Thẩm Thanh Huyền đang có việc thương lượng, Chu Tử Lâm hô to gọi nhỏ như thế rất là kỳ cục.
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Ta đang bận.”
Chu Tử Lâm gào thét như vậy thì có thể xảy ra chuyện lớn gì? Để sang một bên cái đã.
Chu Tử Lâm sốt ruột vô cùng, gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, nhưng Thẩm Thanh Huyền thực sự không đi được, vừa nãy hắn kêu to đã khiến không ít người chú ý, có nói thêm sẽ không thỏa đáng cho mấy …
Vả lại, chuyện này hắn nào dám nói ngay tại đây?
Thẩm Thanh Huyền định khai chiến với nước láng giềng, mưu tính bài bản xong hết rồi, chưa cần phải dụng binh, cứ ra tay từ phương diện văn hóa trước đã …
Dựa vào thân phận thần linh bí ẩn của y, rất dễ tẩy não đám dân chúng, tới lúc đó khiến nước láng giềng nội bộ đại loạn, rồi dùng binh mới dễ như chơi.
Chẳng qua hiện giờ phải tạm thời giấu Cố Kiến Thâm, vậy nên phải tính toán cho kĩ.
Hôm nay y đã định trước không thể nghỉ ngơi, đang nói hăng say, cửa phòng đột nhiên mở ra, đương kim thánh thượng đứng ngược sáng ngoài cửa.
Thẩm Thanh Huyền sững sờ, người trong phòng cũng ngẩn ra theo.
Dĩ nhiên … mọi người phản ứng cực nhanh, vội vã quỳ xuống hành lễ.
Cố Kiến Thâm chẳng để ai vào mắt, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền không thấy rõ dung mạo hắn, chỉ cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo, âm u, không có chút nhân khí.
Y khựng lại, mở miệng gọi “Bệ hạ?”
Cố Kiến Thâm đi vào, ánh sáng bị bỏ lại phía sau, ngũ quan lộ rõ trước mặt mọi người, anh tuấn là thế nhưng vẫn lạnh băng như cũ …
Nhìn hắn như vậy, Thẩm Thanh Huyền thấy lòng hoảng hốt, không phải tên này nghe được lời đồn nhảm gì chứ? Cho rằng y tạo phản? Y đánh chết hắn luôn nha!
Hiềm nỗi nếu đánh hắn chết, hơn mười năm này sẽ trở nên uổng phí, y phải nhịn xuống, dỗ dành người trước rồi hẵng nói sau.
Y ra hiệu cho tất cả lui xuống, còn mình thì nói mấy lời bùi tai cho hắn nghe, nào ngờ Cố Kiến Thâm kéo y qua phát một, hôn y trước mặt bàn dân thiên hạ.
Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra, ngay tức khắc toan tránh ra, Cố Kiến Thâm lại dễ dàng trói buộc cơ thể y, khiến y không thể động đậy.
Thẩm Thanh Huyền ngẫm kĩ lại, thôi chẳng sao, hôn thì hôn đi, dù sao ở đây toàn là tâm phúc của y, có biết cũng sẽ không nói ra.
Ai ngờ Cố Kiến Thâm hôn một cái liền buông ngay, chẳng biết vì sao hắn tự dưng lên cơn, cúi người ôm ngang y lên, vội vàng bước khỏi gian phòng.
Bầy người trong phòng đều kinh hồn táng đảm, bị bí mật kinh người này chấn động não đến độ mơ màng.
Còn Chu tiểu béo trốn trong góc cũng đang lẩm bẩm: “Toi rồi toi rồi … Còn chưa kịp nói sư đệ nghe chuyện đó …”
Vừa ra khỏi phòng, Cố Kiến Thâm liền dùng khinh công, vượt nóc băng tường trở về hoàng cung.
Mặc dù hiện giờ Thẩm Thanh Huyền đã khỏe, nhưng không ngăn được sức lớn của hắn, buộc lòng níu chặt hắn, sợ sơ sẩy ngã xuống.
