Chương 85: Hắn luôn tốt với y như vậy.

Tâm động không bằng hành động, Thẩm Thanh Huyền đi về phía nham thạch nóng chảy, Cố Kiến Thâm bỗng nắm chặt tay y, sợ y xảy ra chuyện gì.

Thẩm Thanh Huyền trấn an hắn: “Yên tâm, ta chỉ qua đó xem thử.”

Cố Kiến Thâm dặn y: “Không được chạm vào.”

Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn: “Ta đương nhiên biết.”

Cố Kiến Thâm vẫn nắm chặt tay y, Thẩm Thanh Huyền nói: “Nơi này rất sáng, không cần nắm nữa.”

Cố Kiến Thâm không lên tiếng cũng chẳng buông ra. Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Sao vậy, không nỡ à?”

Y vừa nói xong, Cố Kiến Thâm không khỏi lỏng tay, Thẩm Thanh Huyền lập tức giãy ra đi về phía trước.

Cố Kiến Thâm liền bước theo …

Thẩm Thanh Huyền dừng bên cạnh quan sát nham thạch nóng chảy, càng nhìn càng thấy đẹp, càng xem càng thấy thích. Y nói: “Ngươi xem nó có giống thái dương rớt xuống từ trên trời

không?” Rơi xuống đất trở thành hình thái này.

Cố Kiến Thâm làm gì quan tâm nó trông ra sao? Hắn chỉ sợ y ngắm mải mê, sơ ý hụt chân.

Thẩm Thanh Huyền đúng thật là có chủ ý này.

Y vốn rất thích màu sắc của nham thạch nóng chảy này, Cố Kiến Thâm cũng biết, y giả vờ ngắm mê say bất cẩn ngã xuống … phải nói là tự nhiên, hợp lý, thỏa đáng biết chừng nào!

Thẩm Thanh Huyền đi từng bước về trước, ước tính khoảng cách, đang định ôm lấy cái màu đỏ thẫm này rồi, không ngờ lại bất ngờ bị ôm eo!

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Cố Kiến Thâm thấp giọng: “Cẩn thận.”

Dứt lời, hắn ôm y vào trong ngực cẩn thận che chở, hơi thở nóng hẫy truyền đến từ từng đợt thở dốc, mang theo lo lắng và kinh sợ phả vào cổ Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền cảm thấy eo đau xót, chân cũng hơi mềm, y phải bám vào Cố Kiến Thâm mới miễn cưỡng chống đỡ cơ thể.

Cố Kiến Thâm lại tưởng y bị dọa, vội vàng ôm y nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”

Hắn nói chuyện cách gần y như thế làm Thẩm Thanh Huyền chỉ thấy càng nóng phát ngốt, vốn sóng nhiệt nham thạch bổ xô lên trên đã đủ thiêu đốt người, hiện giờ Thẩm Thanh Huyền thấy cổ còn nóng hơn cả hai má.

Y ấp úng nói: “Không sao, ta sẽ không ngã …”

Không chờ y nói hết lời, Cố Kiến Thâm thuận theo nói: “Đương nhiên ngươi sẽ không ngã!”

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Nhưng ta muốn ngã xuống cơ!

Thôi chẳng sao, một lần không được thì còn lần hai, lần sau y nhất định có thể thành công!

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta thấy hơi đói, ngươi có thể tìm giúp ta chút thức ăn không?”

Cố Kiến Thâm nói: “Chúng ta đi chung đi, chỗ này quá nguy hiểm.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Tu vi ta còn cao hơn ngươi, sao có thể gặp nguy hiểm?”

Nhắc tới cũng phải, đối với Thẩm Thanh Huyền thì tiểu thế giới này thực sự không tồn tại bất cứ nguy hiểm gì. Song Cố Kiến Thâm cứ luôn thấy bất an, hắn nhìn nham thạch nóng chảy phun ra nuốt vào, chợt có cảm giác hoang mang không biết đến từ đâu.

Thẩm Thanh Huyền giục hắn: “Ta không muốn ăn trái cây, ngươi tìm cho ta chút thịt tươi đi, vừa khéo chúng ta có thể mượn lửa nướng.”

Y nói vậy Cố Kiến Thâm chỉ có thể đi tìm con mồi.

Trước khi đi, hắn dè dặt từng bước, hận không thể tìm cách lấp đầy nham thạch nóng chảy kia.

