Stanislav ngồi ở trên xe tâm trạng có vẻ không tốt, nhắm mắt dưỡng thần. Trên trán có một vết rách nhỏ, do hắn kịp thời né tránh nên tổn thương không nghiêm trọng.
Hà Duật cảm thán.
"Cha mẹ nuôi của Ngô tiên sinh quả thực rất thương cậu ấy."
Lúc nãy y còn tưởng giám đốc sẽ bị cả nhà họ Bùi trói lại hành hung một trận nên trong điện thoại đã chuẩn bị sẵn số xe cứu thương chỉ việc nhấn gọi.
"Bất quá, giám đốc, ngài hành xử rất thoả đáng."
Stanislav hơi ngẩn người, lại nhìn bàn tay của mình, như muốn nhớ lại cảm xúc ấm mềm từ da thịt của người nọ truyền đến, tự hỏi.
"Có sao?"
Hắn lại không thấy vậy.
Nếu hắn xử lý thoả đáng thì tại sao người kia lại buồn đến như vậy?
...
Ngô Gia Ý nằm dựa lưng trên ghế sofa, vừa moi chân vừa lướt xem video thu hoạch nông sản. Bất ngờ "ting" một tiếng, cậu liền mở thông báo ra xem: HaDuatGrvx muốn trở thành bạn của bạn.
Đồng ý/ Từ chối.
Chần chừ một lúc, Ngô Gia Ý liền ấn đồng ý.
Như đã chờ sẵn từ lâu, bên kia đã gửi sang một icon chú chó mang theo bảng biểu ngữ "Hello".
Cậu liền gõ gõ: Xin chào.
"Ngô tiên sinh, là tôi, thư ký Hà đây."
"Chào Hà tiên sinh."
Hà Duật lại thả tim tin nhắn của cậu.
"Hai ngày nữa tôi sẽ đưa cậu đi khám thai, lúc sáng cậu nhớ ăn sáng đầy đủ, tôi sẽ đến đón cậu."
"Tôi vừa mới khám thai không lâu."
"Bệnh viện mà cậu khám không có bác sĩ chuyên môn về kỳ thai biến, chúng ta sẽ đến bệnh viện khác, kiểm tra lại một lần nữa để đảm bảo an toàn cho cậu."
Ngô Gia Ý thở dài một hơi, lại gõ gõ. "Được."
Bên kia dừng dừng hồi mới nhắn lại.
"Vậy được rồi, cậu ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ngô Gia Ý nghĩ về người kia liền video cũng không còn muốn xem nữa, đầu óc xoay chuyển cứ luôn nhớ đến đêm hôm đó rồi so sánh với người mình gặp được lúc sáng không khỏi cảm thấy tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.
Alpha SSS bị trúng thuốc đều đáng sợ như vậy?
Thay đổi tính cách 100%?
Một phát trúng ba?
Càng nghĩ đầu óc càng đi xa, toàn màu vàng phế liệu. Ngô Gia Ý chạy nhanh lắc lắc đầu để rũ sạch mấy suy nghĩ vẩn vơ đó đi, lại tìm remote, chuyển kênh muốn xem phim hoạt hình.
Chưa xem được bao lâu thì Bùi Túc đi đến bên sofa, giật lấy điều khiển ti vi trong tay cậu chuyển qua kênh thể thao còn quay sang cười nhạo.
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn xem phim hoạt hình?"
Ngô Gia Ý : ...
Liên can gì đến cậu? Tôi vui là được.
Thiếu niên, vuốt ve bụng, ánh mắt hơi híp lại, đè nhẹ giọng uy hϊếp.
"Mẹ..."
Bùi Túc : ...
Lớn đầu rồi mà cái gì cũng đi mách mẹ, cậu không biết xấu hổ sao?
Bất quá chưa đợi Ngô Gia Ý gọi người, Bùi phụ đã đi đến đoạt lại remote, chuyển qua kênh CCTV muốn xem tin thức thời sự.
Bùi Túc: ...
Ngô Gia Ý: ...
