Chương 55

"Hết thảy là lỗi của tôi, sir."

Bruce xoay xoay cây bút máy trên tay, ánh mắt soi mói của y đọng lại trên gương mặt Amanda hồi lâu khiến nữ đặc công không nhịn được mà căng cứng người đứng tại chỗ.

“Có thể nhận ra được sai lầm của chính mình là tốt, đặc công.” Bruce dùng giọng điệu có thể coi như ôn hòa mà nói.

Amanda chớp chớp mắt, "Cám ơn, trưởng quan."

Người đàn ông ngồi ở phía sau bàn công tác sắc mặt bình thản, “Cô có thể đi,” Y hơi khựng lại, nói tiếp: “Trước đó tới phòng y tế làm kiểm tra thân thể.”

Nữ đặc công xoay người rời khỏi văn phòng, người đàn ông tóc đen cầm lấy ống nghe của chiếc điện thoại trên bàn.

“Kiểm tra kỹ càng tình trạng cơ thể của đặc công Amanda, đặc biệt là độc tố lưu lại trong máu. Mặt khác,” thanh âm nam nhân lãnh đạm: “Tiến hành thôi miên với cô ấy, đặc công có một đoạn kí ức không liền mạch, tôi muốn biết rõ về nó.”

Ký ức của nữ đặc công về đêm đó vô cùng mơ hồ, cô chỉ nói là mình bị Randall hạ thuốc mê, sau đó nhân cơ hội rời khỏi. Bruce tất nhiên không thể nào tin tưởng.

Bầu trời u ám mờ mịt, mưa giông bão táp nổi lên.

Bruce hơi thoáng thả lỏng thân thể, tựa người lên tấm ghế dựa đằng sau, y khép lại hai mắt.

Hình ảnh xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo, ánh chiều tà ấm áp len lỏi qua ô cửa sổ, mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí cùng với cát vàng mịt mù chói lóa, lại có Bourbon sóng sánh trong ly thủy tinh, tỏa ra ánh sáng lấp lánh xinh đẹp, y tựa như nhìn thấy bóng dáng thanh niên tóc vàng đứng tại ngưỡng cửa ra vào trong phòng khách nhà mình, nụ cười biếng nhác treo trên khóe môi.

Hắn nói, trưởng quan, ngài sẽ thực tâm yêu một người sao.

Bruce hít sâu vào một hơi, thật giống như làm như thế có thể giúp y đem hương vị thuộc về người kia vĩnh viễn khắc sâu vào trong ngực. Sau đó y mở choàng mắt.

Gió bên ngoài thổi ngày càng mạnh, nỗ lực xua tan đi màn đêm mịt mù của những ngọn đèn đường mỏng manh hoàn toàn không đáng kể. Mưa rào rào như trút nước.

Ánh chiều tà, những hạt cát vàng trôi nổi trong không khí, hương vị của Bourbon, đồng tử xanh biếc cùng với ý cười đọng lại trên khóe môi người kia.

Tất cả đều biến mất không thấy.

Tưởng niệm dừng ở đây.

Thần thái nhu hòa trên mặt người đàn ông tóc đen cũng theo đó mà phai nhạt dần, y lại tiếp tục cúi đầu xử lí những văn kiện cơ mật trên mặt bàn, lại tiếp tục vùi ngập chính mình trong những mưu toan tính kế phức tạp.

Trước khi trời sáng y nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe của Amanda cùng với báo cáo về đoạn kí ức bị che dấu kia.

Bruce mặt không đổi sắc đọc từng hàng chữ trên báo cáo, phẫn nộ dâng trào trong đôi mắt nâu trầm.

—— Cũng chỉ có Randall James mới có gan lừa gạt y như vậy.

Nhưng thực đáng tiếc, Bruce sẽ không để cho chú báo nhỏ tràn ngập dã tâm kia vụt khỏi lòng bàn tay mình đơn giản như thế.

Hắn thế mà lại muốn triệt triệt để để thoát khỏi y?! Hắn thế mà lại muốn giấu diếm đứa nhỏ kia?! Đứa con của Bruce y đây?!