Vào cung, Cố Kiến Thâm vẫn không nói gì, trực tiếp ẵm y về tẩm cung.
Thẩm Thanh Huyền không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, nhẹ nhàng hỏi hắn: “Bệ hạ … có chuyện gì … ưm …”
Y vừa nói một chữ, Cố Kiến Thâm lập tức dùng sức hôn y.
Nụ hôn này dùng rất nhiều sức, không cảm nhận được chút ngọt ngào nào, cứ như đang phát tiết, mang theo hỗn loạn và bức thiết, khát vọng chứng minh điều gì, rồi lại sợ biết được đáp án, mâu thuẫn không thể khuây khỏa biến chất thành cảm xúc âm u gấp bội …
Rốt cục hắn bị làm sao?
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, hiếm khi nhẫn nại dỗ hắn: “Bệ hạ … nhẹ chút …”
Nghe chất giọng mềm mại của y, trái tim Cố Kiến Thâm đập dồn dập, hắn rũ mắt nhìn y, nhìn da thịt trơn bóng lộ ra đỏ ửng mỹ lệ, nhìn mọi vẻ động tình trong đôi mắt xinh đẹp ấy, nhìn đôi môi nhạt màu của y ướŧ áŧ vì hắn …
Không … không phải vì hắn, toàn bộ đều không phải vì hắn …
Tiếng gọi Bệ hạ này, liệu y có phân biệt được mình đang gọi người nào không?
Lạc lỏng cùng đau khổ ăn mòn con tim, lý trí bị xé nát một cách điên cuồng, chỉ còn sót lại nỗi chua xót tuyệt vọng không cách nào phát tiết.
Hắn không nói gì, chỉ hôn y, và vẫn hôn thô bạo mãnh liệt như trước.
Thẩm Thanh Huyền chẳng đẩy được hắn, nói mà hắn chẳng màng nghe, không khỏi thấy hơi tức.
Tên khốn này rốt cuộc muốn gì!
Hôn đúng không? Ai mà chẳng biết?
Thẩm Thanh Huyền dùng sức cắn hắn một phát.
Vị tanh ngọt lan tràn trong khoang miệng, Cố Kiến Thâm buông lỏng y ra.
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như vậy lại bắt đầu hối hận … Chắc không phải cắn mạnh quá chứ?
Cố Kiến Thâm không chỉ không giận, ngược lại còn cong môi cười.
Nhưng nụ cười này quỷ dị quá thể, rõ ràng vẫn mang vẻ ngoài ôn nhu, nhưng trong mắt dường như hằn nét đỏ tươi, là ánh sáng mang tên gọi khát máu.
Trớ trêu thay bộ dáng kia của hắn khiến Thẩm Thanh Huyền nhìn ngơ ngẩn, y nhớ tới Đế tôn Tâm Vực, nhớ lại Cố Kiến Thâm chân chính.
Cố Kiến Thâm dựa sát vào, dùng chất giọng thâm tình như biển gọi y: “Liên Hoa ca ca …”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền đột nhiên thịch một tiếng, cảm giác bủn rủn không cách nào hình dung quấy quá toàn thân.
Cố Kiến Thâm lại tiếp tục nói: “Trẫm muốn (làm) ngươi.”
Bốn chữ thổi vào lỗ tai, dường như nhiệt khí còn truyền nhanh hơn cả âm thanh, vọt vào huyết dịch y, dấy lên tìиɧ ɖu͙© khó thể dằn xuống.
Thẩm Thanh Huyền khẽ ngoảnh đầu, Cố Kiến Thâm tức thì cắn một cái lên cần cổ trắng nõn nhỏ gầy của y.
Thoáng chốc, như thể chạm trúng chốt mở cấm kỵ, hắn bắt đầu điên cuồng hôn y …
Y phục chưa kịp trút xuống đã bị hắn dùng sức xé toạc, khiến vẻ đẹp không thuộc về thân thể y bại lộ trước mắt hắn.
Cố Kiến Thâm hôn y, rải những nụ hôn nhỏ vụn, không nỡ lòng bỏ sót từng tấc da thịt nào.
