Stanislav đã lo Elizabeth và Ngô Gia Ý không thể hoà hợp, vì nó cực kỳ ghét người lạ, hắn còn định cách ly Elizabeth vào phòng cũ của Ngô Gia Ý để con bé quen mùi của cậu.
Thế nhưng không ngờ là Elizabeth vừa bước chân ra khỏi l*иg đã nhảy lên sofa, tò mò tiến đến gần Ngô Gia Ý.
Người kia đang ăn dâu tây thấy mèo con nhảy lên đây liền thân thiện vẫy tay chào."Hi."
Cậu sợ Elizabeth là mèo nước ngoài không hiểu tiếng Trung liền dồn hết lượng từ vựng hiếm hoi ra để giao tiếp.
"Hello...ăn dâu không? Yes or No?"
Elizabeth :"..."
Mèo con phất phất đuôi, bộ dáng cao ngạo dẫm lên đùi của Ngô Gia Ý, tò mò đưa mũi ngửi ngửi bụng của cậu.
Hoá ra đây là đầy tớ tương lai của mình.
Mùi vị không tồi.
Người này tuy không quá thông minh nhưng bộ dáng rất hợp mắt, xem như được thông qua.
Elizabeth nằm lên đùi Ngô Gia Ý, chậm rãi thu lại đuôi, an tĩnh xem tivi.
Ngô Gia Ý như phát hiện ra đại lục mới, hai mắt mở to, thử đưa tay gãi cằm nó. Elizabeth không từ chối, ngẩng đầu tiếp nhận phục vụ, vui sướиɠ đến híp mắt.
Thiếu niên chơi có chút vui, bắt đầu quấn lấy nó không thôi.
Cậu rất thích động vật, nhưng vì Bùi Túc bị dị ứng lông chó mèo nên cũng không dám tiếp xúc với con nào luôn vì sợ hắn chạm phải sẽ bị khó thở.
Ngô Gia Ý trầm mê vào miêu sắc, vùi mặt vào bụng của Elizabeth điên cuồng dụi dụi.
Elizabeth liếc Stanislav đang đi đến, không ngừng kêu meo meo cầu cứu. "Sen, ta ở đây, cứu giá".
Stanislav nghiêm mặt kéo nó ra khỏi bàn tay ma quái của Ngô Gia Ý, giọng răn đe. "Lông mèo dơ, lọt vào đường hô hấp sẽ không tốt, vuốt ve bình thường được rồi."
?!?!?
Elizabeth:" Thế mà lại dám nói mình dơ bẩn, tên này điên rồi."
Ngô Gia Ý bị hắn giáo huấn, gương mặt ỉu xìu, đưa ra hai tay.
"Được rồi, tôi sẽ không hôn tiểu Bạch nữa, anh trả nó lại cho tôi đi."
Elizabeth mở to mắt mèo, giận dữ dựng cả đuôi.
Tiểu Bạch là đứa nào?
Nó mới không có cái tên phèn chúa đó.
Elizabeth Ivanov.
Xin lặp lại, là Elizabeth Ivanov!!!
Stanislav đặt lại Elizabeth trong lòng Ngô Gia Ý, đưa tay phủi vài cọng lông mèo dính trên áo thun của cậu. " Chơi xong nhớ rửa tay, dơ lắm."
Elizabeth:" ..."
Còn nói nó dơ thêm một lần nào nữa, nó thề nó sẽ không bao giờ cùng họ với tên kia.
Hai người. Một người so với một người càng đáng ghét.
Cái nhà này quả thực ngày càng không có tôn ti trật tự.
Elizabeth lắc mình rời khỏi cái ôm đầy trìu mến của Ngô Gia Ý, phóng lên trên kệ sách cao cao, lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới như một nữ hoàng đang ngắm nhìn giang sơn của mình.
Ngô Gia Ý kêu "Tiểu Bạch" một hồi nó vẫn không thèm xuống đành từ bỏ, nghe lời Stanislav, chạy đi rửa tay rồi tìm sữa chua ăn tiếp.
...
Qua mấy ngày sau, ngực Ngô Gia Ý bắt đầu tiết ra nhiều sữa hơn, áo cứ bị ướt, đôi lúc còn không hay, cho đến khi Elizabeth ngửi thấy mùi sữa, đưa lưỡi liếʍ thì cậu mới nhận ra, chạy đi tìm Stanislav làm mình làm mẩy.
"Trướng quá, trướng quá."
