Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Hậu

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hành trang cùng ngân lượng ở trong này, đủ cho ngươi sau này sống một cuộc sống sung sướиɠ ở quê nhà, không lo, không nghĩ."

Nội thị tâm phúc của Hoàng đế đương triều theo thói quen nhếch môi cười, những từ sau cùng cố tình nói thật nhỏ, tay đưa túi nải đến trước mặt lão thái giám.

Người trước mắt này, chính là tâm phúc bên cạnh Hàn đế.

"Đa tạ công công cứu mạng lão nô tài."

Lão công công chua ngoa chất giọng, đôi môi thoa ít son đỏ của nữ nhân, ánh mắt hẹp dài mang nhiều nếp nhăn hướng đến Phong Thanh thăm dò ý tứ.

"Trần công công ở trong cung đã bao nhiêu năm rồi? ", Phong Thanh vừa hỏi vừa rót cho lão công công chung trà, đưa tới trước mặt lão. Ý cười không dứt, xem ra còn có chút đắc ý nghênh ngang.

Lão thái giám kia đương nhiên thâm niên so với Phong Thanh cao hơn rất nhiều, thâm ý điệu bộ, tất cả mọi thứ thâu tóm trong lòng mắt, thử hỏi lão sống nhiều năm nơi rừng sâu nước độc, chứng kiến biết bao nhiêu người vì tranh chức đoạt quyền gϊếŧ hại lẫn nhau, hiện tại, chút thủ đoạn nhỏ, lão như thế nào lại nhìn không thông?

Vô thanh vô tức nhìn chung trà trước mắt còn nghi ngút khói toả, lão đưa tay nâng chung, đưa tới trước mũi thoang thoảng ngửi.

"Lão nô tài so với tiên đế tuổi còn lớn hơn, vào cung năm tám tuổi, tính tới lúc này cũng đã hơn năm mươi năm..."

"Không ngờ lại lâu như vậy..." Phong Thanh ra vẻ suy tư, lại đưa ánh mắt nhìn vào chung trà trên tay Trần công công, lão thái giám kia như vậy mà không hề uống, hắn nghi hoặc nhíu mày "Trà.. không hợp khẩu vị Trần công công sao?"

"Cạch"

Trần công công không nói một lời đặt chung trà xuống bàn đá trước mắt, đôi mắt kém chút tinh anh của lão thái giám đã lớn tuổi nhìn Phong Thanh, lại nhìn xuống chung trà thoang thoảng hương thơm ngát.

"Trà này nô tài không có phúc phận thưởng dụng."



Thâm cung sâu không thấy đáy, đối với loại độc không thể nhìn bằng mắt, ngửi bằng mũi, càng nên cẩn trọng giữ thân, ở trong cung hơn năm mươi năm, chứng kiến không biết bao nhiêu thủ đoạn thâm độc, lão thái giám này vẫn là không ngừng cảnh giác đối với nội thị khuôn mặt kiều diễm kia.

Hắn vẫn luôn tươi cười, hoan hỉ như nét mặt của hắn, mỗi lần hắn cười rộ, không rõ ràng trong thâm tâm hắn đã mưu tính cái gì, nhất là ánh mắt trong veo của hắn, rất thành thật, khiến cho người khác nhìn vào vẫn luôn lầm tưởng. Trước đây hắn lại ngu ngốc suốt ngày cúi đầu ngoan ngoãn vâng dạ, về sau khi hắn ép lão uống dược độc mới khiến lão mở rộng tầm mắt.

Con người này, không thể không phòng.

Nội thị khoác mã quái trắng tinh yêu thích của hắn, hướng mắt nhìn lão công công, khẽ khàng cười lên hai tiếng, tay với tới lấy chung trà của lão còn chưa uống đưa tới trước môi, tiếu ý trên môi càng thêm đậm, ngửa cổ uống cạn chung trà đậm.

"Thật thơm"

"..."

