Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ mình quên hắn đã lâu, vào thời khắc hắn thống khổ nhất lại chẳng thể bầu bạn, thậm chí không hề biết gì … trong lòng y vô cùng khó chịu.
Y càng muốn nói xin lỗi hắn vì lại giẫm lên vết xe đổ trong ảo cảnh, rõ ràng đã hứa sẽ bảo vệ hắn bình an, nhưng lại luôn để hắn chịu đựng nỗi đau giằng xé hết lần này đến lần khác.
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy rất khó chịu, tuy đã ra khỏi ảo cảnh, song vẫn chẳng thể thoát khỏi bầu không khí bi thương ấy.
Ngẫm lại Cố Kiến Thâm tuyệt vọng, ngẫm lại tội nghiệt không thuộc về mình mà hắn phải gánh, ngẫm lại một mình hắn mê man suốt trăm triệu năm qua …
Thẩm Thanh Huyền tưởng như trái tim không còn thuộc về mình, đau đớn run rẩy tột cùng, miễn cưỡng đập nhưng lại ngột ngạt đắng chát, ngay cả hơi thở cũng mang theo mùi vị chua xót khó thể diễn tả thành lời.
“Được rồi mà.” Cố Kiến Thâm dùng chất giọng rất đỗi dịu dàng dỗ dành y, “Ta không sao, đã qua lâu rồi.”
Quá khứ đã lâu thì thế nào? Thời gian có thể lắng đọng đau xót, nhưng không cách nào tiêu tan … Bên ngoài tưởng đã không sao, nhưng nó giống như vết sẹo vĩnh viễn thối rửa, chỉ cần chạm vào sẽ đau đến nát lòng khoét xương.
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, Cố Kiến Thâm thở dài, hắn ôm y, tuy không dùng sức nhưng vẫn cố gắng tìm cảm giác an lòng.
Hắn nói: “Cảm ơn em đã để ta biết những việc này.”
Ký ức mất đi rốt cục trở lại, mặc dù quá khứ không mấy vui vẻ thì vẫn là một phần cuộc đời của hắn.
Hắn không muốn quên sư phụ, sư huynh đã mất và cả Thượng Đức phong cho hắn ấm áp.
Tuy mất đi bọn họ rất thống khổ, nhưng hắn không nên quên, hắn phải tưởng niệm họ để tiếp tục sống.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng phắt đầu, nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Cố Kiến Thâm, rõ ràng ngữ điệu nói chuyện thoải mái, ra vẻ không sao, nhưng thực tế lòng lại đau như cắt.
Sao có thể không đau? Xảy ra chuyện thế kia, một từ đau liệu có đủ hình dung không?
Thẩm Thanh Huyền đau đến nát lòng, thế rồi ôm mặt hôn lên môi hắn.
Không biết nên dùng ngôn từ gì để an ủi, y chỉ có thể dùng cách này để nhấm nháp nỗi đau của hắn.
Dù là một phần ngàn vạn cũng được, y muốn cảm nhận nó.
Cố Kiến Thâm ngẩn ra thấy rõ, song rất nhanh đã đảo khách thành chủ, dùng sức hôn trả lại y.
Đây không phải lần đầu họ hôn môi, nhưng tuyệt đối là lần không theo cách thức gì nhất, hắn hôn y, quấn quýt y, nhấm nháp y.
Cố Kiến Thâm không thể tiếp tục che giấu tâm trạng mình, cũng hết cách xem nhẹ bi thống sâu trong đáy lòng, hắn thậm chí khó thể tha thứ bản thân …
Thẩm Thanh Huyền cảm nhận được, chân chân thật thật cảm nhận được tâm trạng của hắn.
Hắn khó chịu rồi lại tự trách, y mặc hắn hôn mặc hắn đòi hỏi, thậm chí chủ động mở rộng thân thể trao trọn những gì hắn muốn.
Khi hai người chặt chẽ kết hợp, ai nấy đều cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khiến da đầu tê dại.
Dường như mất đi rốt cục tìm về; tựa như trái tim trống rỗng được lấp đầy; như thể sương mù trăm triệu năm tản đi, cuối cùng nhìn thấy người mình vẫn luôn mong ngóng đang ở bên cạnh.
Cố Kiến Thâm không thể nhịn nổi, dán bên tai y nói: “Xin lỗi, có thể làm em đau.”