Stanislav theo hướng dẫn của bác sĩ, kêu Ngô Gia Ý vén lên áo, ánh mắt tập trung nhìn mảng ngực hơi căng phồng lên, hầu kết không tránh khỏi lăn lộn.
Thiếu niên khó chịu thúc giục hắn.
"Tiên sinh, nơi này lại phình phình ra nữa rồi".
Trán hắn nổi cả gân xanh, tay hơi run áp lên bờ ngực hơi nổi, chậm rãi xoa bóp.
Đầu tiên, phải massage bầu vυ" trước để tuyến sữa được kí©h thí©ɧ, hút sữa mới dễ dàng hơn.
Thiếu niên thoải mái đến híp cả mắt, gương mặt thư giãn tùy người phục vụ." Chỗ đó, đúng rồi là chỗ đó."
Stanislav nhìn gương mặt kia bỗng có loại xúc động muốn đem cậu ra đánh mông một trận.
Hắn ẩn nhẫn thế này, người này lại thoải mái như vậy.
Stanislav đặt áp miệng ống vài đầṳ ѵú phấn hồng no căng của thiếu niên, chậm rãi bóp bình hút. Quả nhiên, sữa trắng liên tục chảy ra từ đầṳ ѵú, theo lực hút của máy mà chạy theo đường ống, nhỏ ồ ạt xuống thân bình.
Ngô Gia Ý kinh ngạc đến không khép được, nhìn bình sữa không ngừng được lấp đầy, hoảng sợ nghĩ.
Mình sẽ không trở thành bò sữa đi?
Như thế nào lại có thể chảy ra nhiều như vậy?
Stanislav hút được nửa bình thì bên vυ" phải hết sữa, hắn trầm mặc nhìn Ngô Gia Ý. "Tôi đổi bên kia."
Thiếu niên ngoan ngoãn ngậm lấy áo, ưỡn ngực, giao ra hạt đậu đỏ sưng tấy đang rỉ ra chất lỏng màu trắng.
Bên kia cũng bắt đầu theo lực hút mà rào rạt chảy ra sữa tươi, hắn khàn giọng hỏi Ngô Gia Ý.
"Cậu thấy dễ chịu hơn sao?"
Thiếu niên dùng tay bóp bóp đầu ti, cảm thán gật đầu. "Dễ chịu hơn thật."
Hắn thu lại bình hút, lấy khăn giấy lau sạch vài giọt còn chảy lăn lăn trên ngực của cậu, mới bảo cậu thả áo xuống.
Ngô Gia Ý vô tâm vô phổi mà tiếp tục đứng dậy đi ra ngoài, tìm Elizabeth chơi.
Trong phòng, Stanislav nhìn bình sữa trên tay chằm chằm, ánh mắt đen tối không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên cảm thấy có chút khát.
Ừ thì...
Đây là sữa của Ngô Gia Ý.
Bỏ đi thì tiếc quá...
Ngay cả con hắn còn chưa được uống nữa là.
Mà thôi.
Có ai lại làm loại chuyện xấu hổ như vậy kia chứ?
Một lát sau, Stanislav mở ra cửa phòng, bình tĩnh đem bình hút sữa rửa sạch. Khoé miệng còn dính vệt màu trắng đυ.c khả nghi.
....
Tưởng rằng hút sữa xong thì Ngô Gia Ý sẽ ngoan ngoãn được vài ngày. Không ngờ mấy ngày hôm sau, lúc chỉ mới mơ màng đi vào giấc ngủ, Stanislav bị vả mặt bồm bộp đến tỉnh cả người.
"Tiên sinh, dậy, dậy mau."
"Ô ô.. giúp tôi với."
Stanislav chỉ vừa mới mở mắt đã thấy mông đào trắng nõn đung đưa trước mặt mình, phía dưới là hai quả trứng nho nhỏ hồng hào nhu thuận đang run rẩy, khiến hắn suýt nữa đã vùi mặt vào đó theo bản năng.
Ngô Gia Ý không ngừng run rẩy, mặt mày đỏ bừng như phát sốt, cánh mông không ngừng đung đưa qua lại như đang mời gọi người tới thưởng thức.
"Phía dưới, phía dưới...rất ngứa..."
"Ô ô...có cái gì đó lại chảy ra, tiên sinh...a ...hức...giúp Tiểu Ý..bên trong lạ lắm."
Stanislav trầm mặc một lát, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ phấn hồng đang không ngừng co rút, liên tục rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ.
Hắn đưa vào một ngón tay, chậm rãi thọc sâu vào bên trong, khàn giọng hỏi." Là nơi này sao?"
