"Anh Niên, có lẽ phải chờ, ít nhất cũng phải chờ 3, 4 tiếng."
Vẫn còn là nụ hoa, không thấy có dấu hiệu nào là sắp nở, dựa theo đặc tính của hoa quỳnh thì có đến 70% khả năng đêm nay sẽ nở, nhưng không biết là mấy giờ, rất ít người có thể nhìn ngắm được vẻ đẹp của hoa quỳnh nở, hoa nở lâu mà tàn nhanh, người chịu phí thời gian chờ hoa nở cũng không nhiều.
"Chúng ta cùng nhau chờ."
Trò chuyện một hồi, Lục Cảnh Niên ngáp mấy cái, Dư Tri Ý cũng ngáp theo, " Anh Niên, em buồn ngủ quá, hay là chúng ta đi ngủ đi, không đợi nữa em để điện thoại ở đây, quay video lại, ngày mai gửi nó cho anh."
"Vậy em để điện thoại trên giá, anh quay màn hình lại, chúng ta đi ngủ."
Dư Tri Ý chỉnh cho nụ hoa ở giữa màn hình, liếc mắt nhìn điện thoại, Lục Cảnh Niên đã tắt đèn không thấy được cái gì, Dư Tri Ý nói: "Ngủ ngon, đi ngủ đi, em cũng xuống lầu ngủ đây."
Dư Tri Ý cố ý dẫm mạnh lúc xuống lầu, Lục Cảnh Niên nghe tiếng bước chân nhỏ dần ngồi dậy bật đèn lên, nhìn chăm chú màn hình chờ hoa nở.
Đang lúc chống chọi với cơn buồn ngủ, camera bên kia chuyển động, khuôn mặt Dư Tri Ý xuất hiện trên màn hình, Dư Tri Ý sau khi xuống lầu đã cởi dép đi chân trần lên, nói: "Anh không phải nói đi ngủ sao?"
Lục Cảnh Niên cười nói: "Em không phải cũng đi ngủ rồi sao? Anh nghe thấy tiếng em xuống lầu."
"Biết anh sẽ như thế này."
"Được rồi, vậy cùng nhau chờ."
Hai người cách màn hình di động nhìn nhau cười.
Lại đợi thêm nửa tiếng, Lục Cảnh Niên bảo Dư Tri Ý chuyển camera về phía nụ hoa, "Nhìn không khác gì lúc nãy, vẫn là nụ hoa."
Thật sự không có gì khác, hoặc mắt thường không nhìn thấy được, màn hình vừa mới dời, giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng Dư Tri Ý hô lên: "Hoa nở rồi!"
Hoa như người đang yêu, lúc nãy còn không có chút dấu hiệu nào là muốn nở, đột nhiên nụ hoa run rẩy, Dư Tri Ý nhanh chóng chỉnh camera trước nụ hoa, nói: "Anh Niên, anh quay lại đi."
"Quay rồi."
Nụ hoa chậm rãi nở ra, mùi hương cũng từ từ lan tỏa, Dư Tri Ý nói: "Tiếc là anh không ở đây không ngửi được mùi hương."
"Không tiếc, có thể cùng em ngắm hoa quỳnh nở, anh đã thấy thỏa mãn rồi."
Chờ đóa hoa nở hết, Dư Tri Ý chụp mấy tấm gửi cho Lục Cảnh Niên, xong hai người mới chính thức tắt máy đi ngủ.
Lục Cảnh Niên sau khi quay trở lại công tác bận rộn đến mức chân không chạm đất, hạng mục mới yêu cầu rất nhiều số liệu thống kê, vì thay đổi nhân sự nên thiếu nhân viên, Lục Cảnh Niên phải làm hầu hết tất cả mọi việc, mất hai tuần mới hoàn thiện kế hoạch sơ bộ.
