Chương 55

Edit: Tư Du

Những kí ức ở Nam Thiên môn cho đến lúc hoàn hồn sẽ không vì thời gian trôi đi mà trở nên mơ hồ, nó thật sự đã từng xảy ra, chỉ có lúc ở trên ấy, cảm giác buông hết được gánh nặng đó là chẳng thể nào nhớ ra được.

Đàm Tảo đã không nhớ được tại sao khi ấy y lại có cảm giác mọi sự ở nhân gian chỉ như mây gió bên mình. Mà có lẽ là vì thân ở nhân gian sẽ phải trải qua hết thất tình lục dục.

Y với Nguyễn Phượng Chương cũng không đến mức phẫn nộ chào nhau, chỉ là hai người đều hiểu, đây chắc chắn là cầm tù, dù ngoài mặt có hòa thuận thế nào đi chăng nữa.

Bạch Sơn Đình nghe Hoa La nói Đàm Tảo đã tỉnh, đến thì gặp ngay Nguyễn Phượng Chương đang đi ra khỏi cửa.

Nguyễn Phượng Chương khẽ gật đầu với Bạch Sơn Đình rồi đi.

Hoa La lưỡng lự ở cửa một lúc cũng không đi vào cùng anh ta, nàng lờ mờ nhận ra lúc này để hai huynh đệ họ nói chuyện riêng với nhau mới ổn.

Bạch Sơn Đình ngồi bên giường, ấn vai Đàm Tảo ý bảo y cứ ngồi tựa lưng.

“Xin lỗi, sư huynh…” Đàm Tảo thấp giọng, “Đệ chưa đưa thư vào kinh thành được.”

“Người của Nguyễn Phượng Chương đã đưa thư đến nơi rồi.” Bạch Sơn Đình nói, “Lừa đệ cả đó.”

Đàm Tảo: “Việc này…”

“Việc này không liên quan tới đệ.” Tay Bạch Sơn Đình dùng sức giữ lấy bờ vai y, “Bây giờ thứ đệ thật sự nhớ đến là chuyện này sao?”

Đàm Tảo nhất thời nói không nên lời.

Bạch Sơn Đình sẽ nghĩ thế nào đối với việc y làm vậy với Hạ Linh Tắc.

“Còn bướng bỉnh thế này sao…” cười khẽ, “Dù hơi muộn nhưng dẫu sao đệ cũng đã nghĩ thông suốt, sư huynh rất vui. Đúng là Hạ Linh Tắc có thù với đệ, sư huynh cũng không vì mình tình cảm không sâu sắc với sự phụ mà khuyên đệ, nhưng đệ thật sự không nên dằn vặt bản thân nữa. Đến giờ, các đệ đã chẳng rõ ai nợ ai nữa, nếu ta có thể làm chủ, ta sẽ để cả hai đều mất trí nhớ.”

Đàm Tảo: “Sư huynh…”

“Như thế, sau khi đệ chết, ta sẽ nỗ lực gϊếŧ luôn Hạ Linh Tắc, vừa để báo thù, vừa để hắn đi cùng đệ, các đệ ở trên trời đoàn viên, thế thì đệ khỏi cần bối rối nữa.”

Đàm Tảo: “…”

Bạch Sơn Đình đùa xong mới nói: “Đệ hôn mê nên không biết, tình huống hiện nay đã thay đổi rồi, Loan Vân sơn trang từ lâu chẳng còn là môn phái hắc đạo, Dịch sơn kiếm tông, Chính Khí các và Chúc gia sẽ theo đến cùng, không ngừng theo sát. Loan Vân sơn trang vốn thành lập chưa lâu, Hạ Linh Tắc không ra mặt quản lý mà lại hạ lệnh toàn lực truy sát Nguyễn Phượng Chương. Nguyễn Phượng Chương lấy mình mồi nhử, đại thắng mấy trận, Loan Vân sơn trang tạm thời ở thế hạ phong, bị đuổi cùng gϊếŧ tận, đã có xu thế bại dần. Nếu Hạ Linh Tắc không hạ lệnh dùng cổ độc tấn công, e sẽ thất bại thật.”

“Bên trong Loan Vân sơn trang… hình như có rất nhiều người của gã.”

Nói đến đây, Đàm Tảo cũng nghĩ ra, y đoán, “Đệ thấy, họ muốn lợi dụng cơ hội này chỉnh đốn lại sơn trang.”

“Rất có thể.” Bạch Sơn Đình hỏi, “Sư đệ nghĩ thế nào, ta một mình một ngựa cũng có thể đến gặp Hạ Linh Tắc một lần…”

“Chưa nói đến việc hắn đã mất lòng tin ở đệ thì đệ cũng sẽ phải chết, vậy có ổn không…” Vừa nhắc tới việc này, Đàm Tảo đã có chút u sầu.