Ngô Gia Ý giật bắn cả người, gương mặt tú dật tràn đầy mồ hôi, mềm giọng cầu xin.
"Đúng...á...ưʍ...không phải...lại sâu hơn một chút nữa."
Ngón tay thon dài linh hoạt đẩy ra thịt non, âm hiểm tìm tòi điểm gồ lên trong nội bích, hung ác xoa ấn khiến nó không ngừng chảy nước, làm Ngô Gia Ý quỳ trên giường run rẩy đến không chịu nổi, nức nở gọi hắn.
"Tiên sinh...là chỗ đó...á...quá sảng khoái rồi...đừng nhét thêm nữa...a..."
Stanislav đem ba ngón tay đều nhét vào bên trong, đẩy nhanh tốc độ, bắt chước động tác giao hợp mà thúc vào bên trong.
Ngô Gia Ý chịu không nổi, quỳ rạp trên giường, quần ngủ bị chính mình cởi ra hơn nửa, cố ý giương cao mông để ngón tay Stanislav đâm vào sâu hơn.
Stanislav tưởng tượng đó là dươиɠ ѵậŧ của hắn, đem nơi đó của Ngô Gia Ý quậy đến phát sốt, âm thanh mang theo tiếng nước dính nhớp, hậu huyệt điên cuồng phun ra dâʍ ɖị©ɧ.
Hắn thở dốc, rút ra ba ngón tay đã bị nơi đó của cậu liếʍ đến ướt nhẹp, nâng lên mông tròn căng mẩy, đánh lên đó một tát.
"Ban đêm không ngủ, lại muốn tôi sờ sờ lỗ nhỏ, từ lúc nào cậu lại hư như vậy?"
Mặc dù đã bị kɧoáı ©ảʍ làm cho đầu óc mụ mị nhưng Ngô Gia Ý vẫn cảm thấy ủy khuất, liên tục lắc đầu.
"Tiểu Ý không có...hư...hức hức...là nơi đó rất ngứa...muốn có cái gì...đâm vào gãi ngứa." Lại bắt lấy tay hắn, chạm vào lỗ nhỏ bị chọc đến phun nước khẩn khoản.
"Tiên sinh...tiên sinh... giúp tiểu Ý với...chọc chọc chỗ này một lát được không?"
"Mau thọc vào trong...tiểu Ý sắp nhịn hết nổi rồi...a..."
Stanislav cảm thấy cả mỗi tế bào trên cơ thể hắn đang kêu gọi hắn giải phóng bản thân, đâm vào cái lỗ nhỏ đáng yêu kia.
Nhưng lý trí lại nhắc nhở hắn không được phạm sai lầm lần nữa.
Ngô Gia Ý đang không tự chủ được bản thân thì ít nhất hắn phải được.
Bất quá, chưa kịp phản ứng lại. Ngô Gia Ý đã bò đến trên người của Stanislav, gương mặt nhỏ đầm đìa mồ hôi dán chặt quai hàm đang cắn chặt nhẫn nhịn của hắn, đáng thương nức nở.
"Vì cái gì không giúp tiểu Ý giải ngứa...ô ô...tiểu Ý sắp ngứa chết rồi..."
Nói đoạn, lại lấy mông nhỏ cọ cọ thân dưới đang hừng hực của hắn.
"Giúp tiểu Ý...tiên sinh."
Stanislav ôm lại người không ngừng cọ quậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn biểu tình mê loạn của thiếu niên, nhịn không được đem vành môi hồng hào ngậm lấy, say sưa liếʍ mυ"ŧ. Ngón tay lại lần nữa chui vào, nhẹ nhàng thọc vào rút ra giúp cậu giải ngứa.
Ngô Gia Ý tránh đi hắn, eo nhỏ tự động di chuyển, đem ngón tay của Stanislav phun ra nuốt vào nhiệt tình.
Nhưng càng nhún chỉ càng cảm thấy cơ thể hư không.
Ngô Gia Ý bắt đầu muốn cái gì đó to lớn hơn có thể lấp đầy được cảm giác trống rỗng, ngứa ngáy đó.
Thiếu niên bắt đầu tụt xuống dưới, mắt ám đầy sương mù mò mẫm cự căn phía sau lớp quần ngủ, mê loạn lẩm bẩm.
"Tiên sinh thế mà lại ...đem chim bự giấu đi."
"Quá keo kiệt."
Dươиɠ ѵậŧ thô to bị thiếu niên đào ra, say mê thưởng thức. "Nó nóng quá...tiên sinh...".