Khoảng thời gian này Dư Tri Ý không liên lạc với anh nhiều như trước, ban ngày hầu như không liên lạc, buổi tối lại sợ hắn nghỉ ngơi không đủ, nói chuyện được vài câu lại bảo hắn đi ngủ sớm, không phải là Dư Tri Ý không muốn liên lạc, có lần Dư Tri Ý gửi cho hắn một bức ảnh trong giờ làm, hai người trò chuyện mấy câu, buổi tối Lục Cảnh Niên vô tình kể chuyện ban ngày bị sai số liệu, từ sau lần đó, Dư Tri Ý không bao giờ gửi tin nhắn lúc hắn làm việc nữa.
Hôm nay xem như tan làm sớm, 10 giờ rưỡi tối, Quảng Châu vẫn người xe như nước, Lục Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn trời, nơi này không thấy trăng, thành phố lạnh lẽo, những tòa kiến trúc chọc trời, chúng giống như những quái thú nuốt chửng bóng của nhau, hắn lại bắt đầu nhớ Đồng Lăng huyện Đông Sơn, thị trấn nhỏ có trăng có hoa có cỏ, nơi đó mỗi ngôi nhà mỗi cành cây đều có bóng của riêng mình, chúng sẽ chơi trò trốn tìm với mặt trời, không giống Quảng Châu, nhà kề nhà, bóng đè bóng.
Nỗi nhớ giống như lửa cháy lan đồng cỏ, cố gắng cách mấy cũng không thể dằn xuống, Lục Cảnh Niên lấy điện thoại ra, lịch sử trò chuyện gần đây đều chỉ đơn giản mấy câu "Ngủ ngon", "Ăn chưa", "Nhớ mặc thêm áo", hắn đứng tại chỗ, bấm số gọi cho Dư Tri Ý.
Khoảnh khắc giọng nói Dư Tri Ý truyền tới, lông mày cau chặt của Lục Cảnh Niên giãn ra, "Anh Niên."
"Ừm."
Dư Tri Ý cầm điện thoại cười ngây ngô, hai người ở hai đầu dây đều nở nụ cười, "Hôm nay lập thu."
"Nhanh vậy sao? Anh không để ý."
"Nhanh ư? Anh trở về Quảng Châu đã được 17 ngày rồi, nhanh đâu mà nhanh."
Trái tim Lục Cảnh Niên mềm nhũn, "Em nhớ rõ như vậy."
Dư Tri Ý xấu hổ không nói, sau khi hắn đi Dư Tri Ý mỗi ngày đều nhớ hắn.
Lục Cảnh Niên nói sang chuyện khác, hỏi: "Hoa của chúng ta sao rồi?"
"Đợi một chút để em gửi ảnh chụp cho anh xem, nảy mầm rồi, hè sang năm chắc sẽ nở hoa."
"Ừm, vậy em chuẩn bị đi ngủ đi, anh không phiền em nữa."
"Ngủ ngon."
***
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã tới tết Trung Thu.
Nhiệt độ chênh lệch sáng tối ở bờ biển rất lớn, buổi sáng Dư Tri Ý còn mặc áo dài tay đến giữa trưa thì chịu không nổi phải chạy lên thay áo phông, Úc Lê liếc mắt nhìn anh một cái, "Anh Dư, dạo gần đây có vẻ anh đặc biệt thích chiếc áo thêu cầu vồng đám mây này nhỉ, cách ngày lại mặc một lần."
"Áo này mặc thoải mái."
"Thoải mái thì mua thêm mấy cái, trông cũng khá đẹp."
Dư Tri Ý cười cười không trả lời, tự mình mua thì không giống.
"Anh Dư đang làm gì vậy? Đây là tổ yến đúng không?" Úc Lê nhìn anh làm một hồi lâu, thấy anh chúi đầu vào trong tô nước, mặt trên có những sợi trong suốt mềm mại trôi nổi.
"Đúng vậy."
"Oa, tổ yến, nghe nói là thánh phẩm dưỡng nhan!"