Thẩm Thanh Huyền không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể lắc đầu, dùng ánh mắt tràn đầy tin cậy nhìn hắn, cổ vũ và cho hắn ấm áp.
Trái tim Cố Kiến Thâm đập mạnh, hoàn toàn không khống chế được.
Tâm trí hắn trống rỗng, tạm thời buông xuống mọi thứ, chỉ biết đòi hỏi thân thể người mình yêu, khát vọng cực kỳ, và là duy nhất của đời này.
Hắn muốn biết, muốn cảm nhận, hắn càng muốn …
Tình yêu của Thẩm Thanh Huyền.
Hai người hôn thiên ám địa mà triền miên, kết thúc rồi lại bắt đầu, bắt đầu và cứ tiếp tục, như một lữ nhân khô khát tìm được ốc đảo, hận không thể rót hết nước vào bụng, hận không thể ăn hết trái cây, hận không thể ấn hết mọi hy vọng vào trong linh hồn!
Làm đến khi mệt mỏi, hai người ôm nhau ngủ, trăm triệu năm dài dăng dẵng, những năm tháng cô đơn lẻ loi, bọn họ rốt cục tìm về nhau, không còn tiếp tục sống một mình mờ mịt nữa.
Cố Kiến Thâm cẩn thận ôm y, dùng tầm mắt dịu dàng rửa tội y, dùng tình yêu tràn đầy rót vào y.
Thật tốt, gặp được em thật hạnh phúc.
Bằng không cả đời này của hắn sẽ u ám cỡ nào? Cô lãnh nơi tạp dịch vì y mà nhìn thấy ánh sáng mặt trời; vẻ đẹp của Vạn Pháp tông vì y mà càng tỏa ra sắc thái rực rỡ.
Thử nghĩ nếu hắn không gặp được y, cuộc đời hắn hoặc đã sớm chấm dứt, hoặc vĩnh viễn lạc lõng trong cô tịch và thê lương.
Cố Kiến Thâm không kìm được hôn y, hôn vầng trán trắng nõn, hôn hàng mi mảnh mà dài, hôn hai gò má xinh đẹp, hôn đôi môi nhạt màu non mềm …
Mọi thứ thuộc về y đều xinh đẹp, đều khiến hắn si mê.
Nhận ra những cái hôn của hắn, Thẩm Thanh Huyền nửa hé mắt nhìn: “Còn muốn ư?”
Chỉ ba chữ đã làm yết hầu Cố Kiến Thâm phát khô, như thể vừa uống đầy bụng nước giờ đã khô cạn một cách lạ kỳ.
Chẳng ngờ Thẩm Thanh Huyền ôm cổ hắn nói: “Muốn thì làm đi.” Thân thể này của y đủ sức phụng bồi.
Cố Kiến Thâm cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên da thịt non mịn của y: Yêu tinh.
Thẩm Thanh Huyền bị đau, cáu kỉnh nói: “Thuộc loài chó à?”
Cố Kiến Thâm ngẩng đầu, liếʍ môi dưới rồi ám muội nói: “Thuộc về em.”
Nói xong liền đè lên.
Hai người trải qua thời gian bình thản không biết xấu hổ trên Vạn Tú sơn.
Dù sao nơi đây không có người ngoài, Thẩm Thanh Huyền dựng cấm chế, ai cũng đừng mong tiến vào, hai người họ muốn thì hôn môi, hôn xong lại làm chút việc ngọt ngào, tình yêu nồng đượm chỉ có thể thông qua cách nguyên thủy nhất truyền đạt cho nhau, tuy thô bạo nhưng lại thích thú vô cùng.
Nói đi nói lại, Cố Kiến Thâm hận không thể ngày nào cũng như thế, không có điểm cuối mới tốt.
Thẩm Thanh Huyền nhớ lại khổ đau mà hắn đã chịu, thành ra càng dung túng hắn vô độ, muốn thế nào thì thế ấy, chỉ cần Cố Kiến Thâm muốn, y đều chiều hắn, chẳng hề khước từ.
Cõi lòng Cố Kiến Thâm ngọt như được bôi mật, mới đầu còn kìm nén, về sau ngày càng “được nước làm tới”.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn lăn qua lăn lại chịu không nổi, thở hổn hển nhìn hắn: “Ngươi …”
Cố Kiến Thâm ra vẻ đáng thương nhìn y, Thẩm Thanh Huyền liền mềm lòng.