Nhưng nụ hôn này lại mang theo tuyệt vọng cùng cực.
Trước đây hắn hay bất an, cho nên muốn hôn khắp người y, những tưởng làm vậy có thể biến y trở thành của hắn.
Mà hiện giờ bất an của hắn trở thành hiện thực, hắn vẫn muốn hôn y, dùng thỏa mãn giả tạo để khỏa lấp khát vọng.
Mặc cho phía sau bổ khuyết ngắn ngủi là nỗi trống vắng càng thêm hư vô. Nhưng hắn không muốn từ bỏ, vì hắn đã rơi vào đường cùng.
Tuy Thẩm Thanh Huyền không hiểu nguyên do hắn phát cuồng, nhưng được hắn hôn như thế, không lâu sau y đã chống đỡ hết nổi, bắt đầu đón ý hùa theo hắn.
“Bệ hạ …” Y khẽ thở gấp gọi hắn.
Cố Kiến Thâm bỗng dưng ngừng lại, hắn ngẩng đầu, con ngươi đen kịt khóa chặt y: “Gọi tên trẫm.”
Tên? Đầu Thẩm Thanh Huyền bắt đầu mơ hồ.
Cố Kiến Thâm lạnh lẽo trong lòng, hắn hỏi y: “Ta là ai?”
Thẩm Thanh Huyền suýt chút nữa bật thốt Cố Kiến Thâm, may mà kịp thời phanh lại, tạm ngừng một lúc mới lên tiếng: “Vệ … Vệ Thâm.”
Một thoáng chần chờ của y bị Cố Kiến Thâm bắt giữ, l*иg ngực tức khắc bị hắc ám nhấn chìm, không tìm được chút ánh sáng.
Vệ … hắn không muốn nghe cái họ này, Cố Kiến Thâm nhìn y chằm chằm: “Cửu Uyên.”
Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng mở to hai mắt.
Cố Kiến Thâm dùng chất giọng trầm thấp nói: “Gọi tên tự của ta.”
Cơn tê dại quái dị lần thứ hai vọt vào máu Thẩm Thanh Huyền, hai chữ này cứ bồi hồi trên môi, nhưng không cách nào thốt nên lời.
Cửu Uyên cũng là tên tự của Cố Kiến Thâm.
Trước kia còn chiếm tiện nghi gọi hắn là Tiểu Cửu Uyên, nhưng bây giờ … vào thời điểm này, y không sao nói ra được hai chữ này.
Luôn thấy … luôn thấy có gì đó là lạ …
Môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ mấp máy, sau cùng thực sự không nói nên lời, y dùng tay che mắt, muốn làm cho nhiệt độ trên mặt mình hạ xuống.
Hành động này rơi vào mắt Cố Kiến Thâm lại mang theo hàm nghĩa khác.
Quả nhiên khi thân thiết với hắn, y luôn nghĩ đến người khác.
Y thực sự hy vọng một người khác làm chuyện này với y.
Quả nhiên luôn tâm niệm về một Bệ hạ khác.
Mắt Cố Kiến Thâm đỏ lên, trong thoáng chốc, hắn có cảm giác trái tim mình như bị bổ đôi, một nửa mang điên cuồng, một nửa chứa tuyệt vọng, chúng nó gặm nhấm hắn, đẩy hắn vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Tại sao …
Tại sao đều như vậy …
Nếu không ai thương hắn, tại sao hắn phải sinh ra?
Nếu không ai quan tâm hắn, sao hắn phải tồn tại?
Hắn sống còn có ý nghĩa gì? Hắn lẻ loi trên cõi đời này có giá trị gì?
Đế vị … Quốc gia … Vạn dân …
Hắn lo cho họ, nhưng liệu có ai nghĩ về hắn?
Hắn chẳng khát cầu gì nhiều, hắn cũng không tham lam, hắn chẳng qua chỉ muốn một trái tim đập vì hắn.
Thế nhưng không có … Mỗi một người đều có tình thương nên có, mà hắn lại chẳng có gì.
