Chương 55: Phiên ngoại 3: Lễ tình nhân

Còn một tuần nữa là đến ngày lễ tình nhân.

Dư Tri Ý vội vàng chuẩn bị mấy đơn hàng đặt trước, ul cũng luống cuống chuẩn bị nguyên liệu, Lục Cảnh Niên với Đàm Vĩ vừa mới giúp đỡ bận rộn xong thì ngồi một bên uống ra, cửa hàng bán hoa được mở rộng, Dư Tri Ý dành ra một chỗ làm phòng trà.

Đàm Vĩ lướt xem app mua sắm, hỏi: "Anh Niên, anh với anh Dư định làm gì vào ngày lễ tình nhân?"

Lục Cảnh Niên uống một ngụm trà: "Ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó đi xem phim."

"Chỉ vậy thôi?"

"Còn có thể làm gì nữa?"

Đàm Vĩ đưa cho Lục Cảnh Niên xem trang mua sắm trên điện thoại, một chiếc hộp hình chữ nhật dài màu tím, bên trong để đầy hoa hồng, dưới mỗi đóa hoa giấu một viên chocolate bọc trong vỏ gói màu vàng, bên cạnh còn có 6 ô vuông, mỗi ô là một chiếc chai thủy tinh nhỏ, màu sắc của từng chai cũng không giống nhau, Lục Cảnh Niên không biết là cái gì, Đàm Vĩ chỉ vào phần giới thiệu: "Anh xem, món quà này thế nào? Quả Lê chắc chắn sẽ thích, anh nhìn hoa này đi, người bán nói đây là hoa xà bông, dùng để rửa tay, còn chocolate này, có 11 viên, tượng trưng cho 1 đời 1 kiếp, bên này là nước hoa, mỗi chai là một mùi khác nhau."

Lục Cảnh Niên choáng váng, lại nhìn giá tiền, 699: "Cậu chắc chắn là ul sẽ thích?"

"Chắc vậy, anh nhìn lượt mua mà xem, bán đắt như thế này chứng tỏ con gái rất thích, để em gửi link cho anh, shop này cũng có mục quà dành cho bạn trai, anh có thể tham khảo xem." Lục Cảnh Niên tò mò mở ra nhìn, quà tặng cho nam không khác với quà tặng cho nữ lắm, chỉ đổi chocolate thành thuốc lá với kẹo cao su, đương nhiên bán nói thuốc lá có thể tự chọn loại.

Đàm Vĩ đang định chốt đơn, Lục Cảnh Niên ngăn lại: "Anh nghĩ em khoan đặt, hỏi Quả Lê trước đã?"

"Không cần đâu, em rất hiểu cô ấy, chắc chắn sẽ thích, anh Niên, anh thì sao, chọn được chưa?"

Lục Cảnh Niên cất điện thoại đi, ậm ừ nói: "Anh phải suy nghĩ lại đã, em tự cầu phúc cho mình đi."

Lúc ăn cơm Lục Cảnh Niên vẫn chưa quyết định được sẽ tặng cái gì cho Dư Tri Ý vào ngày lễ tình nhân, hoa không được, loại trừ đầu tiên, chocolate ngọt ngán, Dư Tri Ý sẽ không thích, nhẫn thì có rồi, tặng nữa cũng không có ý nghĩa gì, quần áo thì không có gì mới mẻ, rốt cuộc phải tặng cái gì mới được?

Dư Tri Ý gắp cho Lục Cảnh Niên một miếng cánh gà, "Đang nghĩ gì vậy? Gọi anh 2 lần cũng không trả lời."

"Hả? Không có gì, chỉ nghĩ đến ngày lễ tình nhân chắc em sẽ bận lắm."

"Càng bận càng vui, một năm cũng chỉ nhờ vào mấy ngày lễ này."

"Có cần anh xin nghỉ ở nhà giúp em không?"

Dư Tri Ý lắc đầu, "Không cần đâu, anh cứ đi làm đi, ban ngày em làm, buổi tối về sớm giúp em một chút là được."