“Hắn không tin thì đánh cho hắn tin thì thôi.” Bạch Sơn Đình chớp mắt, “Ta thám thính được Loan Vân sơn trang có ý lui về núi sâu, tất nhiên Dịch sơn đuổi theo gắt gao, Nguyễn Phượng Chương nhất định sẽ đem đệ theo người, nếu muốn trốn chỉ có thừa dịp loạn.”

Đàm Tảo nhớ đến ánh mắt của Hạ Linh Tắc, gật đầu nói: “Biến số thì nhiều nhưng cứ tùy cơ hành sự.”

Y bằng lòng dùng hết sức ứng phó, nhưng dường như họ có duyên mà chẳng có phận, chẳng dám chắc có thể thành công hay không.

Trận đánh lần này là nhân tố quyết định Loan Vân sơn trang có thể đặt chân lên giang hồ lần thứ hai hay không. Nếu ba nhà kia hợp lực cũng không thể thanh trừ nó, vậy họ sẽ đứng vững vàng. Dù sao Loan Vân sơn trang vẫn chưa thể vận dụng cổ thuật một cách dễ dàng được.

Cũng có người đề xuất ý kiến, Loan Vân sơn trang có ý lui về trấn Tiểu Loan Sơn, có thể đó chỉ là một cái bẫy, vì ai cũng biết mê trận trên Tiểu Loan Sơn trải rộng.

Thế nhưng Nguyễn Phượng Chương không muốn lãng phí cơ hội lần này, năm ấy để con sâu Phụng Thánh giáo này vùng lên lần nữa, là do gã vô ý. Nhưng bây giờ lại một lần nữa, Hạ Linh Tắc bị ép xuống thung lũng là một cơ hội tốt, họ phải nắm thật chặt.

Dưới tình huống ai ai cũng có lòng riêng, quả thực Đàm Tảo bị dẫn theo.

Mà lúc này, cự ly với người đó ngày càng kéo gần.

Tập kích ngàn dặm, Loan Vân sơn trang qua một phen nội đấu, những người còn lại lui về Tiểu Loan Sơn. Dịch sơn kiếm tông, Chính Khí các và Chúc gia đuổi theo, vẫn là những tinh anh năm năm trước tham gia chính tà đại chiến.

Nguyễn Phượng Chương từng nói không bao giờ để Đàm Tảo gặp được Hạ Linh Tắc, giờ bỗng đổi ý, nguyên văn gã nói là: “Có thể chứng kiến Ma giáo bị diệt lần thứ hai, ta tin rằng đó là một chuyện rất hiếm gặp, huống chi vị trí của ngươi cũng đã thay đổi, vậy hay xem xem, nhìn từ góc độ của ta bên này sẽ thế nào.”

Gã đỡ Đàm Tảo xuống kiệu, vì nội thương trước đó vẫn còn, lâu rồi gã không động võ.

Nhìn có vẻ Nguyễn Phượng Chương không có bất kỳ phòng bị nào nhưng Trịnh Mộc Anh đứng bên ôm kiếm lại nhìn chằm chằm, tình cảnh ấy sao mà giống năm năm trước đến thế.

Lòng Đàm Tảo cười khổ.

Đàm Tảo nhìn chung quanh một vòng, bình tĩnh hỏi: “Mời ta xem xem hay là ngươi không thể tìm được người của Ma giáo?”

Nụ cười Nguyễn Phượng Chương cứng lại, hờ hững nói: “Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Nhìn tư thế của đôi bên, trông họ rất thân mật.

Đàm Tảo còn chưa khôi phục hoàn toàn, y đứng ở nơi vừa quen vừa lạ này, thở dài, “Ta sẽ không giúp ngươi.”

Nguyễn Phượng Chương lạnh lùng nhìn y.

Chúc Hồng Hà đã lâu không gặp đứng bên cạnh bật cười: “Ngươi quá không hiểu lòng gã, gã chỉ muốn cho ngươi xem những gì gã làm được mà thôi. Hay là trong lòng ngươi, gã là người như vậy? Theo ta thấy, nếu đã vậy, chớ phí phạm nữa.”

Nguyễn Phượng Chương còn chưa kịp quát ngưng lại, Chúc Hồng Hà đã lách người cướp Đàm Tảo trong lòng gã, toàn thân vững vàng rút kiếm gác lên cổ Đàm Tảo, nụ cười trên mặt đã tắt, “Dù sao bây giờ chúng ta cũng đang đau đầu xem làm thế nào lôi đám người rụt đầu rụt cổ kia ra, có sẵn người để lợi dụng, sao lại không cần.

Nữ tử mà từ nhỏ y quen, đã trở nên không từ thủ đoạn hơn cả năm năm trước.