—— Hắn làm sao dám?!

Bruce lưu loát nhấn một loạt nút trên điện thoại, giọng điệu lãnh tĩnh hoàn toàn trái ngược với lửa giận hừng hực trong mắt: “Garcia, chuẩn bị trực thăng đi Nga, tôi phải đi giải quyết một việc, ngay trong ngày hôm nay.”

Nữ phó quan đã theo y nhiều năm tất nhiên biết đây không là lúc để bày tỏ nghi ngờ, lập tức chấp hành mệnh lệnh của Bruce.

Trực thăng chậm rãi hạ cánh trên bãi đáp tạm thời, Bruce bước xuống từ thang cuốn, máy bay cá nhân của trưởng quan CIA cấp cao đã được trang bị đầy đủ. Garcia đứng kế bên cửa máy bay, nàng nhìn Bruce Stewart bước nhanh về phía này trong tấm áo bành tô bằng vải dạ màu đen quen thuộc, vẻ mặt nghiêm túc.

"Sir, ngày mai có hội nghị tại Lầu Năm Góc, theo kế hoạch ngài phải tham dự."

Bruce nhìn nàng một cái, "Tôi biết."

Garcia không tiếp tục lên tiếng, hai từ này đã đủ để thể hiện thái độ của trưởng quan, nàng chỉ còn cách là đi tìm lí do ứng đối với một đám quan chức cấp cao nắm trong tay tài lực quân sự đủ để khống chế một quốc gia.

—— Ai bảo nguyên nhân thực sự cho việc trưởng quan của nàng không cách nào tham dự hội nghị cơ mật cấp cao là vì y cần phải bay tới nước Nga tìm một vị đặc công đào ngũ cơ chứ.

—— Hừ, Garcia đương nhiên biết, ngoại trừ Breakpoint no.3, thứ có thể khiến cho Bruce Stewart tự mình ra trận gióng trống khua chiêng thế này, họa chăng là thế chiến thứ 3 nhân loại diệt vong thì may ra còn có khả năng.

Bruce nhàn nhạt nhìn nữ phó quan đã thả hồn đi đâu đó, nói: “Cho người giám thị Roth, nếu xảy ra bất kì chuyện gì, lập tức báo cáo cho tôi.”

Trước khi Bruce lên máy bay, Garcia hỏi: “Mấy tiểu đội được phái ra làm nhiệm vụ “thanh trừ” Breakpoint no.3 không cần rút về sao?”

Bruce thản nhiên nói: “Không cần.”

Garcia gật đầu.

Trực thăng cất cánh trong màn đêm đã bắt đầu hửng sáng, phát ra tiếng vang thật lớn. Bruce tựa vào lưng ghế dựa mềm mại, khép lại hai mắt.

Mấy ngày này đối với Randall mà nói chính là vô cùng thoải mái.

Hắn biết tai mắt của Bruce vẫn luôn giám thị nơi này, chắc hẳn là vì đám người bắt cóc hắn lúc trước, thế nhưng mấy ngày qua hành tung của CIA đã giảm xuống rất nhiều, Randall nghĩ, có lẽ là do ông trùm của tổ chức Hắc Sa đã chết dưới tay hắn đi. Đặc công CIA còn đang bận điều tra nguyên nhân của cái đống hỗn độn trong ngõ nhỏ kia. Lựa chọn sáng suốt nhất của Randall hiện tại là lập tức rời khỏi cái thành phố bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phủ kín bởi đặc công của Bộ chỉ huy đặc biệt này.

Nhưng hắn không thể làm như vậy.

Thanh niên tóc vàng nhàn hạ tựa vào thành chiếc cầu lớn phơi nắng, dòng nước trong xanh nhảy nhót dưới chân hắn. Nơi này là địa điểm du lịch nổi tiếng, xung quanh người đến người đi, gần như không một ai chú ý tới nam nhân tóc vàng mắt xanh nọ. Randall nheo mắt, hắn nhìn dòng nước chảy xuôi dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả người được ấm áp bao bọc khiến cảm giác buồn ngủ giờ đã quen thuộc với hắn lại một lần nữa ập tới.

