Năm năm này đối với Thẩm Thanh Huyền mà nói khá là bận rộn.
Y phải cho tiểu hoàng đế giáo dục nên có: Từ Nho học tới luật học, từ đạo trị quốc đến tu thân dưỡng tính, rồi từ cường thân kiện thể đến ý chí khí phách … Những thứ này không phải chỉ đơn giản như nói ngoài miệng, mà từng cái phải theo trình tự, Tôn chủ đại nhân bày tỏ mình có thể mở lớp học cấp tốc được rồi.
Lẽ dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có tiềm chất của hoàng đế, giống như Cố Kiến Thâm vậy, vừa học đã rõ, học một hiểu mười, chăm chỉ ngoan ngoãn lại còn hiếu học, quả thực ưu tú đến không thể ưu tú hơn.
Thẩm Thanh Huyền ngày càng thích Cố Tiểu Thâm, tình cảm chăm bẳm đồ đệ bị thời gian nhấn chìm đã lâu được kích phát một cách tròn vẹn.
Ba người đồ đệ kia của y, tuy tư chất đều thuộc hàng đầu, nhưng lão đại Hạ Đình cường thế lạnh tình, lão nhị Xích Dương Tử khó nắm bắt như gió, lão tam Mộc Huân khi còn bé thì ngoan cực kỳ, thế mà càng lớn càng tùy hứng, hoàn toàn không hiểu y nghĩ cái gì.
Cứ thế mà so, Cố Tiểu Thâm quả thực là mẫu mực của đồ đệ tốt. Vừa thông tuệ bớt lo, vừa khiến người thương tiếc, người dạy dỗ là y hết sức có cảm giác thành tựu.
Nói chung, tâm trạng Thẩm Thanh Huyền bây giờ chẳng khác nào cha già cưng chiều con thơ, không so thì không thấy tổn thương, mà vừa so … ba vị “nhi tử” đầu tiên cũng phải vứt đi.
Năm năm này, quan hệ bọn họ ngày càng gần gũi, ngoại trừ mỗi đêm “dỗ ngủ”, Thẩm Thanh Huyền thiết nghĩ “tiểu đồ đệ” này của mình có thể nói là hoàn mỹ.
May mà dỗ ngủ không lăn qua lăn lại quá nhiều, Thẩm Thanh Huyền không chịu nằm long sàng, chỉ trông giữ bên cạnh hắn, thấy hắn ngủ rồi mới rời đi.
Về sau y phát hiện, y vừa đi Cố Kiến Thâm liền tỉnh ngay, hơn nữa rất khó ngủ tiếp.
Thế mà tính tên này vừa bền vừa dai vô cùng, ngủ không ngon nhưng hôm sau vẫn có thể lên tinh thần, sau cùng vẫn bị Thẩm Thanh Huyền thường xuyên qua lại phát hiện.
Y hỏi hắn: “Tối ngủ không ngon sao?”
Cố Kiến Thâm do dự thật lâu, sau cùng hắn thẳng thắn bảo: “Quốc sư, trẫm ngủ rồi ngươi cũng đừng đi, được không?”
Đây là lần thứ hai hắn nói câu này, lần đầu Thẩm Thanh Huyền không xem là chuyện to tát, nhưng tới lần hai y không cách nào không để bụng.
“Lúc thần rời đi đánh thức người ư?”
Cố Kiến Thâm lắc đầu nói: “Ta tỉnh dậy giữa chừng, vừa tỉnh sẽ khó mà ngủ tiếp.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt: “Ra là thế à?”
Cố Kiến Thâm gật đầu.
Ngay đêm đó Thẩm Thanh Huyền ở lại, đương nhiên y đợi ở bên hông giường, y muốn xem tình trạng giấc ngủ của Cố Kiến Thâm.
Có y ở đây, Cố Kiến Thâm ngủ rất nhanh, nhưng cỡ chừng hơn nửa canh giờ sau, tiểu hoàng đế vốn đang ngủ rất ngon bỗng nhiên mở mắt ra, trong con ngươi toàn là vẻ thanh minh, làm gì có chút buồn ngủ nào.
Thẩm Thanh Huyền hoảng sợ, y thấp giọng gọi hắn: “Bệ hạ?”