"Bất quá đáng tiếc... rõ đúng là Trần công công không có phúc phần thưởng dụng loại trà ngon thế này." Nội thị vẫn không có ý định ngừng cười, có lẽ nét mặt hoan hỉ vui cười này của hắn đã ăn sâu vào từng tấc da thịt, không thể một khắc nào gỡ bỏ lớp mặt nạ đó đi được, hắn vui buồn thế nào, trời biết đất biết, hắn biết... cùng chủ tử hắn biết. Trên thế gian này, có còn ai thật sự thấu hiểu tâm can hắn?

"Giải dược của ta..." Trần công công lão hồ ly đó cũng không phải kẻ ngu dốt không hiểu chuyện, lão càng thấy nét cười trên khuôn mặt thanh tú đó của kế nội thị tổng quản đã khiến lông tơ nhảy dựng, trong lòng rối loạn không yên. Nếu như lão còn một khắc nào ở tại chỗ này đối mặt với hắn, lão sợ đến cái đầu mình cũng không yên vị trên cổ.

Nhưng chính là lão ngàn lần vạn lần không thể ngờ tới, ngày hôm nay cho dù lão có mấy cái mạng cũng không thoát khỏi căn phòng này nửa bước.

"A... giải dược" Phong Thanh ánh mắt sắc lẹm hướng về phía Trần công công, lại nhìn đến chung trà vừa uống xong, có chút tiếc nuối chau mày. " Công công không chịu uống chung trà của ta, rõ ràng là đối với ta không nể mặt. "

"..."

"Vuốt mặt, cũng nên nể mũi. Ta thế nhưng thật sự có tâm mời công công thưởng trà" Hắn cười cười đưa tay rót thêm một chung trà nóng khác đưa đến trước mặt Trần công công, đương nhiên, cơ quan trong ấm trà cũng thay đổi một chút, chung trà này, uống vào lục phủ ngũ tạng xem như phế bỏ.



"Nào. Công công uống hết chung trà này, ta đưa công công giải dược." Tiếu ý càng đậm, hắn híp mắt nhìn lão công công kia chậm rãi nâng chung trà nóng.

"Trần công công, mời."

Lão công công thế nhưng không phải dễ đối phó, lão rõ ràng biết, chung trà này có độc.

"Lão nô tài hằng tháng có gửi về quê nhà ít ngân lượng kèm với một lá thư ." Lão ta nhếch môi cười, chậm rãi nhìn chung trà thơm.

"Có chuyện như thế sao? Vậy Trần công công trong thư đã nói những gì?" Phong Thanh vẫn nguyên vẹn vẻ mặt tươi cười, thế nhưng trong lòng hắn lại rộn rạng buồn bực.

"Lão nô tài chỉ là thăm hỏi tiểu muội ở quê nhà, cùng với..." Lão công công vừa chậm rãi nói vừa nhìn Phong Thanh, môi đỏ thoa ít son lại cười cười.

"Cùng với?"

"Cùng với kể lại một số chuyện mà công công đây cùng với Đương kim hoàng thượng đã làm. Toàn bộ... đều kể lại thật chân thực."

"Ngươi..."

Phong Thanh dưới lớp tay áo dài của mã quái thầm siết chặt nắm đấm, hắn cảm thấy đầu mình đang quay cuồng điên đảo, hắn muốn gϊếŧ chết tên thái giám ngay trước mắt này!

"Hắc." Lão công công đưa tay áo che miệng cười lên vài tiếng. Đôi mắt xếch lên kia của lão nhìn lấy kể nội thị trước mắt một tia ngoan độc, muốn lấy mạng lão sao? Không dễ dàng như thế. Trà này.. lão uống hay không, sau cùng thuốc giải cũng phải về lại tay của lão.

Trần công công cười lên đắc ý rồi lại đưa tay cầm chung trà kia lên, không nửa điểm sợ sệt mà uống cạn chung trà toả hương nồng.

_____________________
« Chương TrướcChương Tiếp »