Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Hậu

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết... Thập tam hoàng tử Thiệu Tử Hằng, con trai thứ mười ba của trẫm. Thân phận cao quý, tính cách chính trực quả cảm, có lòng hướng đến bách tính thiên hạ, được thần dân kính yêu. Nay phong làm Tần Vương, chiếu cố dân chúng. Bố cáo thiên hạ. Khâm thử......."

Giọng nội thị tổng quản nghe rất không thuận tai, như thể yết hầu bị người khác cắt đứt, giọng tuyệt đối ẻo lả, nếu không muốn nói chính là cái dạng nữ nhân không ra nữ nhân, nam nhân cũng không ra nam nhân.

Đôi mắt của lão công công hẹp dài trông vô cùng mờ mịt, đối phương nhìn vào ắt hẳn không cảm thấy thoải mái.

Thập tam hoàng tử Thiệu Tử Hằng quỳ gối tiếp chỉ, bất quá chút xíu vui mừng cũng không hiện lên trên gương mặt cương nghị mang vết tích phong trần của y.

Không ai rõ ràng biểu tình của y, không thể cho là vui mừng, lại chẳng thể nói là chán ghét.

Như thể, chức vị vương gia này, y không sớm thì muộn cũng sẽ nắm vững trong lòng bàn tay.

Thế cờ này Thiệu Tử Hằng chưa chơi đã tự tính toán kĩ trong đầu, dù đối phương đi hướng nào, y cũng hảo hảo đáp trả lại được.

Chờ cũng chờ được đến ngày này, chỉ là so với Thập tam hoàng tử vị chủ tử của chính mình thờ ơ lạnh nhạt, thì với Phong Thanh, tâm phúc bên cạnh hoàng tử lại thập phần cao hứng, khóe miệng câu lên một nét cười mãn nguyện.

Thập tam hoàng tử trở thành Tần Vương, hiển nhiên cũng có nhiều người muốn nhân cơ hội này tiếp cận y.

Quan viên triều đình lấp lửng không rõ ràng, hiện giờ Hoàng thượng đối với vị hoàng tử luôn bị ghẻ lạnh kia tín nhiệm, thế lực của Tần vương chưa bao lâu đã hùng mạnh đến khác thường.

Một số tâm phúc của Nhị vương gia cùng Tam vương gia đều thức thời về phe của Tần Vương.

Chứng tỏ một điều, không những là có cảm giác, mà đến biểu hiện của chúng quan lại cũng khiến cho hai vị vương gia minh bạch rõ ràng... Phụ hoàng đối với họ đã mất đi tin tưởng, quyền tham chính cũng đã sớm được Phụ hoàng ngăn chặn một số, tất cả đều do Tần vương xử vụ.

Nhị vương gia và Tam vương gia quyền lực đột nhiên bị tước đoạt, nói không giận dữ chính là nói dối, thế nhưng ngoài mặt bọn họ vẫn chẳng oán than điều gì, chẳng biểu hiện chút ít tâm tư, nhưng sâu thẳm trong lòng, không thể rõ ràng đang mưu tính những chuyện độc ác kinh thiên động địa cỡ nào.

Không ngoài dự đoán, Thái tử Nguyệt quốc nhận được mật thư đã không tự chủ lộ ra nét cười trào phúng, xem ra Thập tam hoàng tử Phong quốc ấy vậy lại thật có dã tâm ngôi vị đế vương.

Tháng mười hai năm Thái Bình thứ mười hai.



Tin tức lan truyền khắp mọi chốn nẻo kinh thành hai nước Phong_Nguyệt. Thất công chúa Phong quốc vì không chấp thuận hòa thân mà dại đột tự vẫn ở ngọa thất.

Thái tử Nguyệt quốc nhận tin tuy tiếc thương nhưng lại không thể không tức giận, hoàng đế Nguyệt quốc tuyệt không để nhi tử chịu ủy khuất, mười bảy mười tám vạn đại quân ồ ạt như thác đổ kéo tràn sang Phong quốc, rõ ràng có ý đồ gây chiến không hơn không kém.

Đất Phong cỏ xanh trắng xóa không thấy, lót dưới cước ngựa lại là vô số xác người Phong quốc chết oan.

Dọc dường đi bọn họ không ngừng gϊếŧ chóc, máu đổ thành sông, dân chúng chết nhiều đến không đếm xuể, từng thành trấn không đến nửa ngày đã bị đánh hạ. Dân chúng lầm than, kêu trời không thấu gọi đất chẳng thưa.

Hàn đế long nhan giận dữ, đối với sự chểnh mảng của những năm gần đây, tiến quân chỉ có thể miễn cưỡng chống cự, lại chẳng đủ để phản công.

Tần vương rốt cuộc chẳng thể nhẫn nhịn ngồi yên, bỏ mặc sự khuyên nhủ của bá quan văn võ, dập đầu quỳ lạy đế thượng cho phép y ra trận.

Y tuy tuổi đời còn trẻ, nhưng tuyệt nhiên không nhu nhược. Chính sách còn mang cả tính tàn bạo, khiến cho nhiều người khϊếp sợ. Nhưng đến lúc này chẳng còn có thể thương lượng được cái gì, nếu cứ tiếp tục khiêm nhường, chẳng khác nào đem nước nhà trao tặng cho quân giặc?

Cuối đông năm Thái Bình thứ mười ba, Tần vương theo chân là một đạo quân hùng mạnh, thiếu niên kiêu ngạo xuất chúng dũng mãnh ra trận, không ngại xả thân.

Sau ba tháng dẹp loạn quân thù, lại nhận đến một kết quả không thể tin tưởng, quân Nguyệt quốc chết nhiều đến không đếm xuể, cầm cự không được đến phải hạ mình đầu hàng.

Đáng tiếc Phong quốc cũng không còn chống cự được bao nhiêu, nếu không phải với toan tính dụng quân của Tần vương, chưa chắc Nguyệt quốc đã hạ mình đầu hàng như vậy.

Nội thị bên cạnh Tần vương rõ ràng hơn ai khác, y chính là con người cơ trí, nếu như lúc đó có thể, y đã không ngần ngại tiến quân áp đảo Nguyệt quốc, dù không thể giành được một phần một đất nào từ Nguyệt quốc, thế nhưng lại có thể khiến họ đối với Phong quốc thêm phần kính sợ.

Tần vương mặc trường bào màu đen cưỡi ngựa oai phong lẫm liệt đi đằng trước, nội thị khoác ào choàng trắng tinh khiết chậm rãi cưỡi ngựa theo sau.

Phong Thanh nhìn bóng lưng của Thiệu Tử Hằng, thuần thục nắm chặt dây cương ngựa, hắn thất thần nhắm mắt... Đường đi chông gai thế này... cuối cùng cũng sắp tới đích rồi...........

---------------
« Chương TrướcChương Tiếp »