"Có phải tiên sinh cũng rất muốn tiểu Ý không?"
Stanislav không trả lời, nhưng hơi thở đã dồn dập như người bị bệnh, gân xanh nổi thình thịch, gương mặt bạo hồng đã bán đứng tâm tình của hắn lúc này.
Dươиɠ ѵậŧ bị thiếu niên kí©h thí©ɧ đến đứng sừng sững, hung hăng rỉ ra vài giọt tinh trắng đυ.c.
Ngô Gia Ý bị tin tức tố của hắn kí©h thí©ɧ, phía sau càng chảy ra nhiều nước hơn, cậu vụng về đem huyệt nhi dán qυყ đầυ thô to, đẩy eo cọ xát.
Stanislav thất thủ, trong miệng bật ra tiếng rêи ɾỉ ồ ồ.
Người này.
Tại sao lại mê người đến như vậy?
Ngô Gia Ý đỡ dươиɠ ѵậŧ thô to, chậm rãi ngồi xuống, gương mặt nhỏ đỏ bừng, hộc ra đầu lưỡi tinh tế than khóc.
"Quá lớn rồi...tiểu Ý hư mất."
Stanislav suýt thì nâng eo đi vào tận cùng, hắn gạt mồ hôi trên gương mặt cậu, khàn giọng dỗ dành." Tiểu Ý...rút ra được không? Như vậy sẽ không khó chịu nữa."
Ngô Gia Ý lắc đầu như trống bỏi, ăn vạ trên ngực hắn. "Không muốn...không muốn...tiểu Ý muốn ăn chim bự."
Đừng có cản cậu.
Sợ Stanislav đem chim bự giấu mất, thiếu niên hạ eo, "phập" một phát khiến dươиɠ ѵậŧ đi vào gần tận gốc.
Hai người đồng loạt phát ra tiếng rêи ɾỉ vừa vui sướиɠ, vừa thống khổ.
Ngô Gia Ý bắt đầu nhún nhún eo, đem phân thân cực đại nuốt vào nhả ra, lại sợ bụng lớn bị tác động mạnh, phải ôm bụng giữ lại.
"Tiểu Ý...rất thích chim bự."
Stanislav bị bộ dáng dâʍ đãиɠ lại thiên chân của cậu chọc cho tức cười, giữ lại mông cậu, ngữ khí trêu đùa.
"Chỉ thích chim bự thôi?"
Mặc dù đã không còn mấy minh mẫn nhưng bản năng nịnh nọt đã ăn sâu vào trong xương tủy, Ngô Gia Ý đem mặt nhỏ cọ cọ hắn. " Là vì thích tiên sinh nên mới...yêu luôn chim bự."
Tim Stanislav đập thình thịch, dùng trán cụng nhẹ vào trán cậu.
"Nói lại lần nữa."
"Em thích ai nhất?"
Ngô Gia Ý vòng tay ôm cổ hắn, hấp tấp dùng mông ăn dươиɠ ѵậŧ nức nở khóc.
"Thích tiên sinh nhất...chỉ thích một mình tiên sinh mà thôi...ô..ô"
Hai mắt nam nhân mau chóng chuyển thành màu đỏ đậm, phối hợp nâng eo, thân dưới cường tráng mãnh liệt thúc ngược lên trên khiến dươиɠ ѵậŧ đi vào tận gốc.
"Phụt phụt" mấy tiếng, Ngô Gia Ý bị hắn giã cho tinh thần bay tán loạn, khàn giọng khóc kêu.
"Tiên sinh...ô..ô..đừng...đừng đâm như vậy...tiểu Ý chịu không nổi..."
"Trong bụng trướng quá à...chim bự sắp đυ.ng vào bảo bảo rồi....ưm hức...hức..không được đâu..."
Stanislav đem lòng bàn tay của thiếu niên liếʍ ướt, nhẹ giọng dỗ dành." Sẽ không đυ.ng tới bảo bảo...tiểu Ý giỏi lắm ...có thể đem dươиɠ ѵậŧ của anh ăn hết."
Lần trước cũng là như vậy, nơi lại mềm lại nóng này cứ siết chặt lấy hắn, buộc hắn phải giao nộp toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Quá thoải mái sẽ khiến cho tinh thần có chút chịu không nổi, Ngô Gia Ý đã bắn ra mấy lần, chim nhỏ đằng trước đã không thể phun ra thêm được gì nữa, chỉ có thể trở thành vật tượng trưng, bị Stanislav nắm trong tay chơi đùa.