Trong lúc Dư Tri Ý đang tắm, Lục Cảnh Niên mở điện thoại lên mạng tìm hiểu cách tạo bất ngờ cho người yêu trong ngày lễ tình nhân, nhìn đi nhìn lại hắn đều cảm thấy không có cái nào là được, ngắm biển, hắn với Dư Tri Ý ngày nào mà không ngắm, ngắm hoa ngắm trăng lại càng không có ý nghĩa gì.

Đang định thoát ra, đột nhiên có một quảng cáo hiện lên, là quảng cáo cho một khách sạn tình nhân mới khai trương trong nội thành, Lục Cảnh Niên vừa định bấm vào, Dư Tri Ý lau tóc đi tới, "Đang xem gì vậy?"

Lục Cảnh Niên nhanh chóng thêm vào yêu thích rồi thoát ra: "Không có gì."

"Bộ dạng lấm lét như vậy, có phải làm đang xem mấy trang web không lành mạnh đúng không?"

Lục Cảnh Niên bật cười thành tiếng, cầm lấy khăn lông kéo anh ngồi xuống giường lau tóc cho anh: "Em thừa biết anh chưa bao giờ xem mấy loại trang web đó mà."

"Loại nào?"

"Loại em nói."

Dư Tri Ý cố tình chọc hắn: "Loại em nói là loại nào? Em không biết anh đang nói loại nào."

Lục Cảnh Niên biết không nói lại anh, vì vậy trực tiếp đè anh xuống không để anh mở miệng nữa, bộ đồ ngủ đáng thương vừa mới được Dư Tri Ý mặc vào lại bị lột ra.

Chờ Dư Tri Ý ngủ say, Lục Cảnh Niên mở lại trang web lúc nãy ra, hắn nhìn nội dung bên trong hít sâu một hơi, cái gì mà chủ đề biển hoa và biển, cái này vẫn rất đứng đắn, nhưng một loạt đạo cụ, trang phục, các kiểu sắm vai khiến cho Lục Cảnh Niên hoa cả mắt.

Cuối cùng cũng có một căn phòng nhìn có chút bình thường, không trang trí lòe loẹt cũng không có mấy đạo cụ kỳ quái, trong phòng chỉ trang trí một chiếc xích đu, Lục Cảnh Niên đặt phòng ngày 13 tháng 2, xong xuôi thì thỏa mãn ôm Dư Tri Ý ngủ.

Ngày 12 tháng 2 Dư Tri Ý đang phân loại kiểm tra hoa tươi trong cửa hàng thì Úc Lê chạy tới hỏi, "Anh Dư, ngày mốt là lễ tình nhân, anh với anh Niên định trải qua thế nào?"

"Ngày đó cửa hàng sẽ bận lắm, mấy năm qua đều như vậy, năm nay chắc cũng không ngoại lệ, anh thấy thật có lỗi với anh Niên, ngày lễ tình nhân cũng không có thời gian cho anh ấy."

"Không có bất ngờ gì sao? Anh không chuẩn bị quà gì cho anh Niên?"

"Quà thì đương nhiên là phải có, em thì sao? Đàm Vĩ có tỏ vẻ gì không?"

"Không có, không thấy động tĩnh gì, thôi quên đi, em cũng không chờ mong gì vào anh ấy, em chỉ mong anh ấy đừng tặng mấy cái như vòng tay phát quang, gấu bông to bằng người là được, anh không biết đâu, lần trước sinh nhật em, anh ấy tặng cho em một con gấu bông teddy còn to hơn cả em, để nó ở trên giường là em không còn chỗ để ngủ luôn, em chỉ cầu nguyện anh ấy đừng tặng mấy cái đồ chiếm diện tích, vứt đi thì sợ anh ấy đau lòng, còn nhận thì làm khó em."

Dư Tri Ý nhịn không cười thành tiếng, "Em ít nhất cũng nên tin tưởng cậu ấy một chút, nói không chừng món quà lần này là thứ em sẽ thích thì sao."