Cố Kiến Thâm quay đầu, nháy mắt nhìn thấy y, tất cả đề phòng đều biến mất, trong đôi ngươi tràn đầy không muốn xa rời: “Liên Hoa ca ca.”
Thẩm Thanh Huyền ôn hòa nói: “Ngủ đi, thần ở đây.”
Cố Kiến Thâm lại ngủ tiếp.
Một đêm này, Thẩm Thanh Huyền xem như biết rõ vì sao Cố Kiến Thâm ăn ngon uống ngọt, không tiếp tục thức đêm vẫn gầy yếu nhường ấy.
Bởi vì chất lượng giấc ngủ thực sự quá kém! Hắn đang tuổi lớn, giấc ngủ không tốt gây tổn thương rất lớn cho cơ thể, bất kỳ đồ ăn gì cũng không bồi bổ được.
Hôm sau, Thẩm Thanh Huyền hỏi Cố Kiến Thâm: “Ban đêm Bệ hạ vẫn luôn như vậy ư?”
Cố Kiến Thâm cụp mắt nói: “Vẫn luôn như vậy.”
Chuyện này thiệt sự làm người ta lo lắng mà, Thẩm Thanh Huyền thở dài: “Bệ hạ an tâm ngủ yên, hôm sau thần chắc chắn làm bạn bên cạnh người.”
Cố Kiến Thâm cười rất chi là vui vẻ.
Từ đó về sau, hàng đêm Thẩm Thanh Huyền đều lưu lại trong tẩm cung hoàng đế, đương nhiên y vẫn không ngủ trên giường hắn, như vậy quá mạo phạm, y làm hoàng hậu nhiều năm, vẫn hiểu quy củ ra sao.
Cố Kiến Thâm thấy y khăng khăng không ngủ với hắn, thành thử lén lút chuẩn bị một cái giường cho y.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, ấm áp trong lòng, thế là hai người bắt đầu tháng ngày ở chung phòng dài hạn.
Có Thẩm Thanh Huyền làm bạn, chất lượng giấc ngủ Cố Kiến Thâm tăng lên gấp bội, ban đầu hắn cũng hay tỉnh, nhưng chỉ cần nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền, thoáng cái hắn sẽ lại ngủ thϊếp đi.
Dần dà … Cố Kiến Thâm từ một đêm tỉnh mấy lần biến thành một hai lần, cho đến về sau có thể ngủ tròn một đêm tới hừng đông.
Chất lượng giấc ngủ tốt mang ích lợi cho cơ thể vô cùng rõ ràng.
Tiểu hoàng đế vẫn luôn gầy yếu rốt cục bắt đầu cao lên, không chỉ có vậy mà còn ngày càng rắn chắc.
Từ khi biết chăm chỉ rèn luyện sẽ làm được “ngực vỡ đá tảng”, Cố Kiến Thâm liền ham mê luyện tập vào sáng sớm, ban đầu chỉ là đánh vài quyền, sau đó gia nhập cưỡi ngựa bắn cung phóng ngựa, suốt một quá trình, thị nhân bình thường hoàn toàn đuổi không kịp.
Bọn thị vệ đều cho rằng tư chất Bệ hạ hơn người, là kỳ tài luyện võ, nhưng thực chất tất cả đều nhờ công lao pháp môn kia của Thẩm Thanh Huyền.
Tu hành pháp môn này là con đường rất dài, mới đầu không phát hiện, nhưng năm năm trôi qua, chỗ tốt đã tẩm bổ khắp vị trí cơ thể, cộng thêm Cố Kiến Thâm nhiệt tình vận động, hiệu quả càng vượt trội hơn, Thẩm Thanh Huyền cùng đua ngựa với Cố Kiến Thâm của hiện giờ, bản thân đã mệt tới nổi thở hồng hộc.
Bởi vậy có thể thấy … tương lai tiểu hoàng đế không thể nào lường trước được.
Không chỉ thân thể khỏe mạnh, tính cách Cố Kiến Thâm so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Thanh Huyền giáo dục hết sức thành công, không chỉ không bị gò bó trên phương diện lý thuyết, lại càng không “học lệch”, bất kể là lý luận trị quốc, hay là văn học tu dưỡng, y đều truyền thụ dẫn dắt Cố Kiến Thâm từng cái một.