Stanislav đổi tư thế, đặt thiếu niên nằm dưới, lấy gối nằm kê mông cậu cao cao, lại nhấc một chân của cậu lên vai, "phụt" một tiếng, phân thân cực đại lại chui vào tận gốc.
Ngô Gia Ý hét lên một tiếng, phía trước lại giật giật vung vẩy, nhưng hoàn toàn đã không tiết ra thêm được gì.
Thiếu niên đẩy đẩy bụng dưới của hắn, mềm giọng khóc xin.
"Đủ rồi...tiểu Ý chịu không nổi...ô..ô đừng thọc vào nữa...quá trướng rồi...".
Stanislav mãnh liệt dập hạ thân như máy đóng cọc, bất quá lại vì người đang mang thai mà vẫn biết tiết chế lại lực đạo.
Hắn đưa ray vuốt ve má của thiếu niên, ánh mắt vừa si mê vừa điên cuồng tra hỏi.
"Ai đang ở bên trong của Tiểu Ý."
Ngô Gia Ý bị hắn nhấc lên eo, làm đến cả cơ thể đều sắp đóng sâu vào giường, khàn giọng khóc la.
"Là tiên sinh...là tiên sinh ô..ô.."
Chiếm hữu dục của Alpha hoàn toàn được giải phóng, hắn điểm cái bụng to của Ngô Gia Ý, đổi một góc độ, hung ác đem dươиɠ ѵậŧ đóng sâu vào đường sinh sản.
"Là ai làm cho tiểu Ý mang thai?"
Thiếu niên chịu không nổi, vung vẫy hai chân. "Là tiên sinh. Tiên sinh làm cho tiểu Ý có bụng bự."
Cái miệng nhỏ thật ngọt.
Hắn nâng nửa người trên của thiếu niên lên, đầu lưỡi thô nhám vươn ra, cuốn lấy đầu ti non mềm, như phát nghiện, điên cuồng hút lấy.
Ừng ực.
Hầu kết nam nhân liên tục chuyển động, đem sữa thơm nhấm nháp. Ngô Gia Ý có chút tỉnh táo, khó chịu đẩy đẩy đầu hắn.
"Đừng...đừng mà...đây là sữa của bảo bảo mà. Đừng uống hết."
Stanislav không vui nhả ra đầu ti ướt sủng, thân dưới lại bắt đầu bạch bạch va chạm khiến người phải há miệng rêи ɾỉ.
"Vật nhỏ vô ơn không biết trước sau."
"Không có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tiên sinh, làm sao em có thể mang thai?"
Hắn lại vỗ lên mông người kia một cái.
"Sữa của em cũng là của tiên sinh...bảo bảo cũng là của tiên sinh... Có hiểu không?"
Ngô Gia Ý thê thảm gật đầu lia lịa, bị đâm có chút thở không nổi, cuồng loạn nắm lấy cánh tay cường tráng của hắn, liên tục xin lỗi.
"Tiểu Ý biết rồi...tiểu Ý sai rồi...ô ô...tiên sinh tha cho tiểu Ý đi."
Hắn hung hăng đem gương mặt nhỏ bắt đối diện mình.
"Nói, tiểu Ý là của ai?"
"Là của tiên sinh...hức hức...tiểu Ý sinh ra là để mang thai bảo bảo của tiên sinh."
Lời này quá mức điên cuồng.
Trong nháy mắt, tự chủ của Stanislav sụp đổ, hắn mãnh liệt đem thiếu niên va chạm mấy trăm cái mới nặng nề đè lên người cậu, thở dốc bắn ra.
Ngô Gia Ý đã hôn mê, mặc hắn tùy ý phun vào bên trong, ngón chân lại hơi hơi cuộc tròn, khoé miệng khẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ trong vô thức.
Bụng đã to nay lại vì tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy ắp bắn vào mà như sắp vỡ ra.
Một lát sau, Stanislav mới lấy lại được lý trí, chậm rãi rút ra dươиɠ ѵậŧ kinh người.
Nơi kia không có vật chặn liền giải phóng vô số chất lỏng cuồng nhiệt.
Với số lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ khủng bố như vậy, có thể hiểu tại sao Ngô Gia Ý chỉ bị làm một lần thì đã châu thai ám kết.
Stanislav có chút đau lòng nhìn thiếu niên lâm vào mê man, chậm rãi đem mông nhỏ lau sạch, moi ra hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới mặc lại quần cho cậu, lặng lẽ ôm người vào lòng, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch của thiếu niên.
Đêm nay lại là một đêm vô mộng.
______