Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 220: Phiên ngoại 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộc Huân thuận lý thành chương được Loạn Ưng cứu, tiếp tục bày ra dáng vẻ hoảng sợ, khẽ nói: “Đa tạ.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hết nổi, lặng lẽ hỏi Cố Kiến Thâm: “Có phải Loạn Ưng nhận ra y rồi không?”

Cố Kiến Thâm: “Phải.”

Chỉ tiếc Loạn Ưng vẫn cho rằng y là sói tím, là ân nhân cứu mạng của hắn, những việc khác thì không hề biết, càng không biết Mộc Huân là một trong Tam Thánh của Thiên Đạo, thánh nhân Khinh Nhiễm vang danh tiếng ác ở Tâm Vực.

Nhắc tới cũng khéo, mấy ngày qua Thiên Đạo và Tâm Vực xảy ra vài trận chiến có lớn có nhỏ, vậy mà Mộc Huân và Loạn Ưng chưa từng đυ.ng phải.

Mộc Huân thuộc phái hiếu chiến, thường dẫn quân ứng chiến, thắng được tận mấy trận, cho nên vang danh hiển hách ở Tâm Vực, là tu sĩ Thiên Đạo suốt ngày bị treo bên miệng mắng đứng sau Thẩm Thanh Huyền.

Cố Kiến Thâm giải thích: “Loạn Ưng thuộc người bên ta, trước giờ bọn ta luôn tránh nảy sinh tranh chấp với Thiên Đạo.”

Tim Thẩm Thanh Huyền run lên, dịch sát vào người hắn.

Khi gặp lại, tử thủy yêu và ngân lang đã không còn vẻ ngoài như xưa: Loạn Ưng cao lớn, đôi mắt xanh thẳm như biển xanh trời quang, trong vắt sáng rỡ; Mộc Huân thì tuấn mỹ, đôi mắt tím như báu vật sâu trong đất, xinh đẹp đến là yêu dị.

Mộc Huân không nhận ra Loạn Ưng, nhưng Loạn Ưng nhìn một phát là nhận ra y ngay.

Có lẽ do thiên tính của lang tộc, hoặc có lẽ do nhớ nhung khôn nguôi trong lòng. Thời gian dài gần nghìn năm vẫn không thể làm nhạt phai một lần ngưng mắt ở biển Vọng Tẫn.

Chuyến này của Mộc Huân vô cùng thuận lợi, dễ dàng tiếp cận Loạn Ưng.

Loạn Ưng hỏi y: “Ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về.”

Mộc Huân lắc đầu: “Ta không nhớ.” Đây là kịch bản Xích Dương Tử soạn cho y.

Loạn Ưng ngạc nhiên: “Không nhớ?”

Mộc Huân dùng kỹ năng diễn sứt sẹo của mình: “Ừa, vừa tỉnh dậy thì quên hết, trên người mang theo rất nhiều tiền, song không biết nhà ở đâu.”

Nghe y nói vậy, đôi mắt Loạn Ưng hơi lóe lên, lại hỏi: “Còn nhớ tên mình không?”

Có lẽ Xích Dương Tử cũng sầu cho kỹ năng diễn của Mộc Huân, sợ đổi tên lại lòi, cho nên đan thắt cho y thế này —

Mộc Huân lấy túi càn khôn của mình ra, trên đó có một chữ “Huân” rất nhỏ.

Loạn Ưng nhìn cái tên này, môi khẽ mấp máy, giọng nói đong đầy dịu dàng không thể giấu: “Huân à?”

Mộc Huân đáp: “Ừa, có lẽ đây là tên ta.”

Loạn Ưng hỏi: “Có vẻ ta lớn hơn ngươi, gọi ngươi là Tiểu Huân được không?”

Mộc Huân kiềm chế vẻ mặt vặn vẹo, “vui vẻ” đáp: “Được chứ.”

Loạn Ưng nói tên thật của mình.

Mộc Huân rất có trách nhiệm mà đáp: “Đa tạ ân cứu mạng của Loạn đại ca!” Tiếng Loạn đại ca này làm Loạn Ưng có chút chống đỡ không được, mặt phát nóng, tầm mắt né tránh, “Không có gì.”