Đàm Vĩ liếc mắt nhìn, "Anh Dư, anh làm cái này làm gì? Không phải chỉ là nước bọt của chim yến thôi sao? Dưỡng nhan? Vậy chi bằng uống thêm vài cốc nước."
Úc Lê chọc khủy tay vào Đàm Vĩ một cái, "Anh là đồ thẳng nam, có nhiều lúc cái gì cũng biết, có nhiều lúc lại thẳng đến mức tôi chỉ muốn bóp chết anh."
Dư Tri Ý nhìn hai người ầm ĩ cười nói, "Dùng để làm bánh trung thu, bánh trung thu nhân tổ yến với hoa hồng."
"Oa, vậy bọn em có phần không?"
"Có, hai người đều có phần."
Ý tưởng làm bánh trung thu không phải nhất thời, mấy ngày hôm trước nói chuyện với Lục Cảnh Niên, hắn nói muốn gửi bánh trung thu cho Dư Tri Ý, Dư Tri Ý lúc ấy ngây ngẩn cả người, hỏi hắn sao đột nhiên nghĩ đến việc gửi bánh cho anh, trong ấn tượng của Dư Tri Ý chỉ có người lớn trong nhà gửi bánh trung thu cho con cháu, nào có chuyện người ngang tuổi tặng bánh cho nhau, lại còn nghiêm túc nói gửi tặng.
Lúc ấy Lục Cảnh Niên nói: "Không vì cái gì, đồng nghiệp mang hai hộp bánh trung thu tới phát cho mọi người, anh nếm thử một miếng nghĩ em sẽ thích, em thích đồ ngọt."
Trái tim Dư Tri Ý lúc đó còn ngọt hơn cả bánh trung thu hắn ăn, bèn đáp: "Vậy anh gửi đi."
Nghĩ lại anh cũng muốn làm một hộp bánh trung thu gửi cho Lục Cảnh Niên, từ giờ đến tết Trung Thu còn 3 ngày nữa, hôm nay làm, mai gửi, vừa vặn ngày mốt sẽ nhận được."
Làm xong tổ yến đã là 4 tiếng sau, sau khi chưng tổ yến chín thì để sang một bên, tiếp theo làm nhân hoa hồng, nhân hoa hồng làm rất đơn giản, dùng hoa hồng ăn được rửa sạch phơi khô, trộn hoa hồng với đường phèn, một lớp hoa một lớp đường, ủ nửa tiếng, trong khoảng thời gian này thì chuẩn bị vỏ bánh, bánh trung thu anh làm là bánh rung thu dẻo lạnh, vỏ bánh không khó làm, trộn đều bột gạo, bột nếp, tinh bột mì theo tỉ lệ, sau đó thêm sữa bò khấy đều thành dạng sệt, ủ nửa tiếng rồi đem hấp 20-25 phút, trong quá trình hấp phải khấy đều tay để được hỗn hợp sệt mịn, sau khi để lạnh thì được vỏ bánh.
Trộn hoa hồng với tổ yến, vo thành viên tròn, Dư Tri Ý nghĩ một lát lại nấu thêm một nồi đậu đỏ làm nhân đậu đỏ.
Làm xong cũng đã 3 giờ sáng, ban ngày vừa lo buôn bán vừa dành thời gian chuẩn bị nguyên liệu, chờ đến buổi tối bao nhân vào vỏ bánh rồi ép khuôn là được.
Dư Tri Ý xoa gáy duỗi người cất bánh trung thu đã đóng gói vào trong tủ lạnh, lúc này mới yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau Dư Tri Ý dậy muộn, ngủ một giấc đến tận khi có người gõ cửa dưới lầu mới tỉnh, tiếng đập cửa cuốn rất lớn, Dư Tri Ý giật mình dép lê cũng không kịp mang đã chạy ra ban công nhìn xuống, là bác Trần, trái tim Dư Tri Ý nảy lên một cái, "Bác Trần, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Xuống nhanh đi, có người tới nhà A Bình, không biết hai người kia nói cái gì mà A Bình khóc mãi không thôi, cháu mau đi xem sao."