Nếu là quốc sư Vệ quốc Tần Thanh, hắn không dạy được những thứ này, nhưng Thẩm Thanh Huyền là ai cơ chứ? Không nhắc tới thân phận đại lão giới tu chân, chỉ cần là “Thẩm hoàng hậu” dày công tu dưỡng cũng đủ cho Cố Kiến Thâm lợi ích cả đời.
Điều duy nhất khiến Thẩm Thanh Huyền buồn rầu là …
Cố Kiến Thâm vẫn ỷ lại y vô cùng, hoặc nên nói càng thêm ỷ lại.
Đương nhiên đây không phải chuyện xấu … Dù sao chuyến này họ tới phàm thế chủ yếu nhất là để Cố Kiến Thâm thích mình lần nữa.
Cố Kiến Thâm tin cậy y, không muốn xa rời y, việc này có lợi cho phát triển tình cảm mai sau, hẳn là có lợi cho y.
Nhưng thực ra Thẩm Thanh Huyền lại lo …
Y luôn cảm thấy hướng đi này của họ không đúng lắm …
Vì quá nhỏ nên thường ở chung, y là nam, lại còn lớn tuổi hơn hắn nhiều, dường như tiểu hoàng đế hoàn toàn xem y với vai trò cha anh.
Bây giờ nhất định Cố Kiến Thâm thích y, điểm này Thẩm Thanh Huyền không hề nghi ngờ, song ngọc giản lại không có xíu động tĩnh nào … Điều này đồng nghĩa Cố Kiến Thâm hoàn toàn thích y như cha anh.
Hiển nhiên kiểu thích này không phù hợp yêu cầu ngọc giản.
Cho nên Thẩm Thanh Huyền ưu sầu cực kỳ, y lại bất cẩn nữa rồi, có năm năm này làm đệm, sao có thể biến chất sang kiểu thích kia được?
Chưa kể tới Cố Kiến Thâm, ngay cả y cũng không cách nào sinh ra loại tình cảm ấy với đứa trẻ do chính tay mình nuôi nấng.
Như vậy thì kỳ quá!
Thất sách … gần đây Thẩm Thanh Huyền càng thấy mình thất sách.
Song trước tình huống năm năm trước, y cũng chỉ có thể làm vậy, tiểu hoàng đế non nớt được nuôi trong bầy sói, y không chăm sóc hắn, sợ rằng hắn không sống được tới giờ.
Sống còn sống không được, còn yêu đương gì nữa?
Thẩm Thanh Huyền sầu ơi là sầu, tuy nhiên chẳng biết làm sao, chỉ đành đi được bước nào hay bước đó.
Mấy năm qua y tất nhiên đã đứng vững gót chân trong triều, đã có thể quang minh chính đại đối cứng với Vệ Tấn.
Chủ yếu Cố Kiến Thâm ngày càng lớn dần, y nói gì thì nghe nấy, cho nên y mới được rất nhiều triều thần không quen nhìn Vệ Tấn, lại ủng hộ chính thống tín nhiệm.
Mà kế hoạch Thẩm Thanh Huyền chuẩn bị năm năm sắp có thể triển khai rồi.
Vệ Tấn nhảy nhót lâu như vậy, nên cút đi rồi.
Ban đêm, khi Thẩm Thanh Huyền đến, Cố Kiến Thâm vẫn chưa ngủ.
Mọi khi tiểu đồng ngủ trên giường cũng có thể bị nhấn chìm trong đệm chăn, ấy mà giờ đã trưởng thành thành thiếu niên cao lớn, Thẩm Thanh Huyền nhìn mà thổn thức không thôi.
Sao cứ thấy mới qua mấy năm mà tiểu tử này trông còn cao hơn y nữa vậy?
Trước đây còn hay nhõng nhẽo vòi y ngủ cạnh hắn, bây giờ thì không nhắc nữa, dự là y thật sự lên ngủ, hắn có thể còn ngại chật nữa kìa.
Cố Kiến Thâm thấy y tới, trên gương mặt anh tuấn ngập tràn vui sướиɠ: “Quốc sư mau tới, trẫm để dành đồ tốt cho ngươi này.”