May mà Thẩm Thanh Huyền chỉ là ngọc giản, bằng không đã nổi hết cả da gà — với kỹ năng diễn xuất cỡ này mà cũng gạt được Loạn Ưng, nếu đổi thành người khác, chỉ sớm đã nảy sinh nghi ngờ, đuổi y từ đời nào.

Hết cách rồi, nồi nào úp vung nấy, định mệnh hết cả rồi.

Ngay cả nhà ở đâu Mộc Huân cũng không nhớ, tất nhiên không nhà để về. Loạn Ưng làm sao có thể nhẫn tâm bỏ y lại, bèn chủ động hỏi dò: “Bằng không tạm thời ngươi theo ta hồi phủ, ta tìm đại phu xem giúp ngươi?”

Mộc Huân hỏi đầy “ẩn ý”: “Có phiền lắm không?”

Loạn Ưng lập tức trả lời: “Không đâu, dạo này ta rảnh lắm, nếu ngươi không chê …”

Mộc Huân giãn mặt cười: “Vậy quấy rầy Loạn đại ca nhé!”

Khỏi nói nhiều … Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm lơ lửng trên trời cũng nghe được tiếng tim đập thình thịch của Loạn Ưng.

Cố Kiến Thâm đυ.ng Thẩm Thanh Huyền một cái: “Đây cũng là em dạy.” Hai sư đồ ai cũng biết cách trêu người.

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Không đợi Thẩm Thanh Huyền mở miệng, Cố Kiến Thâm tiếp tục nói: “Thực ra cũng do ta và Loạn Ưng không có tiền đồ.”

Thích một người, vì thích quá đỗi nên người ấy làm gì cũng say mê.

Mỗi một xưng hô, một nụ cười hay thậm chí một ánh mắt, đều có thể khiến cho tim họ đập loạn nhịp.

Thẩm Thanh Huyền không thốt được nửa lời, y tới giúp đồ đệ cởi bỏ khúc mắc, nào ngờ lại tiếp tục vạch trần lịch sử đen của mình.

Mộc Huân tiến vào phủ đệ của Loạn Ưng. Thân làm đại tướng Tâm Vực, trọng thần tâm phúc của Cố Kiến Thâm, Loạn Ưng có nguồn tài nguyên dồi dào, phủ đệ này cũng thuộc dạng rộng lớn tráng lệ, không kém Tẩm Nguyệt các ở Kình Thiên Lục Thành của Mộc Huân chút nào.

Đương nhiên, bên chỗ Loạn Ưng thì quạnh quẽ hơn nhiều.

Loạn Ưng ngượng ngùng bảo: “Ta thường sống một mình, nên trong phủ hơi trống trải.”

Mộc Huân cũng rất kinh ngạc, phủ đệ lớn từng này mà cả một người hầu cũng không có … Đương nhiên y không thể hỏi, đành vui vẻ nói: “Cũng tốt, ta không thích gặp nhiều người, chỉ có hai chúng ta tự tại biết bao nhiêu.”

Thẩm Thanh Huyền nghe xong lập tức đau răng … không thích gặp nhiều người cơ đấy, cả Thiên Đạo ai mà chẳng biết thánh nhân Khinh Nhiễm ham thích náo nhiệt, một khi hăng hái, Kình Thiên Lục Thành có thể trắng đêm cuồng hoan suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Vậy mà Loạn Ưng lại tin lời nói dối to đùng đó, hắn thở phào: “Vậy thì tốt, ta sợ ngươi sẽ buồn chán.”

Buồn chán? Buồn chán cực kỳ luôn đấy! Chẳng phải Tâm Vực đều tùy tâm sở dục sao? Vì cớ gì ngân lang này sống cứ như một kẻ khổ hạnh vậy!

Thánh nhân Khinh Nhiễm ghét cực kỳ.

Nhưng ngoài miệng thì ghét, vậy mà bất tri bất giác đã ở nơi này của Loạn Ưng được một tháng.

Trong một tháng này … ngay cả tí thời gian để y buồn chán cũng không có.

