*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Người này thật đẹp." Hắn nghĩ.
Hắn lại rót đầy tràn một chén rượu, hơi hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm thân ảnh kia.
"... Ngươi, có khỏe không?" Hắn đã say đến nằm nghiêng nghiêng ngả ngả trên giường nệm.
Giờ phút này, tầng thứ ba của tửu lâu xa hoa cùng với hai tầng phía dưới tiếng người ầm ĩ, ồn ào huyên náo, hình thành hai thế cực đối lập.
Trống trải lạnh lẽo.
Còn có chút quỷ dị.
Người ấy chỉ ngồi ngay ngắn ở phía xa, không đáp lại lời hắn.
"... Ta chỉ là..." Hắn rũ tầm mắt, lẩm bẩm nói khẽ, như thể đang cân nhắc điều gì.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu, nụ cười khi say rượu lại có phần giống một đứa trẻ, "Đã lâu không gặp ngươi, ngươi nhất định rất nhớ ta đi!"
Hắn nói xong, tự mình bật cười.
Người ấy phảng phất như không nghe thấy hắn nói, vẫn không nhúc nhích ngồi yên ở nơi đó, dáng ngồi đoan chính đĩnh bạt, lộ ra một vẻ lạnh lùng kính nhi*.
*Kính nhi: Cả cụm là "Kính nhi viễn chi" 敬而遠之
, Cung kính nhưng giữ khoảng cách. Say thành một đống bùn nhão, dường như hắn cũng đang hình thành hai thế cực đối lập.
Hắn không cười nữa, si ngốc mà nhìn người ấy.
"Trích tiên đại khái cũng chỉ như thế này thôi?"
"Ha..." Hắn tự cảm thấy mất mặt, ngón tay thon dài khe khẽ vuốt ve chén rượu có thể lo chi phí ăn mặc nửa năm cho một gia đình bá tánh bình thường.
Cơn say chuếnh choáng dâng lên, thần trí mơ hồ.
Hắn tựa như trông thấy cảnh xuân tươi đẹp. Hai đứa trẻ chơi trò chơi. Một đứa đã phảng phất thấy nét anh khí, một đứa dịu dàng đáng yêu.
A... Đây là bọn họ khi còn nhỏ.
Lại nói, hai người bọn họ cũng coi như giao tình từ thời tóc còn để chỏm, thanh mai trúc mã.
Khi đó, giữa chân mày của đứa trẻ kia đều là ngây thơ hồn nhiên, bây giờ thì đã không còn nữa. Trong khoảnh khắc lại nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc thường xuyên bị hắn chọc tức mà phồng lên đầy tủi thân, hắn vô thức nhoẻn miệng cười.
Giống như thuở nhỏ khi ta và người ấy ở bên cạnh nhau, cũng luôn mỉm cười...
Lại một lần chuếnh choáng, trước mắt hắn là suối nước xanh biếc, dạt dào uốn lượn.
Lúc này là sau khi bọn họ đã vấn tóc*. Hẳn là cưỡi ngựa du ngoạn vùng ngoại ô.
*Vấn tóc: Đánh dấu thời điểm một đứa trẻ đã trưởng thành. Y phục người ấy bị nước suối dính ướt hơn phân nửa.
Hắn nhìn thiếu niên đứng đối diện, đôi mắt phiếm hồng như ngọc, bất chợt nở một nụ cười đẹp đến kinh tâm động phách.
Hắn nghĩ, hắn có thể vì người ấy trầm luân*.
*Trầm luân: Chìm đắm trong cảnh khổ.Ký ức chảy qua trong đầu hắn như đèn kéo quân. Hình ảnh sau đó, vậy mà là gió thu lạnh run, thuyền neo đậu bên bến.
Người ấy đưa cho hắn một cây dù, nan dù* ngọc bích lạnh lẽo.
*Nan dù: Từ gốc "cốt tán", là cái này nè: Hắn để ý trên tán dù tựa như họa thứ gì, nhưng khi muốn cẩn thận quan sát, lại thế nào cũng chẳng thể thấy rõ.
Có lẽ là do say đi.
Hắn nhìn người ấy, chỉ thấy được đỉnh đầu của đối phương. Người ấy cúi đầu, tựa như không muốn nhìn lại hắn.
Khi đó, chính mình như đang cười.
Người ấy, lại thẹn thùng sao?
Chẳng để hắn nghĩ nhiều, trước mắt lại chợt lóe.
Là một đêm mưa lạnh gió sầu.
Người ấy cách hắn một khoảng thật dài.
Ngoài cửa sổ phòng hắn, dầm mưa, đứng xa xa.
Hắn mở miệng nói điều gì đó, người ấy lặng yên nhìn hắn, hai người vậy mà không hề cử động.
Thật lâu sau, hắn tựa như mơ hồ thấy người ấy mỉm cười với hắn.
Nhưng hắn, đột nhiên lại không thể nào cười nổi?