Chương 32: Bông tuyết xanh

Sau khi lấy lại tinh thần, Dư Tri Ý đỏ bừng mặt nói: "Vậy ăn cơm thịt bò đi, em đi nấu, tiện thể nấu luôn súp ngọt đậu phộng cho bữa trà chiều luôn, sáng mai dẫn anh đi chợ cá."

Lúc xuống dưới lầu 1, Úc Lê thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, "Anh Niên, không phải hôm qua anh nói bữa nay phải đi sao?"

Dư Tri Ý: "Em muốn đuổi anh Niên đi sớm chút đúng không?"

"Không phải, không phải," Úc Lê xua xua tay, "Đương nhiên là không, anh Niên ở đây mãi thì tốt rồi, nãy em bất ngờ quá."

"Trưa nay có muốn ăn cùng nhau không? Anh với anh Niên bây giờ đi mua thịt bò với rau thơm, làm món cơm thịt bò."

Úc Lê có chút rối rắm, "Thôi, em gần đây muốn giảm cân, sau khi anh Niên tới em đã tăng gần 5 cân rồi."

Đàm Vĩ vừa đến nghe vậy hừ một tiếng: "Không ăn no lấy đâu ra sức giảm cân, tôi dám chắc trưa nay cô không ăn chiều cũng sẽ gọi cơm hộp, có khi còn ăn nhiều hơn nữa."

"Đàm Vĩ! Tôi mắc nợ gì anh à, miệng anh độc như vậy cả đời này chỉ có thể độc thân thôi biết không?"

Lục Cảnh Niên nhìn bọn họ ầm ĩ, nhẹ tay nhéo sau gáy Dư Tri Ý một cái, lại nhanh chóng buông ra, "Đi thôi, chúng ta đi xe điện sao?"

Mặt Dư Tri Ý đỏ bừng, làn da phảng phất còn lưu lại nhiệt độ nóng ấm trên đầu ngón tay hắn, "Được, anh chở em?"

"Ừm."

Bốn người 4 cân thịt bò, thêm một ít cá chiên.

Lúc ra cửa mặt trời vẫn còn chói chang, nhưng từ chợ đi ra mây đen đã giăng kín mịt mù, Lục Cảnh Niên nhìn trời nói: "Sắp mưa rồi, chờ mưa qua rồi về hay về bây giờ luôn?"

"Chắc không mưa ngay đâu, về cũng chỉ mất 10 phút, chúng ta về nhà đi."

Kết quả, đi chưa được hai phút, mưa đã tí tách rơi, giọt mưa mang theo độ ấm rơi xuống mặt, hai người đang ở giữa đường lớn, xung quang không có chỗ nào để trú mưa, Dư Tri Ý đưa tay che trên đỉnh đầu Lục Cảnh Niên, "Anh Niên, anh dừng xe lại đi, dưới cốp xe có áo mưa."

Lục Cảnh Niên dừng xe bên đường lấy áo mưa ra, áo mưa là kiểu dành cho một người mặc, hắn nhanh chóng trùm lên đầu Dư Tri Ý, Dư Tri Ý đẩy trở lại, "Anh mặc đi, áo mưa này to, bình thường em dùng để che xe, anh mặc vào, em che phía sau anh, nhanh lên, đừng đôi co với em."

Mưa rất lớn, mặt đất bị mưa xối thành từng vũng nhỏ, Lục Cảnh Niên nhanh chóng mặc áo mưa vào ngồi lên xe, xốc vạt áo phía sau lên để Dư Tri Ý chui vào, Dư Tri Ý phải dán chặt vào lưng hắn, mưa vẫn rơi không ngừng, giọt mưa va vào vạt áo, từng tiếng từng tiếng, khiến cho Dư Tri Ý đỏ bừng từ lỗ tai đến lòng bàn chân.