Bây giờ Thẩm Thanh Huyền không cần vào cung mỗi ngày nữa, gần đây những gì có thể dạy Cố Kiến Thâm y đều đã dạy, thứ hai là hiện tại y bị triều chính quấn thân, thực sự rất bận.
Đương nhiên ban ngày không đến, nhưng buổi tối nhất định phải đi.
Thẩm Thanh Huyền trước tiên hành lễ, rồi đi tới hỏi: “Là vật gì thế?”
Cố Kiến Thâm lấy một quả trái cây đỏ tươi sáng bóng từ trong tay áo.
Mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên.
Cố Kiến Thâm nói: “Không ăn được, nhưng rất đẹp, ban ngày ta nhìn thấy ở ngự hoa viên đó.”
Có thể nói Thẩm Thanh Huyền thích quá chừng, y cong tít mắt nhận lấy: “Đa tạ Bệ hạ.”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Ngươi đó, sao lại thích mấy thứ kỳ quái này chứ.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn quả nhỏ đỏ tươi trong tay, vô cùng nhớ nhung đôi mắt nguyên bản của Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm thấy y thích thành cái vẻ kia, ban đầu cứ tưởng Thẩm Thanh Huyền giả vờ thích màu đỏ, bây giờ lại hết sức chắc chắn, người này thích thật sự.
Màu sắc chẳng lành này là sắc thái khiến người chán ghét, là màu sắc hắn mang từ lúc sinh ra, được Thẩm Thanh Huyền yêu thích thật lòng.
Nghĩ tới đây, Cố Kiến Thâm tức thì cảm thấy l*иg ngực nóng lên, dâng lên một loại cảm giác sung sướиɠ quỷ dị.
Bởi vì Thẩm Thanh Huyền thích, đương nhiên y cũng không ghét mà vứt bỏ mình, khi soi gương hắn cũng không cần che dấu vết đỏ trên vành tai nữa.
Sao lại là điềm gở? Màu máu tươi này là điềm gở ư? Nhưng màu đỏ này cũng không đại biểu cho ánh sáng mặt trời và sinh mạng mới.
Dù quả này có ăn được, Thẩm Thanh Huyền cũng không nỡ ăn, y cẩn thận cất kỹ nó, rồi lên tiếng: “Bệ hạ, thời tiết dần nóng, không bằng mấy ngày nữa mang thái hậu tới hành cung ngủ hè.”
“Được,” Cố Kiến Thâm thuận miệng đáp: “Làm phiền quốc sư chuẩn bị.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Là bổn phận của thần.”
Thời gian không còn sớm, hai người không nói thêm nữa, từng người lên giường ngủ.
Hôm sau trên triều, Thẩm Thanh Huyền đề ra chuyện nghỉ hè, Cố Kiến Thâm tự nhiên hoàn toàn đồng ý, Vệ Tấn lại bất mãn nói: “Hành cung hoang phế không tu sửa, Bệ hạ cùng thái hậu vào ở, nhất thiết phải xây dựng rầm rộ, bây giờ Nam Địa đang mùa mưa, nếu có nạn hồng thủy, quốc khố khan hiếm thì phải làm sao!”
Thẩm Thanh Huyền bắt đầu trách gã như mọi khi: “Thân thể Bệ hạ là căn bản quốc gia. Hành cung vốn là nơi nghỉ hè, lẽ ra nên tu sửa hàng năm, chẳng lẽ Bệ hạ không vào ở, hành cung liền trở thành đất hoang?”
Trên thực tế, hàng năm Vệ Tấn đều sẽ vào đó ở một thời gian, sao có thể không tu sửa? Căn bản là náo nhiệt cực kỳ, chẳng qua do Vệ Tấn to gan lớn mật, tu hú chiếm tổ khách nên không muốn để Cố Kiến Thâm đi.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Về phần Nam địa lũ lụt, cũng chẳng nhọc Lý Vương ưu tâm, đây là chức trách của Khâm Thiên Giám, thần đã đo lường tính toán từ trước rồi.”