“Chúc Hồng Hà.” Nguyễn Phượng Chương lạnh lùng gọi tên cô, “Thả y ra.”

Chúc Hồng Hà nghiêng đầu, “Trừ phi ngươi có biện pháp ép họ ra mặt… Hay là nói, bây giờ thực hiện luôn đi? Ha ha, ngươi và Ân Nhữ Lâm thương lượng chuyện gì cũng gạt ta, ta đây chỉ đành tự quyết định.”

Giọng Nguyễn Phượng Chương đầy tức giận, “Đây là lúc ngươi nên làm loạn sao?”

“Bây giờ không làm thì bao giờ mới làm?” Chúc Hồng Hà thờ ơ.

“Sư huynh?” Tay của Trịnh Mộc Anh vẫn chăm chăm để trên kiếm, chỉ cần Nguyễn Phượng Chương nói, gã sẽ lập tức rút kiếm chĩa vào Chúc Hồng Hà.

Đàm Tảo thoáng hiểu ra, lại có chút tiếc nuối, “Hóa ra là chết kiểu này à…”

Vậy nói không chừng, y thật sự sẽ chết trước khi gặp lại Hạ Linh Tắc.

Nguyễn Phượng Chương tàn nhẫn nhìn y, “Ngươi sẽ không chết, ta không cho phép!”

“Tất cả đều được chú định cả rồi.” Đàm Tảo bình tĩnh, quả nhiên y sẽ chết như vậy.

Chúc Hồng Hà mặc kệ họ đang nói gì, cô kéo giãn cự ly của Đàm Tảo với đám người Nguyễn Phượng Chương.

“Hạ Linh Tắc! Ngươi ở đâu? Ra đây mau!”

Cô lớn tiếng gọi.

Lại nói nhỏ bên tai Đàm Tảo, “Ta sẽ không gọi lâu đâu, nếu vẫn không được thì cứ gϊếŧ ngươi, hắn sẽ xuống nhặt xác giúp ngươi, đúng không?”

Hai mắt Đàm Tảo nhắm nghiền, không trả lời.

Nguyễn Phượng Chương nhìn cô thù hằn, gằn từng chữ, “Đồ ngu xuẩn…”

Lời còn chưa dứt, mấy dáng người già nua mặc áo đen xuất hiện.

Chúc Hồng Hà nhướn mày, “Ngu xuẩn à? Chẳng phải họ xuất hiện rồi sao?”

Mặc dù Hạ Linh Tắc không xuất hiện, nhưng mấy ông lão này cũng đủ rồi.

Đáng tiếc, đúng vào lúc này, Bạch Sơn Đình nãy giờ vẫn ngồi im trong kiệu không động tĩnh nên bị Chúc Hồng Hà bỏ quên, ra tay.

Dường như anh đã hẹn trước với mấy vị trưởng lão, phi thân đánh về phía Chúc Hồng Hà.

Bóng người như quỷ mị, một bên từ trong, một bên từ ngoài giáp công Chúc Hồng Hà. Họ đoạt lấy Đàm Tảo trong tay nàng rồi chạy về hướng Tiểu Loan Sơn.

Mục đích Chúc Hồng Hà vốn là dẫn họ ra, cho nên không để ý tung tích Đàm Tảo giống như Nguyễn Phượng Chương, cô chỉ cười cười nhìn Nguyễn Phượng Chương rồi lập tức vẫy tay, dẫn người đuổi theo.

Bạch Sơn Đình mỉm cười, cầm kiếm cản trước mặt họ.

Đàm Tảo bị Đại trưởng lão khiêng đi, tiến vào địa cung y ở hồi trước.

Đại trưởng lão vừa đi vừa bắt mạch của y, miệng hỏi: “Làm gì có dị tượng, ngươi đang gạt mọi người hay sắp chết thật?” Đây không phải là lần đầu tiên Đại trưởng lão nghe nói Đàm Tảo có nguy hiểm đến tính mạng, lúc này, ông không thông qua sự đồng ý của Hạ Linh Tắc đã xuất thủ, cũng bởi vì ông thấy được sắc mặt nhợt nhạt của Đàm Tảo, nhưng bắt mạch cũng nhận ra Đàm Tảo chỉ hơi yếu ớt chứ chẳng có gì đáng lo.

“Sắp chết thật.” Đàm Tảo khẽ hỏi, “Hạ Linh Tắc ở đâu?”

Đại trưởng lão thoáng im lặng, “Hắn… không muốn gặp ngươi. Thực ra, hắn cũng không biết ngươi đã đến rồi.”

Đàm Tảo cầm tay Đại trưởng lão cầu xin, “Ta thực sự sắp chết rồi, ông để ta gặp hắn một lần.”

Đại trưởng lão nghi hoặc, rốt cuộc là Đàm Tảo đang nói dối hay là sắp chết thật?