Chín chín tám mươi mốt tư thế, Tôn chủ đại nhân lại được cảm nhận thêm lần nữa rồi.
Sau khi tỉnh táo lại, y không thể nuông chiều người này, vừa chiều sẽ một phát lên trời, cứ tiếp tục quấn nhau thế này thì dù thân thể hai người lợi hại cỡ nào cũng không chống đỡ nổi!
Cố Kiến Thâm lại bắt đầu xáp tới, Thẩm Thanh Huyền bọc mình chặt kín, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn hắn: “Đủ rồi!”
Cố Kiến Thâm bị dáng vẻ này của y trêu cho ngứa ngáy: “Thế nào mới là đủ?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đừng ỷ thân thể tốt thì …”
Cố Kiến Thâm cong mắt, giọng nói muốn bao nhiêu si mê thì có bấy nhiêu: “Sao thế? Sư thúc chịu không nổi?”
Thẩm Thanh Huyền chỉ cảm thấy một trận nhột nhạt chạy dọc từ tai xuống bên eo, mỏi nhừ không ngồi dậy nổi.
Ngờ đâu người này lại dựa tới, cố ý gọi y: “Liên Hoa ca ca, em không muốn sao?”
Đại hỗn đản này! Đây là phạm quy! Nhất định phải bị nghiêm cấm!
Cố Kiến Thâm thấy y xuất thần, lập tức vươn tay kéo chăn, ôm người vào ngực mình.
Thẩm Thanh Huyền đỏ bừng cả mặt, muốn cự tuyệt rồi lại ra vẻ thích nhưng ngại, chọc cho Cố Kiến Thâm làm càng mạnh hơn.
Hôm sau, Cố Kiến Thâm tỉnh dậy phát hiện trên giường không có ai.
Chẳng qua hắn không gấp, vì vừa nhắm mắt, hắn đã biết người đang ở đâu.
Thẩm Thanh Huyền “bỏ nhà trốn đi”, nếu không trị người này, trăm ngàn năm sau y đều phải sống hư vô qua ngày ở trên giường!
Cố Kiến Thâm đi vào rừng Phượng Hoàng mộc, vừa nâng mắt liền bắt gặp nam tử thanh nhã trên thụ ốc dựng cao.
Y vận bạch y, dung mạo khuynh thành, thần thái lạnh lùng, nhưng nhìn kỹ có thể thấy giữa khóe mắt đuôi mày có nét cười nhàn nhạt.
Nụ cười này như hoa nhỏ xinh đẹp nở rộ trên hàn sơn, mềm mại yếu ớt rồi lại khiến người yêu thương.
Cố Kiến Thâm rung động không thôi, bước về phía y.
Hắn vừa tới gần, Thẩm Thanh Huyền bèn trừng hắn: “Chúng nó đều bị ngươi dọa rồi.”
Cố Kiến Thâm rũ mắt nhìn, phát hiện mấy tiểu chim non kia đã có thể rời ổ, có lẽ Thẩm Thanh Huyền cho chúng nó ăn, cho nên mấy tiểu tử vàng rực mới nhảy nhót đằng kia, cực kỳ dính người.
Cố Kiến Thâm duỗi tay muốn túm một nhóc, nào ngờ mấy con chíp béo này sợ hắn, chạy như ong vỡ tổ về phía Thẩm Thanh Huyền, líu ríu bên chân y cầu ôm ôm.
Thẩm Thanh Huyền nhất thời mày mặt hớn hở, xoay người ôm đàn nhóc này lên, dỗ từng đứa: “Không sao, không sao đâu, hắn không phải người xấu.”
Cố Kiến Thâm thấy lòng chua phát tợn, đám chíp mập này dám tranh sủng với hắn, chờ lớn lên ta nướng thịt các ngươi!
Thẩm Thanh Huyền hiển nhiên rất thích đám nhóc này, dịu giọng dỗ dành nửa ngày, còn lấy đồ ăn cho chúng nó.
Đám chíp mập này cực tham ăn, vì miếng ăn mà vứt bỏ bản tính, quấn quýt người đứng đầu Thiên Đạo mà chúng nên e sợ.
May mà chíp mập còn nhỏ, ăn uống no đủ đã muốn ngủ, không bao lâu thì cuộn thành quả cầu vàng mà thiêm thϊếp.