Bây giờ Thẩm Thanh Huyền được mọi người ủng hộ, dám rạch ròi chống lại Vệ Tấn, lại thêm sự tín nhiệm của Cố Kiến Thâm, phải nói mấy năm nay Khâm Thiên Giám càng vì y mà ra sức!
Vốn dân chúng quan tâm nhất là mưa thuận gió hòa, mà mấy năm qua Vệ quốc thực sự MƯA THUẬN GIÓ HÒA!
(
Câu này nguyên gốc là: “Mà mấy năm qua Vệ quốc đúng nghĩa mưa thuận gió hòa được viết hoa”. Nên mình viết hoa luôn:v)Dù sao có vị đại lão như Thẩm Thanh Huyền ở đây, dù gió không dịu mưa không thuận, y cũng có thể làm cho thuận.
Chuyện nghỉ mát cứ được quyết định như thế.
Sở dĩ muốn để Cố Kiến Thâm cùng Tôn thị đi hành cung là vì, Thẩm Thanh Huyền định chuẩn bị một món quà lớn cho Tôn thị.
Điều tra nhiều năm như vậy, Thẩm Thanh Huyền vô cùng rõ sở thích của Tôn thị.
Năm đó khi vào cung, nàng ngưỡng mộ tiên đế, thế nhưng tiên đế bạc tình, mới mẻ mấy ngày liền thấy hết hứng thú, lạnh nhạt nàng.
Tôn thị kiêu căng tự mãn, bỗng cảm thấy không cam lòng, vậy mà tự đào hố mình sử dụng thủ đoạn, dụ dỗ tiên đế.
Tiên đế tỉnh dậy giận tím mặt, phất tay áo rời đi, từ đó Tôn thị triệt để mất thánh tâm.
Trùng hợp là nàng mang thai trong một đêm, trở thành phi tử mang dòng dõi duy nhất trong hậu cung.
Tôn thị thiết nghĩ đứa nhỏ này là tương lai của nàng, chỉ cần sinh ra, tiên đế nhất định sẽ vì hài tử mà thương tiếc nàng.
Ôm mong đợi đó, nàng nhọc nhằn khổ sở sinh hài tử ra, dằn vặt tới mức nửa cái mạng đã sắp không còn, kết quả tiên đế không chỉ không thay đổi thái độ với nàng, mà còn vì nốt ruồi son kia giận chó đánh mèo lên nàng, cho rằng nàng dùng thủ đoạn bỉ ổi, nên sinh ra đứa con mang điềm chẳng lành, vì vậy ngày càng chán ghét.
Lần này Tôn thị nản lòng thoái chí, hận thấu tiên đế và cũng cực kỳ oán Cố Kiến Thâm.
Nàng vốn là kẻ ích kỷ, hiện giờ càng thấy mình oan ức không sao tả xiết, sao có thể thích đứa con mang tai vạ cho mình?
Nàng sống mơ màng một mình qua ngày. Không ngờ rằng sẽ có ngày trở thành thái hậu, mới thấy được “khổ tận cam lai”, rồi lại bị lời ngon tiếng ngọt của Vệ Tấn lừa gạt, nên cảm thấy tương lai có hy vọng.
Song thực tế nàng yêu Vệ Tấn ư?
Chưa chắc, nàng đơn giản chỉ muốn có người cưng chiều nàng, chẳng qua cảm thấy tiên đế nhìn nàng không lọt mắt, mà Vệ Tấn lại thỏa mãn được lòng hư vinh của nàng.
Biết rõ tâm tư của nàng là có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Nếu nàng muốn có người thích mình, vậy chỉ cần chuẩn bị cho nàng một người như thế là được.
Hai năm qua nàng và Vệ Tấn luôn giữ quan hệ, chủ yếu Vệ Tấn vẫn tình nguyện dụ dỗ nàng, nhưng nàng ngày càng mất kiên nhẫn, nhận ra Vệ Tấn căn bản không thật lòng yêu nàng, chỉ muốn lợi dụng nàng mà thôi.
Bấy giờ, để cho nàng tình cờ gặp được một người tri tâm phong lưu lỗi lạc …
Không ngoài Thẩm Thanh Huyền dự liệu, vị tri tâm này chỉ cần ngon ngọt vài câu, Tôn thị thoáng cái ném Vệ Tấn ra sau đầu.