Randall mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đậm, vạt áo rộng thùng thình che đi phần bụng thoáng nhô ra của hắn.

Thanh niên tóc vàng ngáp một cái, trong cặp mắt xanh biếc phủ lên một tầng hơi nước. Thực buồn ngủ. Tình trạng cơ thể của hắn hiện tại, đừng nói là đặc công CIA, thậm chí so với một người đàn ông khỏe mạnh bình thường chỉ sợ cũng không bằng. Randall có thể khẳng định Bruce vì tìm được mình, hẳn đã đưa ảnh chân dung của hắn đến tổ chức đặc công của mỗi quốc gia, à tất nhiên, còn phải kèm theo một cái ghi chú đại loại như “lính tình báo có giá trị cực cao, bắt buộc phải bắt sống” nữa, đừng nói tới rời khỏi nơi này, qua được cổng an ninh thôi cũng đã là chuyện không thể nào.

Mùa hè trên đất Nga, sắc trời sáng sủa, Randall mơ màng buồn ngủ.

Hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác mới phát hiện ra bên người mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người nam nhân, vạt áo bành tô bằng vải dạ đen lọt vào trong mắt. Randall chậm rãi đứng thẳng người, hắn nở một nụ cười với Bruce.

"Thật không nghĩ tới có thể nhìn thấy ngài ở nơi này, Bruce."

Sắc mặt thanh niên tóc vàng nhìn qua cũng không quá tốt, ý cười thật thật giả giả chớp động trong mắt hắn. Biểu tình trên mặt Bruce bình bình đạm đạm.

“Sự tình cậu không ngờ tới còn có rất nhiều, đặc công.” Y cũng không bận tâm tới xưng hô của Randall với mình, đáp một câu như vậy.

Randall cong cong khóe môi, không thể không thừa nhận bộ dáng hắn cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp, Bruce nghĩ thầm, đặc biệt là dưới ánh mặt trời chói lóa như lúc này đây, xán lạn đến khó thể diễn tả thành lời.

“Tôi có thể mạn phép cho rằng, ngài tới đây vì một người đặc công là tôi không?”

Bruce hơi hơi giương cằm: “Có thể.”

Randall ngược lại bởi vì câu trả lời khẳng định trắng trợn này mà thoáng kinh ngạc, hắn bật cười, nói: “Mấy khi có một lần không là tôi tự mình đa tình đâu.”

Người đàn ông tóc đen chăm chú nhìn hắn: “Tôi nghĩ em có rất nhiều thứ cần phải giải thích với tôi, đặc công.”

Randall tùy tiện dựa lên cột trụ được chạm khắc tinh xảo trên cầu, hắn vô cùng bình tĩnh đem áo khoác thắt chặt lại một chút, cười tủm tỉm nói: “Ngài giận sao?”

Bruce khẽ nhíu mày, trong thanh âm phảng phất ý cười lành lạnh. “Tôi cứ tưởng em sẽ không để tâm đến điều đó, Mr.James.”

(Ở chap 38 đã làm rõ, chỉ khi nào anh nộ khí xung thiên mới gọi em bằng tên họ + Mr)

Randall cười gượng một cái. Hắn lén lút quan sát xung quanh, nhìn qua hết thảy đều thực bình thường. Không có đặc công ngụy trang giả bộ tiếp cận, cũng không có bắn tỉa mai phục tại chỗ cao.

Bruce trái lại nở nụ cười, đơn thuần mà cười, không xen lẫn thêm chút cảm xúc dư thừa nào. Y nói: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”

Randall ngơ ngác gật đầu.

Hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống.

Người phục vụ bị ánh mắt sắc bén tựa chim ưng của Bruce nhìn tới mức khúm núm một câu thừa thãi cũng không dám nói, Bruce gọi một ly cà phê đen không đường, dừng lại một khắc, lại gọi cho Randall một ly nước lọc. Thanh niên tóc vàng chớp chớp hai mắt, không lên tiếng.

