Biên cương xa xôi vạn dặm, cách trở ngàn trùng, từ kinh thành ra đến biên cương phải mất đến một hai tháng chạy bằng tốc độ của chiến mã. Bất ngờ lại có bồ câu đưa tin báo Bát vương gia, Ngũ vương gia cùng Tứ vương gia bị hành thích mà chết, buộc hoàng tử mau chóng trở về kinh thành, trên thư còn có dấu ấn tỷ của hoàng thượng. Vị hoàng tử kia cùng tâm phúc của y vừa hay tin đã vội vã thúc ngựa trở về kinh thành.
Bất quá thời gian này ba vị vương gia kia vẫn còn hảo hảo sống tốt, an nhàn trong phủ vương gia không lo không nghỉ, trong khi trên thư lại được ghi viết cẩn thận rằng vương gia bọn họ cả ba người đều đã chết. Tiếng vó ngựa xé tan không khí tĩnh lặng, hai thân ảnh kia vẫn song song thúc ngựa về phía trước, không quản ngày đêm, không ngại nắng mưa khắc nghiệt.
Đã đi liên tục năm, sáu ngày không ngủ nghỉ, chỉ thi thoảng ngừng lại cho ngựa nghỉ chân, hoàng tử cùng nội thị bên cạnh ngài chỉ ăn chút lương khô và uống một ngụm nước nhỏ lại tiếp tục lên đường. Hoàng tử vốn muốn ngủ nghỉ dưỡng sức một đêm, nhưng thiếu niên một thân xiêm y trắng muốt trong thập phần thanh cao sạch sẽ kia lại không muốn, hắn muốn mau chóng trở về kinh thành, càng sớm chừng nào càng tốt chừng đó.
Thế nhưng bạch y nam tử nhìn thấy thần sắc của chủ tử có chút mệt mỏi, cũng không đành lòng để y lại đi, sau cùng cũng thỏa hiệp ngủ một đêm ở trong rừng, ngày mai lại tiếp tục lên đường.
Đem hai con tuấn mã cột lại cẩn thận, bạch y nam tử chậm rãi đến bên cạnh nhìn chủ tử của mình đem hai bàn tay lạnh cóng đến gần đóm lửa đang chảy rực sưởi ấm
"Lại đây, ngồi xuống bên cạnh ta."
Hắc y nam tử nhìn bạch y nam tử, ánh mắt thâm tình, y nhẹ nhàng mỉm cười, dịch thân mình sang một bên chừa chỗ cho nội thị luôn luôn kề cận mình. Bạch y nam tử vẫn cung kính chấp hai tay trước ngực, nhẹ cúi đầu, ánh mắt nhìn đốm lửa đang rực rỡ cháy sáng kia.
"Vì sao lại không ngồi?"
"Đối, điện hạ, nô tài không có tư cách cùng ngài ngồi."
Khuôn mặt bạch y nam tử như trước lạnh lẽo như băng, cung kính cúi thấp người. Hắc y nam tử vẫn cười, nhăn nhăn mày kiếm, tay kiên trì lần nữa vỗ vỗ dưới nền đất bên cạnh, ý tứ rõ ràng muốn bạch y nam tử kia ngồi xuống cạnh mình.
"Là mệnh lệnh của bổn hoàng tử, ngươi dám cãi lại sao?"
"Nô tài không dám..."
"Vậy thì mau tới đây."
Hoàng tử có chút bất đắc dĩ cười cười, người này luôn như vậy, so với ngày y còn bé đã thay đổi rất nhiều.
Chẳng còn như trước thoải mái cùng y đối đáp nữa, hắn luôn đè nặng cái gì tiết nghĩa lễ nghi, hắn nói với y, hắn chỉ là thân phận một yêm nô hèn hạ, so với điện hạ cao quý như y, hắn sao lại dám cùng y thân cận.
"Ngươi làm sao có thể giả được ấn tỉ của phụ hoàng?"
Đột ngột điện hạ trầm giọng hỏi hắn, bạch y nam tử có chút bất ngờ, sau đó hắn ngã đầu ra phía sau thân cây, mắt nhìn lên bầu trời bởi vì rừng cây che khuất nên không thấy được ánh trăng, thấp giọng hồi đáp.
"Nội thị tổng quản kia cũng rất dễ đối phó, chỉ cần uy hϊếp gia đình của lão một chút, lão liền sợ đến muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ."
"Ngươi không sợ lão nhân kia trình tấu lại với phụ hoàng sao?"
Hoàng tử cũng tựa lưng ra sau thân cây, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời.
"Ta ép lão uống một dược đơn, nói với lão, nếu lão dám để lộ chuyện, ngày ta quay trở về, giải dược cũng không tới phiên lão dùng."
Vị hoàng tử xoay mặt nhìn bạch y nam tử, bạch y nam tử cũng đồng dạng xoay mặt nhìn chủ tử của hắn.