Nếu đã vậy, sao lại sinh hắn ra làm người.
Cố Kiến Thâm ngừng lại …
Hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, nhìn thân thể xinh đẹp này, triệt để rơi vào thất vọng.
Dù có hôn môi thế nào đi nữa, y vẫn sẽ không thuộc về hắn.
Dù có chứng minh cỡ nào đi nữa, y cũng chưa từng chân chính nhìn hắn.
Dù có khát cầu thế nào chăng nữa, vẫn chỉ là tỉnh giấc từ cơn ác mộng khác.
Bất lực đến thế.
Mặc cho hắn xé toạc l*иg ngực trắng nõn này, nâng trái tim kia lên, nó vẫn chẳng thuộc về hắn.
Nó chỉ có thể ngưng đập.
Từ đầu đến cuối, nó chưa từng rung động vì hắn.
Cố Kiến Thâm xuống giường, mang theo mỏi mệt cùng cực bỏ đi.
Thẩm Thanh Huyền đợi thật lâu vẫn không đợi được màn tiếp theo …
Chuyện gì thế? Thẩm Thanh Huyền lén hí mắt, kết quả phát hiện trong phòng không còn bóng người.
Tôn chủ đại nhân: “…”
Mịa gì thế này! Thẩm Thanh Huyền đỏ mặt ngồi dậy, vội vàng dùng chăn bao mình lại.
Tên khốn Cố Kiến Thâm này! Lăn đi đâu rồi?
Cũng … cũng chỉ không gọi tên tự của hắn thôi, vậy mà … vậy mà lên cơn như thế đó hả!
Hừm … Thẩm Thanh Huyền thử giật môi, hai chữ Cửu Uyên chần chừ giữa răng, nhưng vẫn không thể trượt khỏi mồm.
Y lại thấy không phục, không phải chỉ một cái tên thôi ư! Y gọi tên hắn cũng không thành vấn đề, biết chưa!
“Kiến … Kiến …” Thẩm Thanh Huyền thử gọi tên Cố Kiến Thâm, cố gắng mấy bận thế mà gọi không được!
Thẩm Thanh Huyền ngẩn người, ngay sau đó mới thấy mình quá ngu, ngu không thể tả, vì vậy trùm chăn lên đầu ngủ luôn.
Cút mịa đi Cố Kiến Thâm! Ngươi kêu ta gọi thì ta phải gọi, chẳng phải mất mặt lắm sao!
Thẩm Thanh Huyền đi sớm về tối bận bịu cả ngày, cho nên hiện giờ mệt mỏi lắm.
Vả lại ban nãy được Cố Kiến Thâm hôn cho thỏa thích một trận, cơn buồn ngủ tức thì ập tới, y bọc kín ổ chăn tràn ngập hơi thở Cố Kiến Thâm, nặng trĩu chìm vào giấc ngủ.
Khi Cố Kiến Thâm trở về, đập vào mắt là gương mặt say ngủ yên bình mang nụ cười nhạt của y.
Thật là đẹp.
Cực kỳ đẹp.
Cố Kiến Thâm ngồi bên giường, mắt nhìn y không chớp.
Chắc y đang nằm mơ nhỉ, không biết mơ tới chuyện gì vui vẻ thế kia?
Dù sao cũng chẳng can hệ gì tới hắn, mọi hạnh phúc đều chẳng liên quan đến hắn.
Cố Kiến Thâm vươn tay muốn chạm vào y, lại sợ quấy rầy mộng đẹp của người ấy.
Thế rồi hắn lại muốn điên cuồng lay tỉnh y, không để y tiếp tục chìm trong giấc mộng không thật, bắt y phải nhìn người bên cạnh, để y cho hắn dù chỉ là chút tình yêu ít ỏi nhưng chân chính thuộc về riêng hắn.
Nhưng tỉnh lại chỉ có sự thật tàn khốc.
Đối với y là thế, mà đối với hắn cũng vậy.