Anh không nhìn thấy cái gì, núp dưới vạt áo mưa, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ của Lục Cảnh Niên và hương chanh nhàn nhạt như có như không trên áo quần hắn, chắc là mùi nước giặt, rõ ràng là hai người đều giặt chung một loại nước giặt mà trên người anh lại không có mùi hương đặc biệt như vậy, xe điện hình như mới đi qua một ổ gà hoặc nghiền qua một hòn đá nhỏ, tiếng va chạm phát ra sau đó chiếc xe nghiêng ngả, Lục Cảnh Niên nhanh chóng dừng xe lại nắm chặt bàn tay đang ôm hông mình, nói trong tiếng mưa: "Không sao, lốp xe không bị hư."

Bàn tay hắn dính đầy nước mưa, có chút lạnh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Dư Tri Ý trấn an, lại nhanh chóng rụt về.

Nhanh đến mức, Dư Tri Ý thiếu chút nữa cho rằng cái nắm tay vừa rồi chỉ là ảo giác.

Lại quẹo vào một khúc quanh, xe dừng lại, Lục Cảnh Niên nói: "Đến nơi rồi."

Dư Tri Ý chui ra khỏi áo mưa, áo quần hai người gần như ướt đẫm, phía trên Dư Tri Ý còn đỡ chỉ có bả vai với vạt áo trước hơi ướt một chút, còn Lục Cảnh Niên thì ướt hết cả người, Úc Lê vội vàng chạy tới,

"Em vừa rồi còn nghĩ không biết hai anh có đợi mưa tạnh rồi mới về hay không, kết quả các anh vừa về thì mưa cũng tạnh."

"Là lỗi của anh," Dư Tri Ý nói, "Anh không nghe theo anh Niên, một hai phải chạy đua với mưa."

"Không sao, lên lầu thay quần áo đã."

Lục Cảnh Niên xách thịt với đồ ăn treo trước xe lên, Dư Tri Ý đi theo phía sau hắn, tóc nhỏ nước, áo sơ mi ướt đẫm dính chặt vào người, bây giờ mới để ý hắn thật gầy.

Dư Tri Ý để Lục Cảnh Niên tắm trước, còn mình đi pha hai ly rễ bản lam, Lục Cảnh Niên sợ anh đợi lâu vội vàng vơ lấy một bộ đồ đi vào phòng tắm, tắm xong mới phát hiện không lấy qυầи ɭóŧ, đấu tranh một lúc giữa việc để trần chạy ra lấy hay nhờ Dư Tri Ý, cuối cùng đành chọn cái sau: "Tri Ý, lấy giúp anh cái qυầи ɭóŧ với, lúc nãy anh quên cầm."

"Ở đâu?"

"Trong balo."

Dư Tri Ý mở ra không thấy đành phải lấy đồ trong balo ra, bên trong có cả mấy bông hoa đã khô, hoa rum, anh thảo, hoa hồng. Đáy lòng Dư Tri Ý nóng lên, cầm một cái qυầи ɭóŧ ra, cẩn thật xếp lại mấy bông hoa khô và đồ vào balo.

"Đây, em để trên tay nắm cửa."

Lục Cảnh Niên trong phòng tắm cũng đang đứng trước cửa, Dư Tri Ý vừa mới đưa tay treo qυầи ɭóŧ lên cánh cửa tự nhiên bị đẩy ra, bốn mắt nhìn nhau, hình ảnh được phóng đại, Dư Tri Ý chỉ cảm thấy đầu mình nổ tung 'oành' một tiếng, cả người bị đóng đinh tại chỗ, cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn Lục Cảnh Niên, hắn tắm nước nóng, hơi nước trong phòng bốc lên khiến người ta liên tưởng tới những hình ảnh kiều diễm.

Cũng may Lục Cảnh Niên bình tĩnh, cầm lấy qυầи ɭóŧ trên tay anh, nói tiếng cảm ơn rồi đóng cửa lại.

Hầu kết Dư Tri Ý trượt lên xuống, chạy ùa vào phòng bếp vốc nước lạnh rửa mặt.

Ngày thường mặc quần áo nên không để ý, thì ra dáng người hắn lại đẹp như vậy, nhìn thật rắn chắc mạnh mẽ, nhưng mà chỗ cấm thì Dư Tri Ý không rõ, chỉ mới vội vàng nhìn lướt qua, không để ý kĩ.