Đột ngột điện hạ của hắn lại cười lớn, cười đến độ bạch y nam tử ngẩn ngơ.
"Thanh Nhi, ngươi thật sự thâm độc."
"Thâm độc?" Bạch y nam tử khẽ nhíu mày, lập lại một lần câu nói kia. Hắn cảm thấy điện hạ của mình tựa như vừa nói ra một chuyện cười.
"Chẳng phải ngươi rất thâm độc sao? Rõ ràng dược đơn kia không hề có giải dược.”
"..."
Vị chủ tử vẫn không ngừng cười, dường như rất thỏa mãn với thủ đoạn này của bạch y nam tử.
Mà bạch y nam nhân lúc này nhìn điện hạ chính mình, cũng bất tri bất giác nở nụ cười.
Điện hạ của hắn, có đôi khi thật như một hài tử, cười đến không biết tiết chế, quên mất bản thân là một vị hoàng tử đứng trên vạn người, cao cao tại thượng.
Cuối cùng cũng cười đến thỏa mãn, cả hai lại trầm mặc ngồi cạnh nhau, không biết phải nên nói tiếp những gì, lại chẳng thể ngủ thϊếp đi.
Rừng khuya thâm sâu nước độc, nguy hiểm gần kề, những cơn gió lạnh lẽo lướt qua như cắt và da thịt.
Bỗng nhiên, vị hoàng tử kia lại nói:
"Ngươi thường xuyên đi lại từ biên cương đến kinh thành, mỗi lần đều đi đến không ngủ nghỉ gì sao?"
Hoàng tử đưa tay cởi dây buộc tóc màu lam của bạch y nữ tử, màu lam xanh trong thuần khiết lại quật cường như tên gọi của hắn, Phong Thanh.
Búi tóc dài kia trong một thoáng đã xõa ra, những sợi tóc mềm mại của hắn được hoàng tử nâng lên nhìn ngắm, vẫn luôn mượt mà như vậy, còn có chút hương thơm thoang thoảng.
Rõ ràng ở biên cương khổ sở trừ bỏ nước thì không hề có tinh dầu thơm, vì sao tóc của hắn lại có mùi hương dễ ngửi đến thế này...
"Đối, điện hạ, ta nghĩ đi vội vàng như vậy càng nhanh chóng tới nơi, xong việc liền trở về, vì sao phải ngủ nghỉ để mất thì gian."
"Luôn luôn không biết chăm sóc chính mình.” Điện hạ nhíu mày tỏ rõ ý tứ không hài lòng.
" ... "
"Thanh Nhi."
"Ân?"
Đột nhiên y lại gọi tên của hắn. Trong một khắc, không gian lại trở nên yên tĩnh, có hai thân ảnh trong đêm đen đang cẩn trọng nhìn kĩ đối phương một lần. Nhìn xem, người bên cạnh mình bao nhiêu năm qua, rốt cuộc đã thay đổi những gì.
"Điện hạ, ngài sẽ hận ta sao?"
"..."
Hoàng tử đối với câu hỏi không đầu không đuôi kia thì chẳng hề có hồi đáp, y vẫn mải mê nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh như có ánh sao của Phong Thanh.
"Nếu như bọn họ chết, ngươi sẽ hận ta sao?"
Lại thêm một lần Phong Thanh gắng gượng hỏi y, hỏi y sẽ sinh lòng thù hận hắn sau khi hắn đã tàn nhẫn sát hại hết những huynh đệ của y sao?
Nhưng điện hạ của hắn lại cười ôn nhu, đối với hắn lắc đầu, thấp giọng.
"Ta sẽ không."
"Vì sao? Rõ ràng bọn họ là người thân của ngươi..."
"Không, ta không hề có người thân. Ta chỉ có một mình ngươi..."
Một câu nói kia vừa thốt lên, bạch y nam tử không thể nói được thành lời, chỉ biết nhìn về điện hạ của hắn, không rõ ràng bây giờ trong lòng y đang nghĩ những gì. Hắn có thể tuyệt tình ra tay gϊếŧ bọn người kia để trả thù cho những đau đớn cùng tủi nhục ngày xưa bọn họ gây ra với điện hạ, nhưng hắn lại không rõ đối với điện hạ, trong lòng của điện hạ, có thật sự muốn y gϊếŧ bọn họ?
Y nghĩ gì, đến tận bây giờ, người duy nhất luôn bên cạnh y là hắn cũng không nhìn thấu. Thế nhưng hôm nay y nói với hắn "Ta không hề có người thân. Ta chỉ có ngươi." lại khiến hắn rõ ràng ý tứ của điện hạ.
Hắn thề nhất định phải trả lại từng món nợ mà bọn người kia đã nợ điện hạ, nhất định là vậy...
----------------