Nếu đã vậy … Cố Kiến Thâm nhìn đăm đăm cần cổ trắng nõn của y, con ngươi đen sẫm dần bị sát khí bao phủ.
Hãy ngủ mãi đi, như vậy y và tiên đế có thể gặp lại, mà hắn cũng không cần tiếp tục mong đợi.
Đã định sẵn không chiếm được, không bằng khiến tất cả đều kết thúc.
Cố Kiến Thâm duỗi tay, đυ.ng vào cái cổ mịn màng của y … Thẩm Thanh Huyền trong mơ bất ngờ theo thói quen cọ vào mu bàn tay hắn …
Như chú mèo con ngoan ngoãn, thân mật kề cận hắn.
Cố Kiến Thâm ngơ ngẩn.
Tới khi hoàn hồn hắn đã lên giường, cẩn thận ôm y, cho Thẩm Thanh Huyền vị trí ngủ mà y thích nhất.
Thẩm Thanh Huyền ngủ yên bình không hề phòng bị, vì ấm áp hắn mang tới mà ngủ càng ngon và mãn nguyện.
Thấy y như vậy, hết thảy ý định của Cố Kiến Thâm đều biến mất.
Chỉ còn lại quyến luyến nặng tình, lưu luyến vì y.
Lần đầu gặp nhau khi còn bé, cho tới ngày hôm nay của mười năm sau, hắn vẫn chưa thôi quyến luyến y.
Mười bốn tuổi y gặp tiên đế, từ đó luân hãm.
Chín tuổi hắn gặp y, từ đây lưu luyến.
Tiên đế ở bên y mười năm, còn hắn chia sẻ vui buồn cùng y hơn mười năm.
Chẳng lẽ vì muộn hơn, cho nên những năm tháng hắn gần kề bên y chẳng có nghĩa lý gì sao?
Cố Kiến Thâm ôm Thẩm Thanh Huyền, không thấy buồn ngủ chút nào.
Hắn không nỡ buông y ra, cũng chẳng cam lòng từ bỏ y.
Cứ vậy đi … Khi sắc trời sập tối, Cố Kiến Thâm rốt cục chìm vào giấc ngủ, hắn sẽ không tiếp tục khát cầu thứ định sẵn không thuộc về mình, hắn chỉ cần trói người này lại là được.
Dù trong lòng y chứa người khác, hắn cũng phải ôm y, để y bồi bạn cùng hắn qua năm tháng dài đăng đẵng.
Cố Kiến Thâm ôm chặt y, quyến luyến sự thân mật giữa hai cơ thể.
Thẩm Thanh Huyền ngủ trọn cả ngày, tới khuya mới thức giấc.
Vừa tỉnh y thấy nóng phát ngốt, hệt như bị lò lửa ôm.
Y quay đầu, nhìn thấy Cố Kiến Thâm …
Khụ … Thẩm Thanh Huyền mất tự nhiên dời mắt.
Không phải tên khốn này đi rồi à? Sao lại trở về?
Dường như nhận ra y đã tỉnh, Cố Kiến Thâm nhoáng cái mở mắt ra.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, tầm mắt hơi trốn tránh.
Cố Kiến Thâm lại cúi đầu hôn y, động tác trên tay cũng bắt đầu không thành thật.
Thẩm Thanh Huyền nhớ lại chuyện hồi chiều, thân thể nóng lên, thế rồi ngươi tới ta đi, cứ vậy mà làm.
Thứ cứng rắn của Cố Kiến Thâm để trên người y.
Thẩm Thanh Huyền nhất thời hốt hoảng, thở gấp nói: “Không được …”
Cố Kiến Thâm mê mụi nhìn y: “Không thể sao?”
Thẩm Thanh Huyền thấy hàng của hắn liền biết tỏng mình sẽ đau chết luôn, cho nên mềm giọng bảo: “Không … không được đâu …” Thể xác này nhất định chịu không nổi, hiện giờ y không thể về Vạn Tú sơn.
Cánh môi đang cong lên của Cố Kiến Thâm hạ xuống, rũ mắt giấu kín cảm xúc, hắn nói: “Không được thì thôi vậy.”