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Được rồi mà, đi nhanh về nhanh, ta chờ ngươi.”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta sẽ trở về thật nhanh, ngươi đừng đi lung tung.”

Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Hai ta rốt cuộc là ai trông chừng ai?”

Môi mỏng Cố Kiến Thâm giần giật, nhẹ giọng đáp: “Là ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Nếu là ta, vậy ngươi không cần lo, mau đi đi!”

Cố Kiến Thâm rốt cục vẫn đi, Thẩm Thanh Huyền ở tại chỗ, nhìn nham thạch nóng tới cháy người như mật ong tan chảy trong lòng, dính dớp sềnh sệch, vui vẻ đan xen ưu sầu.

Vui vẻ đương nhiên là vì Cố Kiến Thâm coi trọng y nhường ấy, ưu sầu cũng vì Cố Kiến Thâm quá coi trọng y, cẩn thận dè dặt, y phải tốn tí não mới có thể nhào vào nham thạch.

Không lâu sau Cố Kiến Thâm đã trở về, trong tay xách theo một tiểu thú: đầu bự não to, trông rất ngon.

Thẩm Thanh Huyền lập tức nghênh đón: “Ngươi nhanh thật đó.”

Cố Kiến Thâm còn ngại mình không đủ nhanh, may mà Thẩm Thanh Huyền bình an đứng trước mặt hắn, hắn thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Con thú này ngươi định xử lý thế nào?”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta từng được học ở nhà ăn, thịt nó nhiều, rất hợp để nướng.”

Dứt lời, hắn lôi một ít gia vị từ trong túi càn khôn, mắt Thẩm Thanh Huyền tức khắc sáng lên: “Ngay cả mấy thứ này mà ngươi cũng mang theo.”

Cố Kiến Thâm nói: “Chúng ta khẳng định phải ở bên ngoài nhiều ngày, ta sợ ngươi ăn không quen món lạnh.”

Thẩm Thanh Huyền vui vẻ nói: “Đúng thật là ta không thích ăn màn thầu khô cứng, nhưng mà … có cực khổ ngươi lắm không?”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta cũng muốn ăn, hai chúng ta giống nhau thôi.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Cũng đúng, tay nghề của ngươi thật tốt!” Nói đoạn y sực nhớ ra, khẽ nói: “Nhưng ngươi đừng vì vậy mà xao nhãng tu hành, chỉ học làm vài món là được, đừng tập trung lên nó nhiều quá.”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta chỉ làm cho ngươi ăn.”

Thẩm Thanh Huyền lập tức cong môi, trong lòng ngọt lịm, hỏi hắn: “Ngươi biết ta thích ăn gì sao?”

Cố Kiến Thâm nói: “Biết chút ít.”

Thẩm Thanh Huyền vội vã nói: “Đừng mất công như thế, chỉ cần do ngươi làm thì ta đều thích ăn.”

Cố Kiến Thâm cúi đầu không nói gì nữa, nghiêm túc xử lý thịt thú.

Thẩm Thanh Huyền lần theo ánh sáng nham thạch, bắt gặp thính tai hắn nhiễm đỏ, cảm thấy lòng sao mà nhột nhạt, thật muốn rướn người sang hôn hắn.

Không vội không vội, y tự nói với mình, vẫn còn nhiều thời gian, không nên dọa hắn sợ!

Hai người ngọt ngào ăn xong thịt nướng, Thẩm Thanh Huyền gần như quên béng “chính sự” của mình, thấy thịt không còn nhiều, y mới sực nhớ mình phải nhảy vào nham thạch!

Không thể trì hoãn nữa, phải nắm chặt thời gian tự tử.

Cố Kiến Thâm định nướng thêm thịt cho y, Thẩm Thanh Huyền nói: “Xâu này để ta, ta cũng muốn nướng cho ngươi ăn.”

Cố Kiến Thâm cứ sợ y cách nham thạch quá gần, cho nên không muốn để y động tay.

Nhưng Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta ăn nhiều như vậy, tốt xấu gì ngươi cũng nếm thử tay nghề của ta đi chứ? Bằng không ta sẽ băn khoăn lắm.”

Cố Kiến Thâm rất động lòng, hắn muốn ăn thịt do chính tay Thẩm Thanh Huyền nướng cho mình.