Hai tháng ở hành cung này, tất cả mọi người đều sung sướиɠ.
Tôn thị tìm được “chân ái”, ngày ngày đắm chìm trong mộng đẹp.
Cố Kiến Thâm hiếm khi xuất cung, cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ, chuyện gì cũng thú vị, phải nói vui sướиɠ cực kỳ.
Thẩm Thanh Huyền biết hắn thích cưỡi ngựa bắn cung, đợi tới khi khí trời mát mẻ, y hỏi hắn: “Bệ hạ, có muốn đi săn bắn không?”
Bình thường đều là mùa thu mới săn, nhưng hoàng gia có bãi săn, vốn do người làm ra, Thẩm Thanh Huyền hơi bố trí lại, cũng có thể để Cố Kiến Thâm chơi thật tận hứng.
Cố Kiến Thâm lập tức đáp: “Được! Quốc sư đi cùng trẫm không?”
Thẩm Thanh Huyền hàm súc nói: “Thần không giỏi săn bắn, chỉ có thể theo sau Bệ hạ.”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Vậy trẫm nhất định sẽ săn thật nhiều con mồi cho ngươi!”
Thẩm Thanh Huyền thích cái vẻ phấn chấn mạnh mẽ này của hắn lắm: “Thần xin đợi.”
Xưa nay Thẩm Thanh Huyền làm việc gì cũng đều có chủ đích, y an bài đợt săn bắn lần này để các đại thần nhìn, tiểu Bệ hạ của bọn họ đã trưởng thành rồi.
Xã hội nam quyền luôn sùng bái sức mạnh, tuy Cố Kiến Thâm chưa lập công tích trên chính sự, nhưng khí thế giương cung bắn mặt trời đã đủ kinh sợ quần thần!
Thẩm Thanh Huyền trăm phương ngàn kế vạch mưu vì Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm cũng không phụ kỳ vọng của y.
Trên bãi săn, nam nhi cưỡi ngựa rong ruổi, tư thế oai hùng hoàn toàn lộ rõ, Thẩm Thanh Huyền đứng ngóng từ xa, hết sức vui mừng.
Qua hai ba năm nữa, thiếu niên tuấn tú này nhất định sẽ thành vua một nước được vạn người kính ngưỡng!
Nói mới nhớ trước đây Thẩm Thanh Huyền chỉ cảm thấy Cố Kiến Thâm đẹp trai, đôi mắt là đẹp nhất, đẹp tới mức y không muốn nhìn những thứ khác.
Nhưng hôm nay, khi bỏ qua màu mắt, y lại phát hiện được rất nhiều điểm khác.
Chẳng hạn như khí phách của hắn, linh hồn của hắn, sự ưu tú của hắn.
Năm năm qua, Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy một Cố Kiến Thâm chân chính.
Chắc có lẽ biết sẵn Cố Kiến Thâm không còn ký ức, cho nên y cũng tháo dỡ đề phòng, chân chính thưởng thức hắn.
Hai tháng ở hành cung nhoáng cái đã qua, sau khi hồi cung, Tôn thị cùng vị tri kỷ kia đã tình chàng ý thϊếp, chặt chẽ không tách rời.
Trong cung không tự tại như hành cung, Tôn thị khó nén được nỗi tương tư, lén lút thả người vào.
Thẩm Thanh Huyền thấy độ lửa đã đến lúc, ngay lập tức nhân cơ hội dụ Vệ Tấn tới.
Lần này phải nói trong cung thái hậu náo nhiệt cực kỳ.
Vệ Tấn vốn ra vào thường xuyên, cung nhân không dám thông truyền, dù sao hoàng thúc tới chỗ thái hậu đã quá không bình thường.
Tôn thị sợ trong cung mình có tai mắt, nên gặp người trong lòng toàn giấu giếm họ, lén lén lút lút.
Thực ra nếu nàng không giấu, cung nhân thấy Vệ Tấn tới còn có thể bao che giúp nàng.
Giờ thì hay rồi, trong điện đang điên loan đảo phượng, Vệ Tấn trực tiếp xông vào.
Trong lúc nhất thời … tình cảnh lúng túng tột bậc.