"Chỉ mong vậy thôi, anh thì sao, anh Niên có động tĩnh gì không?"

"Không thấy, chắc anh ấy không để ý đến mấy ngày này đâu, anh không sao, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy, mỗi ngày đều là lễ tình nhân."

"Ọe, buồn nôn quá đi."

***

Ngày 13 Lục Cảnh Niên tan làm là nhanh chóng chạy về nhà, nửa đường gọi điện cho Dư Tri Ý: "Buổi tối không nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn."

"Hả? Hôm nay ngày gì sao?"

"Tối nay nói cho em."

Lục Cảnh Niên về đến nhà thấy Dư Tri Ý đang dọn cành, lá bị cắt ra, anh không muốn để Lục Cảnh Niên phải thức đêm làm với mình, buổi chiều ngày 12 đã bắt đầu gói hoa, hơn nữa còn có 1 ngày 13, số hoa cần dùng cho ngày mai đã chuẩn bị tương đối ổn, không cần phải gói thêm.

"Tối nay có nhiều khách lắm không?" Lục Cảnh Niên vừa giúp đỡ vừa hỏi.

Dư Tri Ý đặt hoa vào quầy giữ tươi, "Chắc là không."

"Vậy thì dọn hàng sớm một chút, hôm nay coi như nghỉ lễ, ra ngoài ăn cơm?"

"Ngày gì mà phải đi ra ngoài ăn?"

Lục Cảnh Niên ho khụ một tiếng, sống hơn 30 năm lần đầu tiên đón lễ tình nhân, hắn ngượng ngùng nói: "Ngày mai là lễ tình nhân, chúng ta chắc chắn không thể đi ăn mừng được, nên đổi sang ngày hôm nay, hôm nay là ngày lễ tình nhân của hai chúng ta."

Dư Tri Ý sửng sốt, rất nhanh đã nở nụ cười, "Được, bây giờ dọn dẹp, chúng ta đi ăn mừng ngày lễ tình nhân."

Dọn xong cửa hàng, hai người lên lầu thay quần áo, Dư Tri Ý lấy hai bộ tây trang kia ra hỏi Lục Cảnh Niên, "Chúng ta mặc bộ này đi?"

"Anh cũng đang định mặc bộ này."

Dư Tri Ý lái xe, chiếc xe này mua lâu rồi nhưng chỗ xa nhất chỉ mới đến ngôi nhà nhỏ ở núi Tô Phong, hầu như một tuần lại đến một lần, thứ 7 đi, trưa chủ nhật về, thỉnh thoảng lại sang nhà chú Hứa ăn chực bữa cơm, hoặc ra biển câu cá với hai chú.

"Anh Niên, chúng ta đi ăn cái gì?"

"Đến nơi sẽ biết."

"Anh dạo này hay thừa nước đυ.c thả câu lắm nhé."

"Anh muốn tặng em bất ngờ, chạy đến trung tâm thương mại Thịnh Long đi."

Đến nơi, tìm một chỗ đậu xe xong, Lục Cảnh Niên dẫn Dư Tri Ý vào thang máy đi lên tầng 12, tầng 12 là một nhà hàng đồ Tây, giá một bữa ở đó mất ít nhất một tuần lương, Dư Tri Ý nhìn hắn ấn số 12, lại nhìn bảng hướng dẫn trong thang máy, nhỏ giọng hỏi: "Không phải anh không quen ăn cơm Tây sao?"

Trong thang máy còn có người khác, Lục Cảnh Niên cũng hạ giọng, "Không sao, quan trọng là... nghi thức tình cảm."

"Chúng ta thì cần gì nghi thức."

"Một năm thỉnh thoảng có một hai lần như vậy cũng được mà, người khác đều kỉ niệm ngày lễ tình nhân, chúng ta cũng phải có."

Dư Tri Ý trộm câu lấy ngón út hắn, mắt cười cong cong, "Được, nghe anh, anh sắp xếp thế nào cũng được."

