tay kẹp điếu thuốc chưa châm hỏi: "Anh con đâu?"
Con mèo đen khịt mũi bất mãn, chua giọng nói: "Đang ngồi trong lòng cha làm nũng! cái đồ không có nghĩa khí! "
Lã Khánh Hầu khẽ cau mày, vứt điếu thuốc trong tay đi, đóng cửa kính, lái xe rời đi. Con mèo đen giật mình nói: 'Anh con còn chưa về"
"Để nó sống với lão cha của nó đi!" Lã Khánh Hầu tức giận nói.
Nghe Lã Khánh Hầu nói vậy, con mèo đen liền vui mừng, "đúng, đúng, không cần anh trai, người có con là được".
"Con cũng chẳng phải đồ tốt lành gì! lăn về chỗ nằm xuống".
"Ba..." Con mèo đen ủy khuất nhảy ra ghế sau, "Người không thể trút giận lên con được, con vô tội".
Lã Khánh Hầu nhớ đến Tề Cửu Tư, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn chính là tên khốn nạn".
"Đúng vậy, ông ấy chính là tên khốn nạn" Con mèo đen phụ họa nói.
"Con câm miệng lại cho ta", anh ta có thể mắng hắn, nhưng người khác thì không.
"..."
Con mèo đen ngậm miệng, lấy một bịch khoai tây chiên từ túi đồ ở ghế sau, cắn rách vỏ, nằm xuống ăn.
Con mèo cam bị Lã Khánh Hầu bỏ rơi không tìm thấy xe đâu, sau đó phát hiện mình bị bỏ rơi, liền trực tiếp đi theo Tề Cửu Tư. Tề Cửu Tư quay đầu nhìn con mèo cam đang đi theo mình, cười bất lực: "Nhóc muốn đi theo ta?"
Con mèo cam kêu meo meo.
Tề Cửu Tư thở dài: "Ta cũng muốn nuôi nhóc, nhưng giờ ta cũng chẳng nuôi nổi chính mình". Nói xong bế con mèo cam lên đưa đến một trạm cứu hộ thú cưng gần đó.
Các nhân viên của trạm cứu hộ đưa con mèo cam từ tay Tề Cửu Tư đi làm kiểm tra, nói: "Mèo đực trưởng thành cần phải triệt sản."