Ngày thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thánh nhân Khinh Nhiễm vẫn đi không được.
Trước khi ngủ y thề non hẹn sắt, định nghỉ một chút rồi đi, lúc tỉnh dậy lại nhịn không được trêu ghẹo ngân lang, vừa trêu liền quên bẵng chữ đi viết thế nào. Hiện giờ Tâm Vực thái bình, đại tướng công lao hiển hách như Loạn Ưng có thể xin nghỉ phép, cho nên hắn có rất nhiều thời gian rảnh, ngày nào cũng kề cận Mộc Huân, dường như muốn bù đắp những gì năm xưa đã bỏ lỡ.
Họ bỏ lỡ rất nhiều, có thể tính bằng nghìn năm, cho nên Mộc Huân đã sa vào lưới tình sâu đậm này.
Một tháng, hai tháng, rồi lại ba tháng … nhoáng cái đã qua ba năm.
Mặc dù tu hành không kể thời gian, nhưng đó là dưới tình huống bế quan, còn vành tai tóc mai chạm nhau suốt ba năm là thật, không hề có chút ậm ờ. Điều làm Mộc Huân cảm thấy bất an là, thời gian dài nhường ấy, y chỉ ở trong phủ đệ Loạn Ưng, chung đυ.ng với hắn mỗi ngày mà vẫn không hề biết buồn chán.
Không có cuồng hoan, không có mạo hiểm, không có chiến tranh nhiệt huyết sôi trào, chỉ là những cái ôm hôn bình thản, lại khiến y cảm thấy hứng thú, hận không thể tiếp tục mãi như thế.
Mộc Huân hỏi Loạn Ưng: “Ngươi không cần làm việc ư?”
“Tâm Vực thái bình, ta không có việc để làm.” Hắn đưa tay, vén lọn tóc rũ trước trán Mộc Huân.
Trán Mộc Huân bị hắn làm cho ngứa ngáy, lại hỏi: “Vậy ngươi không tu hành sao?”
Loạn Ưng đáp: “Không gấp.”
Mộc Huân cũng chỉ hỏi tới đó, bởi vì y không muốn Loạn Ưng đi làm việc cũng không muốn hắn tu hành, tốt nhất hắn cứ ở bên y thế này, rồi dùng đôi mắt xanh thẳm, tình yêu ngập tràn nhấn chìm y.
Y rất vừa lòng với hiện tại, không muốn thay đổi.
Mộc Huân hôn lên môi hắn, hỏi: “Có phải vì ta không?”
Loạn Ưng nhìn chằm chằm vào y.
“Vì ta, cho nên không làm việc cũng không tu hành?” Mộc Huân cắn môi, “Loạn đại ca, ngươi đúng là hết xài.”
Có xài được hay không, chẳng nhẽ trong lòng thánh nhân Khinh Nhiễm không đếm được? Nếu không đếm được, thì đừng lo, trời sắp tối rồi.
Quả nhiên Loạn Ưng yêu y đến tận xương tủy, đừng nói Mộc Huân ham chơi tùy hứng, dù y bảo hắn đi chết, ngân lang này cũng sẽ chết không chút do dự.
Lại ba năm trôi qua, Mộc Huân bị Xích Dương Tử gọi “tỉnh”.
Xích Dương Tử truyền âm với y: “Ngươi còn chơi chưa đủ hả?”
Lúc này, Mộc Huân và Loạn Ưng đang ở khe núi, ở đây có một hồ sâu, nghe nói trong hồ có thần vật, mỗi đêm trăng tròn mùa hè sẽ phun bong bóng, bong bóng này gặp nước sẽ đông lại thành ngọc trai, cực kỳ xinh đẹp.
Mộc Huân tình cờ thấy nó trong 《Bác vật chí》của Tâm Vực nên lấy làm hiếu kỳ, nài nỉ Loạn Ưng cùng y đến vớt ngọc trai.
