Có lẽ là do di chứng của ngày lễ, việc buôn bán hôm nay ảm đạm đến đáng thương, hoa bổ sung ngày mai sẽ tới, số hoa còn lại trong tiệm không nhiều lắm, 8 giờ tối, Dư Tri Ý đóng cửa, kéo Lục Cảnh Niên đi ra ngoài.
"Đi đâu vậy?"
Dư Tri Ý ném mũ bảo hiểm cho hắn, động tác kia rất đẹp trai lại có chút lưu manh, "Đi bán anh."
Lục Cảnh Niên cười, "Được thôi, bán đi, đợi lát nữa để tôi đếm tiền cho cậu."
Gió đêm vẫn dịu dàng như vậy, Dư Tri Ý lặng lẽ ôm lấy eo Lục Cảnh Niên, mặt gương phản chiếu khuôn mặt tươi cười của hai người, Dư Tri Ý trộm chụp một tấm.
Trạm dừng chân đầu tiên là một quán nhỏ bán đồ ăn vặt, trước cửa đặt một cái biển: "Bánh cuộn."
Dư Tri Ý chỉ tấm bảng phía sau ông chủ nói, "Ông chủ, cho hai cái bánh cuộn kem rau thơm."
Lục Cảnh Niên nghe không hiểu gì, đây là kiểu kết hợp thần kỳ gì vậy, rau thơm, kem, bánh mì, mấy thứ này nghĩ thế nào cũng thấy không liên quan gì tới nhau.
Ông chủ trả lời, bắt đầu chế biến, Lục Cảnh Niên không chớp mắt nhìn quá trình làm vỏ bánh, trước tiên lấy bột đã được pha sẵn bỏ lên bếp hình tròn tráng mỏng, mấy giây sau đã được vỏ bánh mỏng như tờ giấy, tiếp theo trải vỏ bánh lên bàn, rải một lớp đậu phộng đã giã nát, dừa nạo, lại thêm hai viên kem lớn, mấy cọng rau thơm, cuối cùng cuộn lại.
Ngay lúc Lục Cảnh Niên còn đang ngẩn ngơ nhìn, ông chủ đã làm xong hai bánh cuộn kem rau thơm, "Xong rồi, của cậu đây!"
Dư Tri Ý cười nói: "Nếm thử xem, rất đặc biệt."
"Cái này.. thật sự có thể ăn sao?"
Dư Tri Ý cắn một miếng lớn, gật đầu: "Ngon lắm, thử đi!"
Lục Cảnh Niên mặc dù kháng cự nhưng không nỡ cắt đứt niềm vui của Dư Tri Ý, cắn một miếng nhỏ, miếng thứ nhất không cắn trúng rau thơm, chỉ có vị kem mát lạnh với đậu phộng giòn thơm, Dư Tri Ý ra hiệu cho hắn cắn miếng to một chút.
Cắn một miếng lớn, rau thơm quyện cùng với kem, đậu phộng, mùi vị rất đặc biệt, mát lạnh, ngọt thơm, tràn ngập khoang miệng, mùi rau thơm không quá nồng, ngược lại khiến cho vị bánh trở nên đặc biệt hơn.
Ăn xong một cái chưa đã thèm,Dư Tri Ý có chút đắc ý, "Thế nào? Có phải nhìn thì ghê nhưng ăn lại rất ngon đúng không, có muốn ăn nữa không?"
"Không cần, một cái đủ rồi."
Điểm đến thứ hai là một cửa hàng bán súp ngọt nổi tiếng trên mạng, người xếp hàng rất nhiều, Lục Cảnh Niên không muốn xếp hàng nhưng Dư Tri Ý khăng khăng phải đợi, anh nghĩ Lục Cảnh Niên vất vả mới tới được một lần, nhất định phải ăn những món ngon nhất, hai người vừa đứng chờ vừa nói chuyện cũng không thấy chán, 15 phút sau Lục Cảnh Niên nhìn thấy một loạt những nguyên liệu màu sắc sặc sỡ bày ra trước mắt, Dư Tri Ý chọn thay hắn, lấy mười mấy loại luôn.