Thẩm Thanh Huyền dễ dàng dụ được xâu thịt tới tay, nói: “Xem ta này, bảo đảm ngon miệng ngoài giòn trong mềm.”

Cố Kiến Thâm nhìn y không chớp mắt, gật đầu: “Nhất định ngon cực kỳ.”

Thẩm Thanh Huyền lại do dự, y luôn không nỡ khiến Cố Kiến Thâm đau lòng, nhưng nếu không làm vậy, thân thể vạn huyết sẽ không thể kích hoạt hoàn toàn.

Thôi thôi, mẹ chiều thì con hư, y phải quyết tâm mới được!

Thẩm Thanh Huyền quyết định chủ ý, vừa nướng thịt vừa nhích tới nham thạch nóng chảy.

Lần này y học khôn, biết phải làm Cố Kiến Thâm phân tâm trước. Y biết Cố Kiến Thâm đang nhìn y, thành thử quay đầu mỉm cười với hắn.

Nụ cười lơ đãng của y có thể khiến Cố Kiến Thâm thất thần, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ được nham thạch cực nóng nhuộm một mạt đỏ bừng, trong con ngươi xinh đẹp anh ánh đốm lửa, tựa như lửa trại nhóm lên giữa trời tuyết mỹ lệ vào đông, khiến người cảm nhận được dịu dàng và lo âu khó thể diễn tả bằng lời.

Cố Kiến Thâm ngắm đến ngẩn người, mắt nhìn không dời, đầy tâm trí đều là nụ cười đẹp đến mức không ai có thể hình dung.

Y thật đẹp, là người đẹp nhất trên đời này, vậy mà người ấy lại lộ ra nụ cười xinh đẹp nhường đó với hắn, nụ cười độc nhất vô nhị.

Cố Kiến Thâm cảm thấy mình hạnh phúc quá đỗi.

Hắn kinh ngạc nhìn tới thất thần, Thẩm Thanh Huyền biết cơ hội đã đến!

Tuy y thấy hơi đau lòng, nhưng ngẫm lại không khổ cực sẽ không được việc, đành bất chấp việc nghĩa “trượt chân” ngã vào nham thạch nóng chảy.

Thời khắc này đối với Cố Kiến Thâm hệt như đất trời đảo nghiêng, hắn vừa đứng trong thánh địa đào nguyên xinh đẹp nhất, chớp mắt đã trời long đất lở, đào nguyên xinh đẹp biến thành biển lửa đỏ tươi … Người mà hắn quan tâm bằng cả thể xác lẫn linh hồn tựa như một chú bướm yếu ớt, sắp sửa lọt vào bên trong rực lửa.

Không!

Hắn gào thét trong lòng, thân thể bộc phát lực lượng vượt sức tưởng tượng, ngay cả hắn cũng không biết mình đã qua đó bằng cách nào. Sợ hãi bủa kín con tim hắn, ngay cả thời gian thở dốc còn chẳng có, hắn đã lấy tốc độ kinh người vọt tới bên cạnh Thẩm Thanh Huyền, dùng sức ôm chầm y.

Thẩm Thanh Huyền ngớ ra, y chưa kịp nhìn rõ Cố Kiến Thâm tới đây kiểu gì.

Vừa nãy người này còn đang thất thần, hơn nữa hai người cách nhau một khoảng, sao có thể tới đây nhanh như vậy?

Hiện giờ không phải lúc để tự hỏi, Thẩm Thanh Huyền căng thẳng, tức khắc nhận ra y còn chưa kịp ngã, Cố Kiến Thâm đã sắp sửa rơi xuống!

Sao có thể để nó xảy ra? Y sinh sinh tử tử đều vì hắn, nếu Cố Kiến Thâm xảy ra chuyện bất trắc thì phiền phức lớn rồi!

Thẩm Thanh Huyền bất chấp “chính sự”, y mau chóng thi thuật, một trận gió mạnh thổi tới cuốn quanh hai người, chớp mắt thoát khỏi nham thạch rơi trên mặt đất.

Vừa đáp xuống đất, Thẩm Thanh Huyền lập tức răn dạy hắn: “Ngươi làm vậy là sao!”

Cố Kiến Thâm vẫn chưa hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt, không thốt nên lời một câu, song vẫn ôm chặt y, dùng hết sức như muốn khảm y vào tận xương.