Sống trong cái nhà cá lớn nuốt cá bé này quả thực sắp không thể chịu đựng nổi nữa.
Bùi mẫu mang ra một dĩa trái cây đặt lên bàn, Bùi Thủ lại nhìn đồng hồ gọi bà. "Mau đến xem đi, sắp đến 8 giờ rồi."
Bùi mẫu ngồi xuống bên cạnh ông, đem Ngô Gia Ý bụng bự đang loay hoay muốn ngồi dậy như con lật đật mà dựng cậu lên.
Ngô Gia Ý: ...
Chỉ sợ mấy tháng sau cậu đi đâu cũng phải nhờ xe kéo đi.
Bốn người ngồi chờ đợi CCTV kết thúc chương trình quảng cáo chuyển sang phần tin tức thới sự.
Stanislav không lừa gạt họ, quả thực có người tên Kiều Mạn Tuyết bị bắt giữ, còn không được dùng hiệu ứng censor che mặt lại.
Kiều Mạn Tuyết - con gái của chủ tịch tập đoàn Uất Lôi bị bắt giữ vì tội sử dụng thuốc cấm trái phép, cộng thêm tội mưu sát không thành.
Tại phiên toà, Kiều Mạn Tuyết khàn giọng gào khóc.
"Tôi không biết nó có tác dụng phụ lớn như vậy, tôi không có ý gϊếŧ người"
Đồ ngu, nếu không nguy hiểm thì nó đâu được gọi là thuốc cấm.
Thuốc cấm được phân thành mấy nhóm. Trong đó, thuốc kí©h thí©ɧ tin tức tố được xem là nguy hiểm nhất vì có thể làm phá hủy tinh thần của người sử dụng, và thậm chí nếu nặng hơn có thể dẫn đến tử vong.
Màn hình lại chuyển sang bị hại, bất quá gương mặt đã được che lại. Nhưng thân hình cao lớn đĩnh bạt, mái tóc màu trắng đặc trưng vừa nhìn ra họ đã biết là ai.
Kiều Mạn Tuyết bị phán mười sáu năm tù, như muốn hỏng mất, trên phiên toà lớn giọng gào khóc van xin.
" ***, Tôi biết lỗi rồi, xin ngài rút lại đơn kiện....ô ô...tôi không muốn ngồi tù. Ngài *** , cha....cứu...con"
Stanislav cứ như một pho tượng ngồi đó, không tỏ thái độ gì.
Kế đến, phát thanh viên đưa ra vài lời răn đe đến công chúng nghiêm cấm không được sử dụng thuốc cấm trong bất kỳ trường hợp nào cũng không được khoan hồng rồi chuyển sang phần tin tức khác.
Bùi mẫu thở dài một tiếng. "Hoá ra cậu ta không nói dối chúng ta."
Stanislav cũng là người bị hại.
Ngô Gia Ý xem tin tức, trong lòng vơi đi mấy phần uất ức, cũng có phần ngẫm lại.
Nếu mình không đến chỗ đó thì mọi chuyện cũng không xảy ra.
Hôm đó, vị tiên sinh kia cũng đã nói không có ý định giành lại đứa bé, chỉ là muốn giúp cậu an ổn vượt qua kỳ thai biến, hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ liền không can thiệp sâu hơn nữa.
Như vậy, chắc cũng không sao...
Bùi phụ suy nghĩ hồi lâu mới nghiêm túc nói:
"Nếu cậu ta không may mắn thì giờ này có lẽ đã chết."
Bùi Túc khinh khỉnh. "Alpha trội có thể yếu ớt đến thế sao?"
Bùi phụ cũng là người hay xem tin tức, không nóng vội mà giải thích. "Chính là vì tin tức tố mạnh và cấu trúc tuyến phát phức tạp nên một khi xảy ra vấn đề sẽ nghiêm trọng hơn những người khác."
Hắn lại không cho là đúng liền cười lạnh. "Đầu óc không quản nổi, thân dưới cũng không quản nổi. Xem ra Alpha trội cũng chỉ có thế.