Phía dưới cùng là kem tươi, ở trên có khoai môn khoai viên, đậu đỏ, nho khô, dưa hấu, xoài, mứt táo, trân châu, hạt sen, Lục Cảnh Niên thở dài, người này là thấy thứ gì trong tiệm có thể thêm đều gọi hết đúng không?
May là không quá ngọt ngấy, hóng gió biển, nhìn du khách nhảy múa đốt pháo hoa, ly kem lớn dần hóa thành nước đường, cuối cùng cũng ăn xong.
Dư Tri Ý rời đi mấy phút, Lục Cảnh Niên tưởng anh lại muốn đi mua đồ ăn, lát sau nhìn thấy anh cầm mấy que pháo trở về, hắn cười nói: "Cậu cũng muốn chơi?"
"Tôi thấy anh nhìn chăm chú vào mấy cô gái đó, tưởng anh thích, được rồi, là tôi muốn chơi, chúng ta ra bờ cát đốt đi."
Dựng xe xong, hai người cởi giày ra đi về phía bờ cát, Lục Cảnh Niên không quen đi chân trần, lúc đạp lên cát thì có hơi lảo đảo, Dư Tri Ý nhanh tay giữ lấy hắn, nào biết cát sẽ lưu động, hai người cùng ngã lăn xuống, Dư Tri Ý ôm lấy pháo bông, Lục Cảnh Niên ôm anh, hai người lăn mấy vòng mới dừng lại, bờ cát không có đèn, không ai chú ý tới hai người bọn họ, Dư Tri Ý đè ở phía trên người Lục Cảnh Niên, không ai nhúc nhích, cũng không ai nói chuyện.
Tiếng tim đập rất nhanh, giống như muốn nổ tung, Dư Tri Ý không phân biệt nổi là tiếng nhịp tim của ai đang đập.
Bàn tay của Lục Cảnh Niên còn đặt phía sau lưng anh, hắn nghĩ, Dư Tri Ý gầy quá.
Cách đó không xa có người đang cầu hôn, những quả bóng từ từ bay lên không trung, tiếng hò reo 'Gả đi gả đi" vang lên không dứt, vành tai Dư Tri Ý đỏ bừng, cuống quít đứng lên.
Hai người làm bộ như không có gì đi tới một chỗ xa hơn đốt pháo hoa, Dư Tri Ý nói: "Nghe nói có thể cầu nguyện với lửa, anh có nguyện vọng gì không?"
Lục Cảnh Niên nói: "Vậy tôi hi vọng những người bên cạnh mình đều bình an khỏe mạnh, hi vọng Dư Tri Ý đời này đều luôn vui vẻ, có thể làm bất cứ chuyện gì bản thân muốn."
Dư Tri Ý nhìn về phía hắn, quay đầu lại nhắm mắt yên lặng cầu nguyện: Hy vọng Lục Cảnh Niên khỏe mạnh, hy vọng hắn sẽ luôn nhớ đến mình.
Đốt xong pháo hoa, Dư Tri Ý dẫn Lục Cảnh Niên đi chợ đêm, cháo hải sản, hàu chiên, canh chả cá, lúc quay trở về Lục Cảnh Niên gần như không đi nổi.
Từ phía chợ đêm đi ra là một dãy dài những cửa hàng nhỏ, Lục Cảnh Niên dừng chân, bị một chuỗi chuông gió trước cửa hàng thu hút.
Dư Tri Ý nhìn theo mắt hắn, là một cửa hàng chuyên bán vỏ sò ốc biển, chủ cửa hàng là một cặp vợ chồng già, bác trai đang đυ.c lỗ vỏ sò, còn bác gái ngồi bên cạnh cầm quạt giúp ông đuổi muỗi.
"Anh thích à?" Dư Tri Ý hỏi.
Lục Cảnh Niên chỉ vào chiếc chuông gió bằng vỏ sò, nói: "Cái kia, âm thanh chắc chắn nghe rất hay."
Dư Tri Ý đi lên phía trước, hỏi: "Ông ơi, cái này bán thế nào ạ?"