Loạn Ưng rảnh rỗi nên ngày nào cũng ở cùng y. Ban đầu Mộc Huân còn giả mù sa mưa “câu dẫn” người theo kịch bản, về sau phát hiện hoàn toàn không cần thiết, chỉ cần y nhìn hắn, hắn sẽ sốt sắng đảo mắt, y kêu thêm mấy tiếng Loạn đại ca, Loạn đại ca của y lập tức cuống cuồng.

“Hãy là người đọc văn minh, truyện chỉ được post duy nhất tại wordpress của Mingtian023, tất cả những trang khác đều là reup trái phép, nếu bạn thấy được dòng này ở trang web khác mà vẫn còn muốn ủng hộ, xin hãy tự thẹn với lòng và nên biết truyện nhà mình không dành cho các bạn.”

Không ngờ mọi việc tiến triển suôn sẻ tới thế? Mộc Huân cảm thấy đại thừa của mình đã đến, sắp sửa vượt qua đại sư huynh trở thành người thứ hai của Thiên Đạo!

Ôm lý tưởng hào hùng ấy, Mộc Huân càng ra sức. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ “lấy thân báo đáp”, độ kiếp của y sẽ qua.

Thẩm Thanh Huyền thật sự chẳng muốn nhìn tiếp — tra, quá tra rồi.

Khổ nỗi y không có mặt mũi nói điều này, không chỉ vì Mộc Huân là đồ đệ của mình, mà còn vì Thẩm Thanh Huyền nhớ tới lần đầu mình có được ngọc giản, nhìn thấy những nhiệm vụ đó.

Khi ấy y chủ động đi quyến rũ Cố Kiến Thâm, có khác gì Mộc Huân lúc này đâu?

Mắng Mộc Huân chính là chửi mình, Tôn chủ đại nhân vẫn biết mất mặt mà!

Cố Kiến Thâm cực kỳ thức thời, không hề nhắc tới nửa câu, đổi đề tài: “Vấn đề của họ có lẽ phát sinh ở đây, chúng ta trực tiếp xem đoạn sau đi.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn Mộc Huân mà mặt phát nóng, vội đáp: “Được.”

Hai ngọc giản bỏ đi, ngọt ngào giữa Mộc Huân và Loạn Ưng chỉ vừa mới bắt đầu.

Mộc Huân vốn dĩ tới đây để câu dẫn người ta, Loạn Ưng lại là một ngân lang ngok nghek*, đừng nói trên câu có mồi ngon ngọt ngào, dù không có gì hắn cũng sẽ không chút do dự cắn câu.

(* ở đây tác giả để là ngốc fufu, cũng là một kiểu ngôn ngữ mạng bên đấy)

Hai người sớm chiều ở chung, Loạn Ưng càng ngàn y trăm thuận với Mộc Huân, ngày nào Mộc Huân cũng vui vẻ đắc ý, bắt đầu lười đóng kịch, hoàn toàn bộc lộ bản tính của mình.

Cơ mà chẳng sao cả, y phát hiện bất kể y thế nào, Loạn Ưng cũng hết sức dung túng; bất kể y làm gì, đôi mắt xanh thẳm của ngân lang vẫn tha thiết nhìn y.

Lại một tháng trôi qua, hai người dùng xong bữa tối, Mộc Huân muốn ăn Thất Xán quả.

Vào mùa này, quả ấy rất khó tìm, có tiền cũng không mua được, bởi vì không phải ai cũng có thể vào nơi hung hiểm kia hái nó.

Vậy mà Loạn Ưng đã chuẩn bị cho y từ sớm, được hẳn một sọt lớn, trái nào trái này cũng sáng nhẵn tròn trịa, trông rất thích mắt.

Mộc Huân đã quên việc giả vờ vui vẻ từ lâu, mừng rỡ lộ rõ trên mặt: “Ta muốn ăn màu bạc.”

Loạn Ưng tiếp lời: “Vậy ta bóc cho ngươi.”

Mộc Huân chống cằm nhìn hắn: “Ừ.”