Thẩm Thanh Huyền nhất thời mềm lòng khôn kể, y mặc hắn ôm, khẽ bảo: “Tự ta nắm chắc được mà, ngươi đừng mạo hiểm vì ta.”

Cố Kiến Thâm lắc đầu, lời nói nghẹn ứ ngay cuống họng, không cách nào nói chuyện.

Hắn bất an, cực kỳ bất an, hắn cứ luôn sợ Thẩm Thanh Huyền sẽ rời xa hắn —— bất kể dùng hình thức gì rời xa hắn.

Nhưng hắn không thể nói, hắn sợ Thẩm Thanh Huyền ghét hắn, bởi vì hắn biết rõ cảm xúc của mình không bình thường —— hắn cảm thấy Thẩm Thanh Huyền muốn rời bỏ hắn, muốn dùng phương pháp tàn nhẫn rời bỏ hắn.

Nhưng sao có thể, sẽ không, tuyệt đối sẽ không!

Thấy hắn như vậy Thẩm Thanh Huyền chẳng còn nghĩ gì được nữa, y trấn an hắn: “Tại ta không tốt, chỉ lo nướng thịt, quên rằng đang đứng sát bên bờ nham thạch, ngươi đừng lo, ta có tị hỏa phục

(đồ tránh lửa), lỡ rơi xuống cũng không sao!”

Không còn cách nào, y thật sự không đành lòng khiến Cố Kiến Thâm khổ sở, đành phải giao hết mọi gốc gác, xem ra kế hoạch rơi vào nham thạch này phải bỏ rồi.

Phải mất thật lâu Cố Kiến Thâm mới buông y ra, nói: “Do ta quá ngạc nhiên.”

Hắn nói chuyện rất thấp, bên trong dày đặc bất an xen lẫn nghĩ lại mà kinh, dường như hắn muốn che giấu loại cảm xúc này nhưng không được, vì vậy bộc lộ toàn bộ theo lời nói.

Thẩm Thanh Huyền đau lòng chịu không thấu, lại bảo: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không sao.” Thanh giọng này rất đỗi dịu dàng, nhẹ nhàng và ấm áp, trấn an rất nhiều với cảm xúc hỗn loạn của Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm rốt cục bình tĩnh, đôi ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền: “Xin nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng … nếu Thẩm Thanh Huyền gặp chuyện không may, hắn sẽ như thế nào.

Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền cũng rất phức tạp, y một lòng lo thân thể vạn huyết thức tỉnh, một bên lại không nỡ để Cố Kiến Thâm đau khổ. Rơi vào tình thế khó xử, y không khỏi oán giận trong lòng: Đúng là thân thể vạn huyết quỷ quái, quả thật hố chết người mà.

Trải qua chút nhạc đệm đó, Cố Kiến Thâm càng lo đăm đăm che chở y mọi bề, Thẩm Thanh Huyền thấy hắn sốt sắng như vậy, thực sự không đành lòng khiến hắn hốt hoảng lo sợ nữa.

Thôi, trước cứ vậy đi, thời gian vẫn còn nhiều, hiện giờ không cần gấp, chờ có cơ hội …

Ngẫm lại thống khổ mà hắn phải chịu đựng, Thẩm Thanh Huyền chợt nổi lên ý niệm khác trong đầu, y phải về nghiên cứu lại thân thể vạn huyết, muốn biết liệu còn cách nào khác giúp hắn thức tỉnh hay không.

Tuy nghe có vẻ rất xa vời, nhưng chuyện do người, Thẩm Thanh Huyền nguyện lòng cố gắng vì hắn.

Thám hiểm về sau trở nên thoải mái hơn, Cố Kiến Thâm đánh từ đầu tới cuối, không hề giống luyện khí đại viên mãn, ngược lại ngang hàng trúc cơ giống y, Thẩm Thanh Huyền suy xét, chắc do nguyên nhân thể chất, tuy cảnh giới không theo kịp nhưng thể chất này quả thực bá đạo.

Đi ra khỏi tiểu thế giới, hai người không hoàn thành được gì, Thẩm Thanh Huyền không thể kích hoạt thân thể vạn huyết của Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm đương nhiên không đột phá được trúc cơ.

Thành tích của các môn nhân khác cũng tàm tạm, nguyên do chủ yếu trên người Cố Kiến Thâm.