Khe núi hết sức hung hiểm, lại không có bảo vật hiếm lạ, cho nên rất ít người đặt chân tới. Mộc Huân che giấu tu vi, theo lý không nên tới đây, nhưng y nghĩ, Loạn Ưng sẽ theo y, che chở y suốt hành trình, Mộc Huân cực thích nhìn dáng vẻ sốt ruột của hắn, thỉnh thoảng cố tình ngã một cái.
Thế là ngân lang hoảng sợ, nằng nặc đòi ôm y không chịu buông.
Mộc Huân cảm thấy thật mất mặt, song trong lòng lại ấm áp vô cùng, chung quanh không có ai, y cũng thích ý lười biếng, nép mình trong ngực Loạn Ưng rồi lén hôn hắn.
Loạn Ưng ôm y thật chặt: “Đừng gây rối.”
Mộc Huân giả ngoan giả ngốc gọi hắn: “Loạn đại ca.”
Loạn Ưng rũ mắt, đôi mắt như bầu trời tuôn trào tình cảm nồng đượm, hắn nhìn Mộc Huân, kìm lòng không đặng mà hôn y.
Mộc Huân vòng tay qua cổ hắn, cùng hắn hôn nhau mãnh liệt.
Thế là, tại nơi hung hiểm, trên con đường gập ghềnh … hai trái tim không tương xứng lại có cùng nhịp đập với nhau.
Đến nơi, vận may họ rất tốt, gặp ngay lúc thần vật kia nhả ngọc, Mộc Huân nhìn mà thích tới mức hai mắt tỏa sáng: “Đẹp quá!”
Vốn là bọt khí trôi lửng lờ, nhưng khi rơi vào nước lại hóa thành ngọc trai xinh đẹp.
Loạn Ưng đặt y bên bờ: “Chờ ta.”
Thực ra Mộc Huân muốn tự mình xuống vớt, nhưng với “tu vi” hiện giờ, xuống đó y sẽ bị đông chết, đành ngồi trên bờ kiên nhẫn đợi.
Loạn Ưng cởϊ áσ, nhảy vào nước, đường cong trên tấm lưng rắn rỏi phơi bày mỹ cảm sức mạnh.
Đời này Mộc Huân từng gặp rất nhiều người đẹp, như sư phụ y, đại sư huynh y, đều là trích tiên có vẻ đẹp hiếm thấy không ai bằng. So với họ, Loạn Ưng trông tục tằng hơn nhiều, nhưng y lại thích nhìn hắn mới chết, đặc biệt là gương mặt ướt đẫm mồ hôi, nhìn y bằng vẻ đầy si dại.
Làʍ t̠ìиɦ luôn mang lại vui sướиɠ, nhưng đối với Mộc Huân, niềm hạnh phúc của y chính là nhìn thấy một Loạn Ưng như thế. Những cảm xúc không thể diễn tả trong lòng, nó hóa thành vui sướиɠ trên thể xác, vượt qua tưởng tượng, dẫn y hãm sâu vào đó.
Mộc Huân chống má nhìn Loạn Ưng và ngọc trai trong nước, đột nhiên, lời của Xích Dương Tử kéo hồn y về.
Xích Dương Tử: “Ta cũng đã bế quan, sao ngươi còn ở Tâm Vực?”
Thời gian sáu năm không dài, nhưng đối với Mộc Huân hiện giờ không tính là ngắn.
Xích Dương Tử hỏi y: “Còn chưa thu phục sao, cần ta hỗ trợ không?”
Thu phục, từ sáu năm trước đã thu phục được rồi, nhưng y …
Mộc Huân ngập ngừng, khi truyền âm giọng đã lạnh hơn nhiều: “Thu phục rồi, ta về ngay đây.” Y cần phải đi, thật sự cần rời đi, đợi … đợi lấy được ngọc trai, không … không nên lấy, y phải đi ngay thôi.
Xích Dương Tử lại nói: “Thu phục khi nào? Ta thấy quẻ của ngươi có thay đổi gì đâu.”
Mộc Huân ngẩn người: “Ta đã cùng Loạn Ưng …” Y truy hỏi: “Chẳng lẽ không phải ở cùng nhau là được?”