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Để ta giúp ngươi.”
Cố Kiến Thâm: “Ừ.”
Hai người như trở về trước đây, ngọt ngào một đêm, hôm sau Thẩm Thanh Huyền ngủ cả ngày.
Đến tối, Cố Kiến Thâm lại trêu chọc y.
Thẩm Thanh Huyền không muốn cũng thành muốn …
Cứ thế qua hai ba ngày, Thẩm Thanh Huyền mới ý thức được vấn đề …
Y sa đọa quá đáng rồi!
Ban ngày ngủ, ban đêm mần, y bị Cố Kiến Thâm lừa cho mấy ngày không ra cửa.
Thời gian này y rất bận, vì công thành đoạt đất, y còn phải lên kế hoạch thật kĩ.
Thẩm Thanh Huyền âm thầm quyết định, ban ngày nhất định không ngủ, phải ra ngoài làm chính sự.
Nào ngờ vừa tảng sáng y đã mệt rã rời, không muốn ngủ cũng phải ngủ …
Tình trạng này cứ kéo dài suốt bảy, tám ngày, khi ban ngày y lại bắt đầu mơ màng, bỗng có người lén lút đến.
“Sư đệ! Ngươi … ngươi thế này là đang bị giam lỏng đó!” Giọng Chu Tử Lâm vang lên, Thẩm Thanh Huyền vẫn không phản ứng gì.
Cho đến khi Chu Tử Lâm ghim cho y một châm.
Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác mấy ngày rốt cục thanh tỉnh.
Y nhíu mày, nhìn Chu Tử Lâm: “Ta bị hạ thuốc?”
Chu Tử Lâm cực lực gật đầu, tiếp tục nói: “Có điều ngươi yên tâm, thuốc này không chỉ không gây tác dụng phụ, mà còn điều dưỡng cơ thể, dùng liên tục mấy ngày hiệu quả gấp bội.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn chòng chọc: “Là ngươi điều chế?”
Chu Tử Lâm nhất thời lắp bắp: “Ta … ta nào biết Vệ Thâm muốn giam lỏng ngươi? Rất lâu trước đó hắn bảo ta tìm phương thuốc điều dưỡng thân thể trong thời gian dài, ta liều mạng nghiên cứu, tuy hay buồn ngủ, nhưng hiệu quả tốt lắm …”
Thẩm Thanh Huyền cười gằn: “Còn vô sắc vô vị nữa đúng không?”
Chu Tử Lâm nói: “Hắn nói ngươi uống thuốc sợ nhất là đắng, ta thấy hắn thương ngươi như vậy … ngay cả trời cũng phải động lòng, cho nên cất công chuẩn bị …”
Thẩm Thanh Huyền: “Ha ha.”
Chu Tử Lâm lúng túng nói: “Ta thật sự không ngờ hắn lại …”
Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Với cái tính thấy sắc liền mờ mắt của ngươi, hắn chơi ngươi chẳng khác gì chơi một con gà!
Thẩm Thanh Huyền không hơi đâu so đo, y còn lưu ý việc này hơn: “Hắn giam lỏng ta làm gì? Lẽ nào thật sự cho rằng ta muốn tạo phản?”
Chu Tử Lâm vội vàng nói: “Mấy ngày trước ta đã muốn nói với ngươi rồi, tại ngươi không nghe!”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Đến cùng xảy ra chuyện gì? Nói.”
Chu Tử Lâm sợ Cố Kiến Thâm về, vội vàng nói rõ mười mươi: “Mấy ngày trước ta âm thầm quan sát, nghe nói Tôn thị sắp chết, cung nhân báo tin cho Bệ hạ nhà ngươi, ta nghĩ nữ nhân sinh ra mỹ nam như Vệ Thâm nhất định cũng đẹp cực kỳ, vậy nên tò mò theo xem … kết quả nhìn xong …” Vẻ mặt hắn rất chi là phức tạp.
Thẩm Thanh Huyền lười nghe hắn lắm mồm: “Nói ngay trọng điểm.”