Tiểu thế giới không lớn lắm, mãnh thú có tính uy hϊếp cũng chỉ nhiêu đó, từ tầng thứ ba Cố Kiến Thâm bắt đầu thần hồn nát thần tính, phàm là có một tí nguy hiểm hắn đều xử lý sạch gọn trước tiên, sợ nguy hiểm ngấp nghé Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền còn muốn đi chết, toàn bộ hành trình ngay cả lòng bàn chân cũng không vấy bẩn, còn nói gì đến chuyện khác!

Gì mà “tầng cuối cùng vì Cố Kiến Thâm mà liều chết chiến một trận với mãnh thú” căn bản chìm nghỉm! Cố Kiến Thâm sợ mãnh thú kia làm bẩn mắt y, thành thử xử lý nhanh, Thẩm Thanh Huyền còn chưa kịp nhìn mãnh thú có bộ dạng thế nào.

Chỗ tốt duy nhất là khi mãnh thú chết, trong cơ thể có viên thú đan màu vàng cực kỳ xinh đẹp.

Cố Kiến Thâm rửa sạch thú đan đưa tới trước mặt y, Thẩm Thanh Huyền nở nụ cười, bấy giờ mới cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Cẩn thận cất thú đan, Thẩm Thanh Huyền nói: “Tuy ngươi không thể đột phá cảnh giới, nhưng thân pháp kiếm thuật đều rất tinh diệu, ngặt nỗi thiếu một thanh kiếm tốt, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi mua đồ tốt.”

Cố Kiến Thâm hỏi: “Muốn đi thành trấn bên ngoài sao?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đúng!”, dứt lời y nói tiếp: “Yên tâm đi, ở thành trấn an toàn lắm.”

Cố Kiến Thâm cứ thấy bất an âm ỷ, nhưng hắn không muốn trái nguyện vọng của Thẩm Thanh Huyền.

Y muốn tới thành trấn dạo, vậy hắn đi cùng y.

Bọn họ đi không nhanh, một đường du sơn ngoạn thủy, tới thành trấn thì trời đã chạng vạng, dù sao cũng không gấp, hai người liền ngồi trong một tửu lâu, muốn ăn trước vài món.

Thẩm Thanh Huyền ngồi cạnh cửa sổ, vừa thấy trên đường có bán kẹo hồ lô, lập tức bảo: “Cái này ăn ngon lắm đó.”

Cố Kiến Thâm cũng nhìn thấy, hắn cười nói: “Ngươi chờ ở đây, ta đi mua cho ngươi!”

Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt: “Được, ta muốn hai xâu, muốn quả vừa lớn vừa đỏ, đường phủ bên ngoài phải thiệt là vàng.”

Cố Kiến Thâm mỉm cười đồng ý.

Thẩm Thanh Huyền ngồi bên cửa sổ nhìn thân ảnh tuấn khí của Cố Kiến Thâm, càng ngắm càng thấy đẹp … Dáng cao, vóc người chuẩn, chân dài, khuôn mặt còn đẹp nữa …

Thẩm Thanh Huyền đầy hứng thú nhìn mặt nghiêng khi hắn nói chuyện với người ta, bỗng cảm thấy dịu dàng và ngọt ngào.

Y cong mắt nhìn hắn mua kẹo hồ lô, mơ hồ nghĩ tới vạn năm sau …

Tuy nói thời gian khiến Cố Kiến Thâm trưởng thành, bình tĩnh và vô tình hơn nhiều, nhưng vẫn có rất nhiều chi tiết được giữ lại.

Nhìn xem, Cố Kiến Thâm vẫn là Cố Kiến Thâm, bất kể là người mười bốn – mười lăm tuổi, hay là hắn của trăm triệu năm sau, Cố Kiến Thâm đều tốt với y như vậy.

Thẩm Thanh Huyền nghĩ tới lòng ngọt lịm, tinh thần không biết trôi dạt đi đâu.

Chờ khi hoàn hồn lại, y mới đột ngột cảm nhận được khí lạnh khó thể diễn tả ngay sau lưng.

Y lập tức quay đầu, bắt gặp gương mặt tái nhợt vô biểu tình.

Bất chợt … ký ức bị lãng quên trăm triệu năm xuất hiện trong đầu, Thẩm Thanh Huyền đứng phắt dậy, nhưng đã muộn, một thanh trường kiếm lập tức đâm xuyên qua tim y!