Xích Dương Tử cũng không hiểu lắm, hắn nói: “Chắc không phải.” Dù gì quẻ vẫn không thay đổi, y hệt sáu năm trước.
Mộc Huân hiểu ra, y nhắm nghiền mắt: “Ta rời khỏi hắn chắc là được.” Thứ gọi là kiếp, không phải đắm chìm trong đó, mà là dứt ra.
Xích Dương Tử khựng người, hỏi han: “Đến giờ hắn vẫn chưa biết thân phận ngươi?”
Mộc Huân: “Không biết.”
Xích Dương Tử khẽ thở dài, nhắc nhở y: “Tâm Vực duy tâm, nếu hắn thật lòng yêu ngươi, ngươi đi rồi sẽ hủy hoại hắn.”
Trái tim Mộc Huân lập tức đập mạnh. Xích Dương Tử sợ y không hiểu đạo tu hành của Tâm Vực, nên giải thích: “Cầu mà không được là tối kỵ, ngươi yên lặng bỏ đi, sợ rằng tu vi đời này của hắn sẽ …”
Mộc Huân sững sờ, trong đầu đều là hồi ức sáu năm qua, Loạn Ưng nghìn y trăm thuận với y, Loạn Ưng yêu y sâu đậm, Loạn Ưng cưng chiều y vô hạn, Loạn Ưng dùng trăm nghìn cách để dỗ y vui.
Không thể nghi ngờ, một khi y đi, hắn sẽ … Loạn Ưng sẽ …
Mộc Huân yên lặng nhìn ngân lang trong làn nước, đồng tử dần đông lạnh: “Sư huynh, giúp ta một việc.”
Y không thể bỏ đi như thế, Loạn Ưng tốt với y nhường ấy, y không thể hủy hoại hắn. Là y trêu chọc hắn, vậy hãy để y vẽ dấu kết thúc cho câu chuyện này đi.
Vốn dĩ họ không nên ở bên nhau, Mộc Huân Thiên Đạo và Loạn Ưng Tâm Vực, không nên gặp nhau.
Trở lại Tâm Vực, Mộc Huân ngày càng im lặng, thường thững người nhìn phía trước như đang suy tư điều gì.
Loạn Ưng nhận ra ngay, hắn hỏi y: “Ngươi sao vậy? Có chuyện gì thì nói ta biết, ta giúp ngươi.”
Mộc Huân nhìn hắn, ấn đường khẽ nhíu, sau đó lại dời đi thật nhanh.
Loạn Ưng hốt hoảng nhưng không nói gì, chỉ biết nắm tay y thật chặt.
Bảy ngày sau, trong màn đêm sâu thẳm, Mộc Huân nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi căn phòng mà y cùng Loạn Ưng ôm nhau ngủ hơn sáu năm.
Y vừa cử động là Loạn Ưng lập tức tỉnh ngay, Mộc Huân biết điều đó, vì y cố tình mà.
Xích Dương Tử đang ở bên ngoài chờ y.
Mộc Huân cất giọng lạnh lùng: “Đi thôi.”
Xích Dương Tử nói: “Ngươi thuận lợi độ kiếp, còn hắn phải làm sao?”
Mộc Huân đưa lưng về phía Loạn Ưng, cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy: “Ma tu Tâm Vực có can hệ gì tới ta? Suy cho cùng, nghìn năm trước hắn nợ ta, hiện giờ ta cũng chỉ tới đòi lại thôi.”
Xích Dương Tử nói: “Hắn chết cũng không sao ư?”
Mộc Huân trả lời: “Chết mới tốt.”
Mộc Huân biết Loạn Ưng đang nhìn y, có lẽ y nên quay đầu, dùng tầm mắt lạnh lùng thờ ơ đối diện với hắn.
Thế nhưng …
Loạn Ưng hỏi y: “Ngươi sắp đi rồi sao?”