Tôn thị quần áo xốc xếch ngồi dậy từ trên giường, thấy Vệ Tấn đang đứng nghệch mặt tại chỗ.
Vệ Tấn cũng bối rối lắm, gã đội mũ xanh mấy năm cho ca ca đã tạ thế, vạn vạn không ngờ tới mình cũng đội.
Vệ Tấn giận tím mặt: “Cái con da^ʍ phụ này!”
Tôn thị vốn đang đuối lý, nghe gã mắng thế cũng nổi cơn: “Nơi quan trọng như hậu cung, tại sao Vệ Tấn ngươi lại một mình xông vào!”
Lời này tức thì chọt trúng chỗ đau của Vệ Tấn, hai người bắt đầu mắng qua mắng lại.
Từ mấy năm qua, Thẩm Thanh Huyền đã bắt đầu trong tối trong sáng gây xích mích họ, Vệ Tấn không tin Tôn thị, Tôn thị dần thất vọng Vệ Tấn, hai người miễn cưỡng duy trì quan hệ, cũng chỉ vì Tôn thị lưu luyến lời ngon tiếng ngọt của Vệ Tấn, Vệ Tấn thì luôn cho rằng Tôn thị có thể giúp mình một tay.
Bây giờ hai người đã triệt để chết tâm.
Tôn thị nhìn thấu Vệ Tấn, Vệ Tấn cũng hiểu rõ con người Tôn thị.
Thứ hai người muốn đối phương đều không cho được, lần này hoàn toàn trở mặt ngay tắp lự!
Vệ Tấn giận dữ rời đi, Tôn thị cười lạnh trong lòng, xoay người tiếp tục thân thiết với nam nhân.
Hiềm nỗi khiến họ trở mặt thành thù vẫn chưa đủ, Thẩm Thanh Huyền còn muốn một lần gϊếŧ luôn Vệ Tấn.
Vệ Tấn về phủ, tức khắc nổi trận lôi đình!
Mấy năm qua gã rất là bực mình, trên triều Thẩm Thanh Huyền ngang trời xuất thế, đối nghịch với gã mọi nơi, vậy mà gã lại không làm gì được y.
Bên ngoài Tần Thanh có tiểu hoàng đế ủng hộ, được hẳn quân lệnh, danh chính ngôn thuận còn hơn cả gã.
Gã ngấm ngầm phái vô số người ám sát Tần Thanh, tất cả đều một đi không trở lại.
Mấy năm qua, gã trơ mắt nhìn Tần Thanh đứng vững gót chân, bản thân lại chẳng có biện pháp nào!
Đáng nhẽ gã giận chó đánh mèo với Tôn thị, thấy nàng làm mẹ còn chẳng thân với tiểu hoàng đế bằng một người ngoài, kết quả Tôn thị lại chơi gã kiểu đó.
Gã vốn đa nghi, càng cho rằng Tôn thị liên thủ với Thẩm Thanh Huyền, muốn nâng đỡ tiểu hoàng đế!
Vệ Tấn sao có thể cam tâm? Gã khổ tâm gầy dựng thật lâu, mắt thấy ngôi vị hoàng đế dễ như trở bàn tay, sao có thể từ bỏ?
Người Thẩm Thanh Huyền sắp xếp bên chỗ gã nhân cơ hội, xúi giục gã: “Vương gia, nếu đã vậy, không bằng dứt khoát …”
Màu mắt Vệ Tấn tối sầm, gã động lòng.
Nếu còn tiếp tục thế này, chờ tiểu hoàng đế tự mình chấp chính, gã triệt để hết cơ hội!
Không bằng nhân lúc này nắm quyền, trực tiếp bức vua thoái vị!
Thẩm Thanh Huyền đang chờ gã tự mình đi vào chỗ chết đây.
Vệ Tấn tự cho rằng mình nắm giữ cấm quân, chỉ cần đánh bất ngờ diệt trừ hoàng đế và thái hậu là có thể thành công.
Song không ngờ Thẩm Thanh Huyền đã chuẩn bị từ trước, khi gã xông vào tẩm cung, một kiếm đâm xuống chỉ thấy bông bay tứ phía …
Tim Vệ Tấn căng thẳng sắp hỏng, vừa quay đầu, đèn đuốc hoàng cung đã sáng rõ.