Thẩm Thanh Huyền nhìn không chớp mắt, nói thẳng: “Thật đáng yêu, sao chúng nó lại đáng yêu đến vậy!”
Đế tôn đại nhân ăn giấm chua của chim xoay mặt y qua hỏi: “Còn ta thì sao?”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt.
Cố Kiến Thâm nhìn y chòng chọc.
Sau một hồi lâu Thẩm Thanh Huyền mới cười tít mắt: “Ầm ĩ gì đó!”
Cố Kiến Thâm không ừ hử gì.
Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười: “Giấm chua của mấy con chim non mà ngươi cũng ăn hả?”
Cố Kiến Thâm đáp: “Lỡ như sau này chúng trưởng thành …”
Thẩm Thanh Huyền ngớ ra: “Bọn nó còn có thể biến thành người?”
Hay rồi … giấm trắng năm xưa đã thăng cấp lên thành lão giấm chua!
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục truy vấn: “Bọn chúng biến thành người trông thế nào, tóc vàng? Mắt vàng? Rồi mặc một thân xiêm y vàng rực?” Thử tưởng tượng, Tôn chủ đại nhân đã thấy hứng thú quá chừng.
Cố Kiến Thâm: “…”
Lão giấm chua năm xưa đổ một phát rải mùi chua khắp cả giới tu chân!
Thẩm Thanh Huyền hắng giọng: “Được rồi, ta quá chăng tưởng tượng chút thôi mà …”
“Nghĩ cũng không cho nghĩ.”
“Ừ ừ,” Thẩm Thanh Huyền nói: “Không nghĩ.”
Cố Kiến Thâm vẫn thấy lo lắm, song hắn không biết nên nói thêm gì …
Nói không được thì thôi, hắn liền hôn Thẩm Thanh Huyền, đẩy người ngã lên nhà gỗ.
Thẩm Thanh Huyền sợ hãi thốt lên: “Đừng … đừng ở đây …”
Cố Kiến Thâm vung tay áo, một trận gió nổi lên cuồn cuộn, Phượng Hoàng mộc đón gió lay động, từng tảng lá đỏ bay xuống như mưa rơi, thoáng chốc hấp dẫn tầm mắt Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền nhìn đến ngẩn ngơ, Cố Kiến Thâm cũng ngắm đến sững sờ.
Tuy hắn không còn để ý màu đỏ như trước, nhưng cũng không tính là thích, vậy mà giờ khắc này nhìn Thẩm Thanh Huyền nằm giữa tảng lớn đỏ tươi, trái tim đã đập cực nhanh.
Y trắng tinh khôi, xen lẫn lá đỏ, tương phản cực lớn so ra còn mỹ lệ kinh người.
Cố Kiến Thâm càng thêm rung động là …
Màu đỏ là hắn, màu trắng là Thẩm Thanh Huyền, mà khoảnh khắc này, màu đỏ hoàn toàn chiếm được màu trắng.
Hắn hoàn toàn có được Thẩm Thanh Huyền.
Từ tâm đến thân, y thuộc về hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.
Nỗi vui sướиɠ lớn lao chiếm lấp khoang ngực, trên thảm lá đỏ xinh đẹp, Cố Kiến Thâm trao từng nụ hôn với người trong lòng.
Thẩm Thanh Huyền tình trong như đã mặt ngoài còn e, cuối cùng chiều theo, rồi chê cười hắn: “Đường đường Đế tôn tâm vực, thế mà ghen với cả mấy con chim.”
Cố Kiến Thâm hôn y, ấp úng nói: “Còn không phải do năm đó em vì đôi mắt ta …”
Thẩm Thanh Huyền vui vẻ: “Ngươi cho rằng ta chỉ thích vẻ ngoài của ngươi thôi à?”
Y vừa dứt lời, Cố Kiến Thâm liền biến thành tóc đen mắt lam, là ngoại hình Thanh Thâm trước đó.
Thẩm Thanh Huyền khựng lại, chậm rãi nói: “Ầy … thật xấu.”
Đế tôn đại nhân: Tức, không muốn nói chuyện!
Song rất nhanh Thẩm Thanh Huyền đã nói tiếp: “Nhưng ta vẫn rất thích.”
_____
Quy luật tuần hoàn, ngược nhân vật chính xong thì tới ngược cẩu độc giả …