Bác gái mang kính viễn thị, nói giá, Dư Tri Ý lại nhìn thấy bên cạnh có một con ốc biển, ốc biển áng chừng còn lớn hơn cả 1 bàn tay, phía trên có một lỗ nhỏ dùng để xâu dây thừng treo lên, Dư Tri Ý chỉ vào chuông gió với con ốc biển kia nói: "Cháu muốn mua hai cái này."
Bác trai nói cho hai người họ, ở đây có một truyền thuyết, nếu nói với ốc biển, ốc biển sẽ ghi nhớ và truyền lại cho người mà mình muốn nói chuyện, Dư Tri Ý cười nói mình đã từng nghe qua truyền thuyết này, theo như lời người xưa là mượn ốc biển đưa tình.
Bác gái nói: "Cậu nhìn trúng ai thì lấy một đoạn tơ hồng bỏ vào trong ốc biển, lại nói những lời mình muốn nói với người đó cho ốc biển nghe, người đó nhận được ốc biển sẽ hiểu rõ tâm ý của cậu."
Lục Cảnh Niên không nghe được những lời này của bác gái, hắn đang nghe điện thoại, là bạn của Lục Cẩm Hoa gọi tới, đồng hương với bọn họ, cũng ở Quảng Châu làm ăn buôn bán, anh ta nói Lục Cẩm Hoa nhờ gọi điện nói hai ngày nữa sẽ về Quảng Châu, nói mọi người cứ yên tâm.
Lục Cảnh Niên cúp máy, lại gọi cho Lục Cẩm Hoa, nhưng vẫn không có hồi âm.
Bác trai gói chuông gió với ốc biển xong, Lục Cảnh Niên tranh trả tiền, bác gái xua tay nói chỉ nhận tiền mặt.
Cuối cùng vẫn là Dư Tri Ý mua hai món đồ thủ công mỹ nghệ này.
Dư Tri Ý cẩn thận ôm túi ngồi lên ghế sau, nói: "Anh biết không, có một loài hoa tên là hoa vỏ sò."
"Thật hay giả vậy? Tôi chỉ nhớ hồi đi học có một bài có liên quan đến vỏ sò, hình như là chuyện cô gái bên bờ biển nhặt vỏ sò đi bán."
"Tôi thì không nhớ, sách chúng ta học không giống nhau? À, nói đến hoa vỏ sò, lát về tôi tìm ảnh cho anh xem, hoa vỏ sò thuộc họ lamiaceae, hình dáng bông hoa kỳ lạ, lá con mọc đối xứng, giống như vỏ sò, hoa nhỏ màu trắng. Có thể dùng trang trí, hoặc dùng làm hoa khô, một chậu hoa vỏ sò mỗi năm có thể hấp thụ 150g khí CO2, phóng thích 56g khí O2, là một loại thực vật xanh thân thiện với môi trường, tiếc là tôi không chăm được, lúc trước tôi có trồng thử nhưng đều bị chết."
Lục Cảnh Niên cười trêu: "Còn có loại hoa cậu không thể chăm được sao? Vậy loài hoa kia cũng thật kiêu ngạo."
"Không phải là kiêu ngạo, bữa sau tôi sẽ trồng lại."
"Ừm, trồng lại."
Dư Tri Ý phát hiện Lục Cảnh Niên cũng có một mặt trẻ con, nhưng chỉ là bị hắn giấu đi.
Trước khi ngủ, Lục Cảnh Niên nói với Dư Tri Ý, có tin tức về anh trai mình, Dư Tri Ý phản ứng chậm mất mấy giây mới nói: "Vậy thì tốt rồi."
Không ai nói đến ngày rời đi, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, có thể là ngày mai hoặc ngày mốt, Lục Cảnh Niên sẽ đi.
Dư Tri Ý mất ngủ đến gần sáng, cũng xác nhận tâm ý của mình, anh thích Lục Cảnh Niên, thích cái người trong lúc vô tình đã bước vào cửa hàng hoa của anh, tình cảm này không biết nảy mầm từ lúc nào, có lẽ là sự dịu dàng dưới vẻ ngoài khô khan, có lẽ là bóng dáng cô độc bao phủ trong ánh hoàng hôn, cũng có thể là đêm mưa cùng nhau đi tìm bà Bình và mèo con, đều không quan trọng, quan trọng là anh thích hắn.
Hết chương 26