Loạn Ưng dời mắt cực nhanh, mặt nóng mà tâm cũng nóng. Thất Xán quả không to, bóc vỏ xong chỉ cần ăn một miếng là hết. Loạn Ưng lột vỏ rất nhanh, nhưng Mộc Huân lại không nhúc nhích, cứ cong tít mắt nhìn hắn như thế.

Yết hầu Loạn Ưng phát khô, không thốt ra được nửa lời. Mộc Huân cười gian, rướn tới cắn quả trong tay hắn. Loạn Ưng cứng người, từ góc độ này hắn có thể thấy chiếc cổ trắng nõn của Mộc Huân, nhìn y như đang hôn lòng bàn tay hắn.

“Ừm …” Mộc Huân ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngọt ghê.”

Loạn Ưng: “……” Tầm mắt hoàn toàn không thể dời khỏi đôi môi ẩm ướt của y.

Mộc Huân phát hiện việc này, y nhìn hắn: “Ngươi có muốn nếm thử chút không?”

Loạn Ưng cảm thấy mình không nên nhìn tiếp, đây là mạo phạm, nhưng vẫn không tài nào thoát ra được, cơ thể không nghe sai khiến, ánh mắt cũng không thể kiểm soát.

Mộc Huân cố ý liếʍ môi, mỉm cười câu mất hồn ngân lang.

Y hỏi hắn: “Loạn đại ca, miệng ta có gì ư?”

Loạn Ưng lập tức hoàn hồn, úp úp mở mở: “Không …” Mộc Huân đột nhiên dựa sát vào hắn, xóa bỏ khoảng cách gần như mất hẳn của hai người.

Bọn họ cách nhau thật gần, chóp mũi cọ vào nhau, cánh môi cũng sắp …

Ngập tràn tâm trí Loạn Ưng đều là lui về sau, mau lui về sau, thế mà cơ thể lại đi ngược với lý trí, hắn đè gáy Mộc Huân, hôn lên bờ môi y.

Trong mắt Mộc Huân toàn là ý cười, không hề tỏ ý bị mạo phạm, ngược lại còn buông lỏng khớp hàm, duỗi lưỡi chạm vào lưỡi Loạn Ưng.

Đây không phải chỉ đâm thủng cửa sổ giấy, mà là hỏa thiêu cả cánh cửa.

Loạn Ưng hôn y dồn dập, nhấm nháp cánh môi thơm ngọt ấy, tìm kiếm nguồn nước có thể dập tắt ngọn lửa bỏng rát trong cơ thể hắn.

Ngặt nỗi Mộc Huân là ngọn lửa càng cháy càng lớn, y không những không dập lửa giúp hắn, mà còn thiêu cháy cả thế giới hắn.

Trái cây bị lật đổ, Thất Xán quả sáng bóng lăn lóc trên bàn, hệt như những viên trân châu ngân sắc, làm tăng thêm vẻ đẹp yên tĩnh cho biển sâu xanh thẳm.

Mộc Huân không hề để tâm vấn đề trên dưới, y vẫn còn chút lương tâm … sau khi “lấy thân báo đáp” y phải rời khỏi đây, nếu còn “bắt nạt” ngân lang, lòng y sẽ không yên mất. Thế nên y dứt khoát nằm đấy, mặc hắn muốn làm gì thì làm, dù gì Loạn Ưng cũng muốn, coi như y thỏa mãn hắn đi.

Mộc Huân định rời đi vào hôm sau, có điều y bị hắn lăn qua lăn lại quá thảm, cho nên thèm ngủ thêm xíu nữa. Vừa tỉnh dậy, nhìn gương mặt ngân lang, y lại kiềm lòng không được mà hôn hắn.

Loạn Ưng váng vất say mê vì y, nào chịu đựng được việc này, chỉ muốn vỗ về y vào trong thân thể.

Sau khi hai người xảy ra quan hệ, tình yêu sâu đậm của Loạn Ưng không còn cách nào che giấu, hắn nâng niu Mộc Huân trong lòng bàn tay, đặt lên đầu quả tim, và nuông chiều y càng thêm vô hạn.

Ngày thứ hai Mộc Huân đi không được, ngày thứ ba cũng đi không được, ngày thứ tư …
« Chương TrướcChương Tiếp »