Nhà hàng kiểu Tây rất yên tĩnh, người phục vụ dẫn hai người đến bàn đặt trước, đối diện với cửa sổ, có thể nhìn thấy đài phun nước bên ngoài, nhà hàng rất im ắng, tiếng đàn violon như dòng suối chậm rãi chảy xuôi, Dư Tri Ý nhỏ giọng nói: "Anh Niên, có muốn nếm thử chút không, món gan ngỗng?"

"Được."

"Trứng cá muối thì sao?"

"Được."

Dư Tri Ý bất đắc dĩ, "Đừng có thuận theo ý em, anh muốn ăn gì?"

"Em không phải đang gọi món anh muốn ăn sao?"

Lúc trước xem chương trình ẩm thực, Lục Cảnh Niên có nói hắn không ăn được đồ Tây, cũng không thích nếm thử cái mới, mấy món như gan ngỗng trứng cá muối,.. đều chưa từng thử qua, lúc ấy Dư Tri Ý nói có cơ hội sẽ dẫn hắn đi ăn thử một lần, câu nói này tưởng Lục Cảnh Niên đã quên từ lâu, Dư Tri Ý thì vẫn nhớ kỹ, không ngờ lại bị Lục Cảnh Niên bắt bài.

"Được rồi, để em gọi."

Bầu không khí tốt như thế này thì nên uống chút rượu vang, nhưng Dư Tri Ý còn phải lái xe, cuối cùng cũng không uống.

Sau bữa ăn, Dư Tri Ý hỏi Lục Cảnh Niên bây giờ muốn về nhà hay đi đâu nữa, Lục Cảnh Niên nói: "Tối nay chúng ta không về, anh đã khóa kĩ điện nước gas trong nhà rồi, cửa nhà cũng khóa kỹ, tối nay chúng ta ở khách sạn."

"Ở khách sạn? Bây giờ về cũng chỉ mất 40 phút thôi."

"Không phải em nói đêm nay do anh sắp xếp sao?"

Dư Tri Ý bật cười, "Được, anh sắp xếp, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Bây giờ đi dạo một lát, tiêu thực, sau đó đi khách sạn."

Chờ tới khi hai người đến khách sạn đã là 11 giờ đêm, cô gái trước quầy lễ tân ái muộn mà nhìn hai người đi vào thang máy, sau đó phấn khích quay sang tám chuyện với cô gái bên cạnh: Hai anh siêu đẹp trai lúc nãy đặt phòng tình nhân!

Quét thẻ vào cửa, Dư Tri Ý đánh giá căn phòng, phòng rất lớn, ghế treo xích đu, sô pha, hai quả bóng tập yoga, mở tủ ra, quần áo bên trong khiến cho anh đỏ bừng mặt, áo ngủ gì mà mặc như không mặc, qυầи ɭóŧ thì chỉ có hai cái dây, Dư Tri Ý hít vào một hơi hỏi, "Anh Niên, cái này cũng là do anh sắp xếp?"

Lục Cảnh Niên không ngờ trong tủ sẽ có những thứ kỳ quái như vậy, trên trang giới thiệu có thấy nói gì đâu, "Anh cũng không biết, có phải của khách trước để quên không?"

"Chắc không phải đâu, đều là đồ mới, còn gắn mác, hay là anh thử coi?"

Vẻ mặt Lục Cảnh Niên rất nghiêm túc, "Em muốn xem cũng không phải là không được."

Mặt già của Dư Tri Ý đỏ bừng, "Anh dám mặc nhưng em không dám nhìn, đi tắm."

Lục Cảnh Niên lấy cái gì đó trong ngăn tủ, cở tây trang treo lên, chen người vào phòng tắm, "Tắm chung đi."

Phòng khách bày trí kỳ quái thì cũng thôi, ai ngờ phòng tắm cũng không được bình thường, ngoại trừ một bồn tắm đôi lớn, còn có thêm một cái sô pha đôi không thấm nước, hai người đều lần đầu tiên nhìn thấy sô pha trong phòng tắm, Dư Tri Ý thuận miệng hỏi: "Chắc là lúc để lúc giặt đồ có thể ngồi lên nghỉ ngơi một lát, nhỉ?"