Chỉ năm chữ ngắn ngủi, bức tường dựng cao trong ngực Mộc Huân lập tức đổ vỡ, y cố sức mở to mắt, ngăn chặn dòng cảm xúc đang cuộn trào kia.
Loạn Ưng lại hỏi y: “Có thể nói ta biết tên thật của ngươi không?”
Hắn đã biết từ trước rồi ư? Hắn biết y dùng tên giả, thân phận giả rồi ư?
Mộc Huân thu lại tất cả ngụy trang, khi tu vi dâng trào ngập trời xông mạnh vào cơ thể, y mới phát hiện hóa ra mình vẫn còn sức.
Y xoay người, đôi mắt tím đầy vẻ bình thản: “Ta là Mộc Khinh Nhiễm.”
Loạn Ưng giật môi, như đã nói gì rồi dường như cái gì cũng chưa nói: “… Thánh nhân Khinh Nhiễm?”
Mộc Huân cất giọng lạnh lùng: “Sáu năm qua đã quấy rầy tướng quân, trước đây ta gặp bình cảnh, sư huynh bói giúp ta một quẻ, nói lúc còn trẻ từng kết một đoạn duyên, chỉ khi kết thúc nó mới có thể đột phá ràng buộc.”
Loạn Ưng nhìn y, không hề nói một lời.
Mộc Huân sợ hắn chưa hết hy vọng, tiếp tục nhấn mạnh: “Trước đây tướng quân nợ ta một mạng, bây giờ ta lấy lại sáu năm này, coi như huề nhau.”
Huề nhau …
Loạn Ưng rũ mắt: “Ta hiểu rồi.”
Mộc Huân toan nói thêm, song Loạn Ưng đã xoay người về phòng: “Thánh nhân đi thong thả, thứ cho tại hạ khó thể đưa tiễn.”
Mộc Huân mở to mắt, nhìn bóng lưng Loạn Ưng mà không nói được câu nào.
Cứ vậy đi, không làm vậy còn có thể thế nào?
Thiên Đạo và Tâm Vực, một người là một trong Tam Thánh, một người là đại tướng Tâm Vực, làm gì có tương lai đáng nói.
Một giấc mộng hoang đường, tỉnh giấc liền kết thúc tất cả.
“Hãy là người đọc văn minh, truyện chỉ được post duy nhất tại wordpress của Mingtian023, tất cả những trang khác đều là reup trái phép, nếu bạn thấy được dòng này ở trang web khác mà vẫn còn muốn ủng hộ, xin hãy tự thẹn với lòng và nên biết truyện nhà mình không dành cho các bạn.”Mộc Huân không biết mình đã quay về Tẩm Nguyệt các như thế nào, y khóa mình, mở to mắt cầm viên ngọc trai treo trước ngực.
Đây là viên ngọc bình thường nhất mà Loạn Ưng vớt cho y.
Không tròn mà cũng chẳng sáng, chẳng thu hút tí nào.
Loạn Ưng bảo: “Viên này không đẹp lắm, vứt nó đi.”
Mộc Huân lại thích nó một cách khó hiểu, y cười nói: “Ta muốn nó cơ.”
Loạn Ưng ngơ ngác, Mộc Huân đưa viên ngọc cho hắn, cất giọng nài nỉ: “Ngươi xuyên giúp ta một lỗ, ta muốn đeo nó trên người.”
Loạn Ưng không nhịn được mà bảo: “Vẫn còn thứ đẹp hơn mà.”
Mộc Huân lại đặt viên ngọc ấy bên môi rồi hôn lên: “Không, ta chỉ thích nó.” Dù không đẹp, không tỏa sáng, nhưng lại là viên đầu tiên.
Tựa như cuộc đời sôi nổi của y, thuở ban đầu vẫn là ngân lang trầm mặc kiệm lời ấy ….
Khiến y nhớ mãi không quên.
_____
Các mẹ có giận thì đánh mông Mộc Huân thôi, đừng chửi em nó quá TAT mốt ẻm sẽ ngoan mà. Có gì thì bảo Tôn chủ hoặc bánh bao Hạ Đình đập cho một trận.