Bùi phụ : ...
"Đúng vậy, người khác là mất khống chế, còn mày thì một hơi là chết luôn. Chưa nghe qua vụ hạ tướng Sầm?"
Bùi Túc: ...
Ba mẹ đều là Beta, hiếm lắm mới sinh ra hắn là Alpha nhưng không thấy được cưng chiều như nhà người khác, hằng ngày không bị đánh chính là ăn mắng.
Hắn bực bội, quyết định về phòng ngủ.
Ngô Gia Ý ôm gối nhìn ông. " Hạ tướng Sầm?"
Bùi phụ lại sửa giọng thành cha hiền, kể cho cậu nghe.
"Người đó cũng bị Omega sử dụng thuốc cấm, nhưng không may mắn như "người kia" nên đương trường tử vong cùng Omega kia, tên bán thuốc đã bị bắt tử hình, đường dây buôn bán thuốc cấm bị triệt tiêu. Lúc xảy ra vụ này, mấy đứa đều đang học lớp sáu."
Ngô Gia Ý thắc mắc: "Omega kia uống thuốc cấm làm gì?"
Bùi phụ: "Cậu ta không chết vì uống thuốc, cậu ta chết vì bị hạ tướng kia "làm" chết."
Ngô Gia Ý: ....
Có nghĩa là cậu nhặt được một cái mạng đã là may mắn.
Có chút sợ hãi nhớ đến bộ dạng phát cuồng của người kia.
Ừm, loại thuốc đó quả thực nên cấm sử dụng.
Gây hại biết bao nhiêu người. Đáng ghét!
Bùi mẫu vỗ vỗ đầu cậu, ngữ khí ôn nhu. "Đi ngủ sớm đi."
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, có chút suy nghĩ vẩn vơ mà trở về phòng.
...
Ngô Gia Ý nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được cứ suy nghĩ về chuyện của Stanislav, lại tự hỏi hạn vi lúc sáng của mình, không khỏi cảm thấy hơi có lỗi.
Tiên sinh tóc trắng... hình như rất buồn khi cậu không chịu bắt tay với ngài ấy.
Ngài ấy cũng là người bị hại.
Cậu ôm chặt gấu bông, lại nghĩ về thái độ lúc sáng của Stanislav.
Không kiêu ngạo, có trách nhiệm, thành thật nhận lỗi.
Dường như cũng không phải là người xấu.
Mấy đứa nhỏ bị ba ba lăn lộn đến ngủ cũng không yên liền bực bội vung chân đá bụng cậu.
Ngô Gia Ý giật mình kêu lên một tiếng, sau đó lại sờ sờ chỗ vừa mới bị đá, ôn nhu hỏi.
"Bảo bảo,đây là...các con đồng ý với suy nghĩ của ba ba có phải không?"
Các bảo bảo: ...
Không, tụi con chỉ muốn ba nhanh nhanh đi ngủ đi, đừng lăn lộn nữa, rất chóng mặt.
Tự cho là đúng, Ngô Gia Ý lại nhẹ giọng chuyện trò.
"Mặc dù baba không quá quen thuộc với người kia...nhưng sắp tới vì để mấy đứa khoẻ mạnh, baba phải tiếp xúc nhiều với ngài ấy, các con có bằng lòng không?"
"Có cảm thấy baba vì tụi con hi sinh nhiều chưa?"
Các bảo bảo: ...
Không, chỉ cảm thấy baba rất ngốc nghếch. Mau đi ngủ, không cần suy nghĩ nữa, sẽ mệt não.
Ngô Gia Ý lại không thể nghe tiếng lòng của bọn nhỏ, cầm lên điện thoại nhìn thông báo cũ trên khung chat.
StanislavIvanov (stick xanh) muốn trở thành bạn của bạn.
Đồng Ý/ Từ chối.
Ngô Gia Ý run run nhấn đồng ý.
Bọn họ chỉ là quan hệ cộng sự mà thôi. Đừng sợ.