Lục Cảnh Niên tới bây giờ vẫn chưa nói cho anh biết đây là phòng tình thú, hắn vẻ mặt nghiêm túc gợi ý: "Có lẽ sợ chúng ta đứng không an toàn, dễ bị trượt chân, cái này ngồi hoặc nằm ghé lên đều an toàn hơn."

Dư Tri Ý nghe xong khóe miệng co rút, "Cho nên, anh đặt căn phòng gì vậy?"

Lục Cảnh Niên không nói gì, kéo anh vào đi tắm, tắm xong thì đẩy Dư Tri Ý ngã lên sô pha, "Đừng lãng phí, phải tận dụng nó."

Dư Tri Ý ban đầu là nửa nằm nửa ngồi sau đó lại thành nằm nghiêng, tiếp đó là Lục Cảnh Niên nằm xuống, anh ngồi khóa lên người hắn, sau lại biến thành nằm ngửa trên sô pha, eo suýt nữa gãy đôi.

Cuối cùng, hai người trải nghiệm bồn tắm đôi, Dư Tri Ý cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Lau khô tóc xong, lại nằm xuống giường, vừa mới nằm xuống Dư Tri Ý lập tức bật dậy, "Đây là giường gì?"

Lục Cảnh Niên đi lên từ phía bên kia giường, vừa ngồi lên chiếc giường lập tức đong đưa lắc lư, còn phát ra tiếng nước, "Có lẽ là.... giường nước?"

Dư Tri Ý lại thử nằm xuống, cả người như nằm trên mặt nước, động một chút lại lắc lư, "Không được không được, giường này em không ngủ được."

Lục Cảnh Niên cũng không ngủ được, giường quá mềm, hắn nhanh chóng gọi điện cho lễ tân, lễ tân nói phòng trong khách sạn đã kín, bất đắc dĩ, Dư Tri Ý đi tới xích đu muốn ngủ trên đó, kết quả xích đu chạy bằng điện, vừa mới đặt đầu xuống ấn trúng công tắc, đèn trên xích đu bắt đầu chớp chớp, điên cuồng lắc lư khiến Dư Tri Ý không thể nói thành lời.

Cuối cùng, Lục Cảnh Niên gọi bên lễ tân lấy thêm một cái chăn bông, hai người trải chăn xuống đất trước chiếc giường nước trong phòng tình thú ngủ tạm một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc trả phòng, cô gái lễ tân vẻ mặt thất vọng nhìn theo bóng dáng rời đi của hai người, quay đầu tám chuyện với đồng nghiệp: "Anh anh đẹp trai mà tôi nói hôm qua ấy, bọn họ thật đứng đắn, không làm cái gì cả, đến cả giường cũng không ngủ, chỉ trải chăn ngủ trên sàn."

Dư Tri Ý cười suốt dọc đường, cười từ lúc lên xe đến tận cửa công ty Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên hôm nay vẫn phải đi làm, trước khi vào còn dặn dò Dư Tri Ý: "Đừng cười, lái xe cẩn thận, tối anh sẽ về sớm."

"Được."

Lục Cảnh Niên chuẩn bị xoay người, Dư Tri Ý gọi hắn lại: "Anh Niên."

Lục Cảnh Niên quay đầu lại, một hộp quà thảy tới, hắn tiếp được, lại nghe thấy Dư Tri Ý nói: "Lễ tình nhân vui vẻ."

"Tri Ý, lễ tình nhân vui vẻ."

Đó là một chiếc đồng hồ, cùng kiểu với chiếc đồng hồ của Dư Tri Ý, chiếc đồng hồ đó Dư Tri Ý đã đeo hồi mới lên đại học, không biết anh làm sao mua được, Lục Cảnh Niên chụp chiếc đồng hồ trên tay đăng lên vòng bạn bè: 'Quà cho ngày lễ tình nhân."