Chu Tử Lâm hắng giọng nói tiếp: “Ta lập tức bám theo Bệ hạ … à bậy, là ta quan sát …”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Chu Tử Lâm sợ y nổi cáu, nhanh chóng khai rõ: “Ta nghe Tôn thị nói ngươi có một chân với lão hoàng đế hả? Nàng còn lôi việc này nói cho Vệ Thâm, nói bịa như thật luôn ấy! Còn bảo ngươi xem Vệ Thâm là thế thân của lão hoàng đế …”
Thẩm Thanh Huyền đờ mặt ra.
Chu Tử Lâm lại nói: “Ngươi … chuyện này là thiệt hay giả? Ta thấy Vệ Thâm tin sái cổ! Ngươi như vậy thật quá đáng, lão già kia có gì tốt mà hoài niệm, nào có thân thể nam tính rắn chắc của tuổi trẻ … khụ … khụ khụ …”
Mãi một lúc sau Thẩm Thanh Huyền mới phục hồi tinh thần: “Ngươi nói Vệ Thâm tưởng ta coi hắn là thế thân của tiên đế?”
Chu Tử Lâm nói: “Đúng!”
Đầu óc Thẩm Thanh Huyền trống rỗng mấy giây, sau đó hoàn toàn oanh tạc: “Nói bậy bạ cái mẹ gì đó!”
=)))))))))
Thấy y không giống giả vờ giận, Chu Tử Lâm mới dè dặt hỏi: “Lẽ nào không có chuyện đó?”
Thẩm Thanh Huyền không muốn nói chuyện với hắn: “Ta đi tìm hắn!”
Tên khốn Cố Kiến Thâm này! Trong não toàn mấy thứ vặn vẹo, hôm nay y phải gõ tỉnh hắn, hoặc là đập chết hắn!
Thẩm Thanh Huyền đang định ra ngoài, Chu Tử Lâm sẵn tiện nói: “Ây da mẹ ơi, Bệ hạ nhà ngươi tới, ta chạy trước!”
Thẩm Thanh Huyền suy nghĩ, cản hắn lại: “Ngươi giúp ta làm một chuyện.”
Y tỉ mỉ dặn dò, Chu Tử Lâm trợn to mắt: “Chuyện này … làm vậy để làm gì?”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn lom lom: “Ngươi chỉ cần nói có làm được hay không?”
Chu Tử Lâm nói: “Việc này ngoài ta ra chẳng ai có thể làm được.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy mau đi làm!”
Chu Tử Lâm không dám nhiều lời, vì Cố Kiến Thâm sắp tới rồi, còn không chuồn hắn sẽ hết chuồn được.
Hoàng đế đa nghi cỡ này, lỡ đâu lầm tưởng hắn và quốc sư vụиɠ ŧяộʍ …
Ôi chà … Dấm này chua quá, Tiểu Chu hắn chịu không nổi!
Chu Tử Lâm đi, không lâu sau Cố Kiến Thâm vào phòng.
Hắn thấy Thẩm Thanh Huyền đang ngồi, đầu tiên là sững sờ, sau đó ôn hòa nói: “Ngươi dậy rồi? Có muốn ăn chút điểm tâm không?”
Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn hắn.
Trái tim Cố Kiến Thâm nhảy dựng, vừa vào phòng đã thấy Thẩm Thanh Huyền tỉnh táo, hắn liền hiểu rõ.
Hắn không nhìn y, thấp giọng bảo: “Ngự thiện phòng làm kim ngọc cao ngươi thích ăn, ngươi …”
Thẩm Thanh Huyền đi thẳng vào vấn đề: “Bệ hạ rốt cục xem ta là gì!”
Cố Kiến Thâm không nói gì, mở thực hạp, lấy điểm tâm vàng rực ra.
Trên mâm sứ thuần trắng, điểm tâm màu vàng trông vừa đẹp vừa ngon. Cố Kiến Thâm vẫn nhớ mỗi lần thấy món này, Thẩm Thanh Huyền sẽ cười tít mắt, vui vẻ ra mặt.