Từng từ đơn bằng tiếng Nga thoát ra từ hai cánh môi cực mỏng của Bruce, thanh điệu “rừ rừ” bị kìm nén dưới cổ họng lúc thường khiến người phiền chán giờ được tô điểm thêm âm cuối xinh đẹp, kết hợp với khẩu âm của người bản địa cũng như ngữ pháp chuẩn mực, hơn nữa thanh âm Bruce có phần hơi trầm thấp, lại pha chút bình thản, như phủ thêm lên đó một tầng từ tính...Thôi xong đời, Randall có chút tuyệt vọng nghĩ, mới nghe giọng nói thôi mà hắn đã hoa si tới mức độ này rồi.

Bruce trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: "Tình trạng của em hiện tại không ổn."

Đang bận thả hồn trên mây Randall giật mình ngây ra một lúc mới kịp phản ứng, hắn vẫn trưng ra bộ dạng hi hi ha ha thường thấy, tựa như biết chắc Bruce sẽ không bởi vì vậy mà nổi giận: “Cảm ơn anh đã quan tâm, Bruce.”

Bruce ngầm đồng ý cách hắn gọi mình, y nói thẳng: "Theo tôi trở về."

Randall nhướn mày, hắn nhìn Bruce, không lên tiếng.

Bruce khóe môi cong lên một chút, y thản nhiên nhìn Randall: “Tôi hi vọng em có thể xem xét đề nghị này.”

Cà phê của bọn họ đã được bưng lên. Bruce nâng li lên nhấp một ngụm, ánh mắt Randall dừng một giây trên ngón tay thon dài của nam nhân tóc đen, sau đó ngay lập tức dời đi chỗ khác.

Thanh âm Bruce bình thản: "Không nên động tâm tư khác, James, mấy trò vặt vãnh em làm với đặc công Amanda đối với tôi đều không có tác dụng.”

Randall nhếch miệng cười cười: “Cô ấy vẫn ổn chứ?”

Bruce đặt chiếc ly trên tay xuống, “Em trở về có thể tự mình đi giải thích với cô ấy.”

Khóe miệng Randall giật giật, sau đó cứng đờ.

—— Bruce nắm chặt lấy tay hắn.

Lòng bàn tay nam nhân vẫn còn mang theo nhiệt độ từ ly cà phê kia, đủ để khiến da hắn như muốn bốc cháy. Randall giống như bị điện giật vội vàng rút tay lại.

Thần sắc bình tĩnh tựa như một chiếc mặt nạ của Bruce rốt cuộc xuất hiện vết rách. Khát vọng cường liệt rực lên trong đôi mắt nâu trầm.

Thời điểm Randall kịp phản ứng thì tay hắn cũng đã rút lại. Hắn phát hiện cái động tác rút tay ra hình như cũng rút mất một khoảng không nho nhỏ trong lòng hắn, mất mát khó hình dung cứ như vậy mà dâng trào. Da tay hắn theo bản năng lưu luyến ấm áp cũng như đυ.ng chạm của người đàn ông kia.

Hắn ngẩng đầu nhìn về Bruce.

Ý cười nhàn nhạt trên khóe môi người đàn ông tóc đen vẫn còn đó, hai mắt lại hùng hổ dọa người.

"Em là của tôi, Randall." Y nói như vậy.

Randall khẽ cười một tiếng, hắn nhìn nước lọc trong ly của mình, nhiệt độ nóng bỏng của nước dưới khí trời mùa hè chậm chạp không tản đi.

“Cùng anh trở về, để anh cầm tù tra tấn tôi cho tôi biết thế nào là phục tùng vâng lời sao?”

Bruce thoáng nhíu mày, biểu tình này của y đủ để khiến không ít đặc công CIA tinh thần vững vàng phải lạnh sống lưng. Chỉ có điều ngồi đối diện y lúc này là Randall, là chú báo nhỏ của y, từ trước tới nay hắn vốn là hung hăng không sợ chết mà trừng mắt nhìn y, thậm chí còn mang theo ngạo mạn khıêυ khí©h.

Bruce thấp giọng cười rộ lên: “Em thuộc về tôi, Randall, điều này em cũng biết.”