Lục Cảnh Niên mặc đồ xong đi ra, làm như không có việc gì kêu Dư Tri Ý đi tắm rửa.

Lúc quay lại thấy ốc biển còn nằm dưới tấm thảm mỏng, Dư Tri Ý chắc vẫn chưa thấy, Lục Cảnh Niên nhẹ nhàng thở ra.

Tắm rửa xong Dư Tri Ý mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cơm thịt bò làm rất dễ, trước tiên nấu cơm bằng nồi điện, trong khoảng thời gian chờ cơm chín thì xử lý thịt bò, thịt bò cắt nhỏ, bỏ một chút tiêu xay, đường, nước tương, gia vị, xào sơ qua, tắt bếp, thêm muối, chờ cơm gần chín thì bỏ thịt bò đã xào qua vào, nấu chín thì nêm nếm cho vừa miệng, cuối cùng là cho rau thơm vào là được.

Nhưng Dư Tri Ý không bỏ rau thơm, sợ Úc Lê không ăn được, anh cắt ra để trong một cái chén nhỏ, ai muốn ăn thì tự thêm.

Cơm nước xong trời lại bắt đầu mưa, Dư Tri Ý nhìn dự báo thời tiết, cả ngày hôm nay đều có mưa, Lục Cảnh Niên như thường lệ ngồi trên ghế mây đọc sách.

"Muốn lên lầu 3 nhìn hoa không?" Dư Tri Ý hỏi.

Lục Cảnh Niên để sách xuống, "Được."

Cửa tầng thượng được mở ra, trời vừa đổ mưa, mùi đất với hương hoa xông vào cánh mũi, Lục Cảnh Niên nhìn quanh một vòng, Dư Tri Ý đã biến nơi này thành một khu vườn nhỏ, có hai kệ hoa dài, hai hàng rào tre, phía trên hàng rào bò đầy những loài hoa dây leo, một cửa vòm nhỏ, cành hoa nguyệt quý quấn xung quanh, ba loại nguyệt quý khác màu tranh nhau khoe sắc, Lục Cảnh Niên không kìm được cảm thán: "Tri Ý, sao em làm được vậy?"

"Tùy tiện trồng thôi, trồng rồi chết, chết rồi lại trồng, cứ lặp đi lặp lại cuối cùng rút ra được kinh nghiệm, kết quả là vườn hoa này."

Lục Cảnh Niên bị anh chọc cười, "Cần anh giúp gì?"

"Bây giờ thì không cần, chờ mưa tạnh rồi làm, phải nhặt lá khô, cắt những cành hoa bị hư, hoa khô cũng phải nhặt."

Dư Tri Ý chỉ về phía bên trái giàn hoa, nói: "Chúng ta gieo mùa hè bất tận ở chỗ kia, phía sau có một cái hộp rỗng, chuyên dùng để ươm mầm cây."

Phía bên kia là một dãy lam bông tuyết nở rộ, lam bông tuyết rất dễ trồng, thân cây cao khoảng 60 cm, được trồng trên giàn hoa cao 30 cm, liếc mắt nhìn một cái, cơn mưa khiến cho cánh hoa rơi đầy đất, lộng lẫy tuyệt đẹp.

Chẳng qua những cánh hoa màu xanh dương Lục Cảnh Niên nhìn thấy lại là màu tím, nhưng cũng không ảnh hưởng những đóa lam bông tuyết khoe sắc trong mắt hắn.

Đang quét tước dàn hoa, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng kêu của Úc Lê, "Anh Dư, có khách tới, anh nhanh xuống đi, em không tiếp được!"

Dư Tri Ý vội vàng đi xuống, lau khô tay lịch sự nói với vị khách đang khom lưng chọn hoa, "Xin chào, xin hỏi anh cần hoa gì?"

Người nọ đứng thẳng dậy, quay người nhìn lại, mỉm cười: "Ông chủ Dư, đã lâu không gặp!"

"Hướng Du?"