Dư Tri Ý nhanh chóng thay đồ, qua loa rửa mặt rồi chạy tới nhà bà Bình.
Người tới là một đôi nam nữ trẻ tuổi, bà Bình ôm một cuốn sách ngồi trước cửa nhà thẫn thờ, ai kêu cũng không để ý, Dư Tri Ý rót nước cho hai người kia, lại pha một ly trà sâm dỗ bà Bình uống, bà Bình kéo tay Dư Tri Ý, "Anh ấy đã viết kịch bản, anh ấy thật sự có viết kịch bản, anh ấy không lừa dối tôi."
Cháu gái của bác Trần đi đến chăm sóc cho bà Bình, Dư Tri Ý dẫn hai người kia ra phía sân sau, cô gái nói mình tên là Trần Niệm Bình, là cháu gái của Trần Đại Hải, Trần Đại Hải chính là Tang Hải mà bà Bình vẫn luôn chờ đợi, tên của ông không đẹp và lãng mạn như bà Bình vẫn nói chỉ là một cái tên rất bình thường, Trần Niệm Bình nói ông đã qua đời từ tháng trước, trước lúc ra đi có nói ở thị trấn Đồng Lăng huyện Đông Sơn có một người phụ nữ vẫn đang chờ ông, ông nhờ người trong nhà đến thăm bà ấy, nếu người vẫn còn thì thay ông xin lỗi bà, nếu người không còn thì hãy đốt cuốn kịch bản ông viết trước mộ bà.
Người bà Bình đợi cả đời, một tháng sau khi rời đi đã kết hôn với một cô gái người Thượng Hải, bộ phim mà ông nói không hề quay, ngay cả kịch bản cũng là lúc về già rồi mới viết, cuốn kịch bản viết về cô gái trẻ ngồi ở đầu thuyền chờ đợi người thương của mình quay về, người đàn ông kia sau khi nhận được giải thưởng điện ảnh đã quay lại cưới cô.
Dư Tri Ý cảm thấy không đáng cho bà Bình, bà một mình ở đây dành cả đời để chờ đợi một người, thế nhưng người kia vừa quay đầu đã kết hôn lập gia đình, còn đặt tên cho cháu gái là 'Niệm Bình', 'niệm Bình' là nhớ đến Bình nào? Chẳng qua đây chỉ là tia áy náy dưới đáy lòng ông, lấy cái tên 'Niệm Bình' này cũng chỉ để cho cõi lòng mình thanh thản hơn khi nhớ lại cô gái đã bị mình cô phụ, ngoại trừ làm cho bản thân ông cảm động thì chẳng có một chút ý nghĩa nào.
Trần Niệm Bình nói: "Bà em thật ra vẫn luôn biết ông có người trong lòng, trước khi lâm chung ông đã nói hết, bà em cũng nhẹ lòng, bà nói ông thật sự có lỗi với cô gái kia, kịch bản là em tìm người in ra, in thành hai cuốn, một cuốn đốt cho ông, cuốn còn lại mang tới đây cho bà Bình, ông nói ông tưởng rằng bà Bình đã sớm kết hôn, muốn quay lại gặp một lần nhưng vẫn luôn không có cơ hội, không ngờ bà Bình lại không lấy chồng..."
Trong đầu Dư Tri Ý đột nhiên hiện lên một vài hình ảnh, có một cô gái ngày qua ngày lại ngồi bên bến tàu chờ đợi, trong khi người cô chờ đang mặt mày hớn hở ở bữa tiệc kết hôn.
Lúc quay về cửa hàng gọi điện cho Lục Cảnh Niên, Dư Tri Ý cảm khái nói: "Bà Bình đời này quá khổ."
Lục Cảnh Niên lẳng lặng lắng nghe, nhẹ giọng nói: "Tri Ý, đừng buồn."