Tướng lĩnh cấm quân vốn trợ giúp gã bức vua thoái vị đã quỳ gối trước mặt Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ, xin hạ lệnh thần tróc nã tặc tử!”
Gương mặt Cố Kiến Thâm không hề có cảm xúc.
Vệ Tấn thấy Thẩm Thanh Huyền đứng sau hắn, vỡ lẽ mình rơi vào cạm bẫy do người khác bố trí!
“Vệ Thâm!” Vệ Tấn biết rõ giờ chết đã đến, lòng đầy oán hận mà gào, “Kẻ chân chính lòng muông dạ thú đang ở cạnh ngươi …”
Gã còn chưa hết lời, Cố Kiến Thâm đã rút kiếm, đâm xuyên qua cổ họng gã.
Hành động này khiến mọi người đều chấn động.
Cấm quân, cung nhân, tất cả nhìn thấy cảnh này đều cúi đầu cụp mắt, không dám thở mạnh một tiếng.
Thiếu niên mười bốn tuổi, một kiếm đâm xuyên hoàng thúc mình.
Dù Vệ Tấn đúng người đúng tội, song một kiếm không hề do dự kia khiến người phát lạnh cả lưng.
Tiểu hoàng đế vô năng ư? Chỉ sợ rồng lẻn vào vực sâu, sau cùng nhảy ra ngẩng cao đầu!
Mi tâm Thẩm Thanh Huyền nhíu lại, song vẫn không nói gì.
Bè đảng Vệ Tấn bị loại trừ, triều đình lập tức ổn định.
Thẩm Thanh Huyền vốn còn định thuận thế giao quyền trong tay ra, nào ngờ lại xảy màn này.
Phụ thân của Tôn thị, ông ngoại Cố Kiến Thâm – Tôn lão bước ra khỏi hàng, tấu xin thánh thượng đại hôn!
Lão vừa thốt ra, nhất thời được nhiều người ủng hộ.
Thẩm Thanh Huyền giật mình.
Vậy mà y quên mất việc này …
Cố Kiến Thâm đã mười bốn, quả thực tới tuổi nên thành thân …
Đế vương phàm nhân vốn phải thành thân sớm, lẽ ra Cố Kiến Thâm phải cưới vợ từ lâu, nhưng có Vệ Tấn áp chế, không ai dám đề xuất.
Dù sao hoàng đế trẻ đại hôn, không phải chỉ đơn thuần cưới vợ là thôi, mà thường mang nghĩa tự mình chấp chính.
Sao Vệ Tấn có thể để Cố Kiến Thâm tự mình chấp chính? Vậy nên gã vẫn luôn kìm hãm.
Song hôm nay gã đã rớt đài, việc này lập tức được nhắc tới.
Thẩm Thanh Huyền chả buồn để ý, nhưng rất nhiều cựu thần lại lưu tâm.
Tuy Tôn thị hồ đồ tột cùng, nhưng Tôn lão là người thông minh, biết cháu ngoại mình mạnh hơn bao người.
Tôn lão chỉ sợ Thẩm Thanh Huyền trở thành Vệ Tấn thứ hai, cho nên nhanh chóng muốn để ngoại tôn tự mình chấp chính.
Mà bước đầu tiên của tự mình chấp chính chính là đại hôn!
Thẩm Thanh Huyền bắt đầu giận rồi …
Bảo Cố Kiến Thâm cưới vợ? Đùa gì thế!
Hắn cưới hoàng hậu, bọn họ còn yêu đương kiểu gì?
Vốn đã phát triển rất sai lệch rồi, đợi Cố Kiến Thâm có hoàng hậu, y làm sao vác mặt đi bảo hắn thích y?
Không đúng!
Trọng điểm là Cố Kiến Thâm hiện giờ không có ký ức, đợi tới khi Cố Kiến Thâm lấy lại ký ức, phát hiện mình không chỉ có hoàng hậu mà còn có con …
Thẩm Thanh Huyền nhất thời tê cả da đầu, cảm thấy Cố Kiến Thâm nhất định liều mạng với y luôn!