Hắn nhớ nụ cười của y, bản thân cũng cười theo: “Nguội sẽ ăn không ngon đâu.”
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược lại càng tức điên, hất đổ điểm tâm màu vàng kia, nhìn hắn đau đáu: “Bệ hạ cho rằng thần thích tiên đế?”
Điểm tâm mềm mại rơi xuống đất, trong nháy mắt vỡ thành nhiều mẩu vụn. Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm, tưởng như đó là một phần lục phủ ngũ tạng mình.
Tần Thanh cứ vậy nói thẳng ra, không hề ngừng nghỉ, không chút chần chờ.
Cảm xúc lặng yên trước đó của hắn lại dậy sóng, hắn đau đớn nói: “Không thích ăn sao?”
Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Vệ Thâm!”
Cố Kiến Thâm vẫn không ngẩng đầu nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền túm cổ áo hắn, ép hắn ngẩng đầu: “Trả lời ta.”
Mi mắt Cố Kiến Thâm rũ xuống, trong con ngươi đen láy không có chút ánh sáng: “Cái gì?”
Thẩm Thanh Huyền vốn đã giận đầy bụng, lần này hết nhịn nổi, lập tức vung một quyền, Cố Kiến Thâm lại dễ dàng cản được cú đấm của y.
Thẩm Thanh Huyền càng tức: “Giỏi! Ta nuôi ngươi tới bản lĩnh ngày nay, vậy mà ngươi lại nhục nhã ta!”
“Nhục nhã?” Cố Kiến Thâm rốt cục chịu đối mặt y, “Đến cùng là ai đang nhục nhã ai?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Giữa ta và tiên đế căn bản chẳng có mối quan hệ dơ bẩn kia, ngươi dựa vào đâu suy nghĩ bậy bạ!”
“Không có?” Cố Kiến Thâm nhìn y chòng chọc, nhìn thật lâu, hắn mỉm cười, hai mắt bỗng nhiên dịu dàng vô hạn, “Không có thì tốt rồi, chúng ta không nói việc này nữa.”
Hắn nói vậy nhưng không có vẻ gì là tin y.
Nếu không phải Thẩm Thanh Huyền đánh không lại hắn, y đã sớm tát hắn một phát cho về Duy Tâm cung ngay và luôn! Y tiếp tục nói: “Ta toàn tâm toàn ý vì ngươi, đêm ngày chăm sóc ngươi khi còn nhỏ, cuối cùng đổi lại sự hoài nghi của ngươi như thế sao?”
Hai mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên u ám: “Vậy tại sao ngươi muốn chăm sóc ta khi đó? Tại sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi nhỏ yếu đáng thương, sao ta có thể bỏ mặc?”
Cố Kiến Thâm lại nói: “Kẻ nhỏ yếu đáng thương trên đời này có rất nhiều, sao không thấy quốc sư chăm sóc cho từng người?”
Thẩm Thanh Huyền bị hắn phản đòn tới cứng họng: “Sao ngươi lại là người khác?”
Cố Kiến Thâm hỏi ngược lại y: “Vậy ta có chỗ nào đặc biệt?”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Vì ngươi là Cố Kiến Thâm á!
Cố Kiến Thâm thấy y không lên tiếng, cứ tưởng mình chạm trúng nỗi đau của y, hắn vốn không muốn nhắc tới chuyện này, lờ đi việc trong lòng y chỉ toàn hình bóng người khác, càng không so đo y coi hắn là thế thân cho người yêu quá cố, thậm chí hắn không còn tiếp tục hi vọng y chỉ có thể nhìn hắn, không tiếp tục mong chờ y có thể cho hắn chút chân tình thật lòng …
Nhưng y kiên quyết muốn nhắc, bất chấp nói, nhất định phải gỡ bỏ lớp màn che yếu ớt này, phơi bày chật vật và bẩn thỉu dưới ánh mặt trời!
Nếu y đã muốn nói, vậy hắn sẽ nói rõ với y!