Sau đó,do mang thai cộng thêm tâm trạng hồi hộp mà khiến cậu ngủ quên, màn hình điện thoại vẫn còn sáng đèn, ngón tay lại bị trượt phải icon gợi ý.
Bên kia, Stanislav đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe "Ting", chậm rãi mở lên xem.
Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện pop chat, ảnh đại diện hơi quen, hình như hắn đã từng nhìn qua mấy lần.
Con ngươi xanh dương chợt mở to: Là Ngô Gia Ý.
Hắn vội vàng mở lên xem, tâm tình có chút kích động, đầu óc loạn chuyển.
Còn nghĩ phải đợi đến tháng sau mới được chấp nhận đâu.
Stanislav thấy Ngô Gia Ý gửi qua icon: Mèo con lặng lẽ đi đến, ngượng nghịu chọc vào màn hình, giọng sữa kêu nhẹ: Hello.
Tay của hắn run đến không cầm vững được điện thoại, vội vàng tìm một cái icon tương tự như vậy gửi qua rồi chờ đợi trong kích động.
Nhưng rồi năm phút sau, mười phút sau người kia vẫn chưa phản hồi.
Stanislav vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Nửa tiếng sau, Ngô Gia Ý vẫn chưa nhắn lại.
Stanislav ôm điện thoại lên giường, căng mắt nhìn chằm chằm điện thoại, sợ bỏ lỡ cái gì.
Cứ thế, chờ đợi qua một đêm.
....
Buổi sáng Hà Duật súyt bị giám đốc nhà mình doạ cho sợ.
Hai mất thâm quầng trên gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo phá lệ bắt mắt.
Đây là cả đêm không ngủ?
Y uyển chuyển hỏi thăm. "Đêm qua, ngài ngủ không ngon?"
Stanislav có vẻ không vui, ngữ khí âm trầm. "Tối qua tập thể thao hơi nhiều nên bị khó ngủ.".
Hà Duật gật gật, ôm một đống văn kiện đi theo sau.
Vào thang máy, y có chút mỏi lưng mà đưa tay đấm đấm.
Đau đến nhe răng trợn mắt.
Con mẹ nó, Bạch Lâm Sâm đúng là đồ ngựa đực.
Lần sau phải chặn số, lại đổi chỗ ở một lần, không cho hắn tìm đến nữa.
Mặc dù y khá phóng túng về vấn đề nhu cầu sinh lý, nhưng làm nhiều lần như Bạch Lâm Sâm khiến y ăn không tiêu. Với lại mặc dù là Beta nhưng trước giờ Hà Duật không bao giờ chịu nằm dưới, bạn tình của y cũng vì nể gương mặt tuấn tú kia mà chấp nhận.
Mấy tháng trước, y gặp một Alpha trội, đó là Bạch Lâm Sâm, người này giả vờ làm thụ, đồng thuận cùng y lên giường. Vừa cởϊ qυầи áo ra đã bị đè ra làm cho tới sáng.
Cơ thể như rô bốt lắp ráp bị phá hư, mệt đến không xuống nổi giường.
Hà Duật giận đến tát hắn một phát liền đi rồi. Không ngờ lại bị tên bỉ ổi kia lưu lại ảnh khoả thân, gần đây hắn còn tìm đến tận nhà, lôi y ra làm thêm vài bận.
Hà Duật cảm thấy y sẽ không bị công việc làm mệt chết mà sẽ bị Bạch Lâm Sâm làm chết.
Stanislav và Hà Duật chìm vào trong suy nghĩ riêng của mình, không nói với nhau câu nào.
Stanislav về phòng họp. Chín giờ sáng buổi họp sẽ bắt đầu.
Hắn ngồi vào vị trí trung tâm, yên lặng nghe Hà Duật báo cáo về dự án lần này.
Cổ đông hai bên tập trung lắng nghe, dùng bút ghi lại vài điểm đáng lưu ý.
Hà Duật có năng lực nghiệp vụ rất xuất sắc, khả năng ăn nói rất tốt, cùng mọi người trao đổi một hồi mới chuyển sang đề mục mới.
Bất quá, khi vừa mới xoay lưng nhìn màn hình lần nữa, y liền nghe eo mình kêu "răng rắc."
Đau đến muốn quỳ.
Mẹ nó.
Y cúi người một chút, hung hăng đem vẻ mặt đau nhức đến vặn vẹo giấu đi. Sau mấy giây lại khôi phục như thường.
Stanislav lật lật xem bản báo cáo rồi lại đưa mắt nhìn mọi người ở đây một lượt.
"Dự án lần này dự kiến sẽ hoàn tất vào năm sau, mọi người có ý kiến gì không?"
Người ngồi ở dãy ghế thứ ba lên tiếng.
"Giám đốc, tôi thấy năm sau hơi bị lâu, chúng ta nên đẩy nhanh tiến độ hoàn thành, trễ nhất là sáu tháng. Nếu không, dự án của Elly sẽ nhanh chân cướp mất cơ hội ưu tiên của thị trường."
Stanislav không cho là đúng.
"Xây dựng một công trình lớn như dự án lần này tuyệt đối không được qua loa. Phải cho phụ trách giám sát gắt gao phần xây dựng để tránh tình trạng ăn bớt nguyên vật liệu khiến chất lượng công trình không được đảm bảo."
"Vừa qua vụ sập khu vui chơi Andex là ví dụ, tiền bồi thường cho gia đình nạn nhân và nộp phạt cho chính phủ đã lên quá nghìn tỷ."
"Cho nên không cần gấp xây dựng, mỗi ngày cứ đúng theo tiến độ mà hoàn thành. Mọi người nghĩ sao?"
Mọi người đều nhìn nhau, nhưng lần này lại không có ai lên tiếng.
Stanislav đan hai bàn tay vào nhau, bình tĩnh nói. "Nếu mọi người không có ý kiến gì, phiên họp có thể kết thúc ở đây.
Mấy cổ đông lần lượt rời đi, Stanislav lại mang ra điện thoại, nhìn chằm chằm.
Vẫn không có phản hồi gì mới.
Là ngại ngùng vẫn là hối hận khi gửi tin nhắn?
Hà Duật cảm thấy áp suất không khí bên người ngày càng thấp, bộ dạng của giám đốc như muốn nhai sống cái điện thoại vậy.
Sau đó, y liền thấy Stanislav làm gì cũng mang theo điện thoại.
Trợ lý mang bữa trưa đến phòng riêng của tổng giám đốc, Hà Duật nhận lấy nhắc nhở cái người đang nghịch điện thoại trên ghế.
"Giám đốc, bữa trưa của ngài đây."
Stanislav bực bội vuốt tóc, nhìn y một cái. "Để trên bàn đi."
Hà Duật cảm thấy hơi run, vội vàng đặt hộp cơm lên bàn.
Hắn cầm lên thìa gỗ, xúc một thìa cơm lại không rời mắt khỏi điện thoại.
Quả.thực.không.hồi.đáp.
Stanislav có chút ủy khuất mà để máy xuống bàn, hung hăng nhai cơm, bộ dáng thực sự doạ đến Hà Duật.
Y chỉ sợ Stanislav sẽ nhai luôn cái thìa.
"Ting".
Nhanh như chớp, hắn cầm điện thoại lên, ánh mắt phát sáng.
"Ngài Ivanov, vợ tôi chuyển dạ gấp, hôm nay chúng ta không gặp mặt được rồi."
Stanislav: ...
Vợ cậu sinh con liên quan gì đến tôi?
Lại không phải có mình cậu sắp có con.
Giọng điệu khoe khoang kia là gì?
Hắn liếc Hà Duật:" Đứng đó làm gì? Hôm nay là ngày nghỉ của cậu sao?"
Hà Duật: ...
Y cảm thấy Stanislav ăn không phải cơm mà là thuốc nổ.
Vội vàng gật gật đầu.
"Tôi đi trước, giám đốc."
Stanislav phất tay đuổi người.
Đừng ai làm phiền tôi lúc này.
Tôi muốn ở một mình.
______