- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Dư Hương
- Chương 18: Vụn băng lam Michigan
Dư Hương
Chương 18: Vụn băng lam Michigan
Một thùng rượu chỉ còn lại hơn một nửa, đại khái là vì muốn cho bầu không khí trở lại bình thường, Úc Lê kêu Đàm Vĩ: "Đuôi Nhỏ, anh vẫn chưa hỏi gì đấy, đến lượt anh rồi."
Đàm Vĩ cười, ngồi xuống, chớp mắt một cái, hỏi: "Mọi người trước đây đã từng yêu đương chưa? Có mấy mối tình?"
"Há, Đàm Vĩ anh được lắm, lát nữa sẽ đến lượt tôi, tôi sẽ hỏi mọi người đã từng hôn môi chưa." Úc Lê gào lên.
"Được thôi, nhưng trước tiên phải vượt qua vòng này đã, nếu có thì uống rượu."
Vẫn là Úc Lê trả lời trước: "Ừm, cái đó, hồi tiểu học, cũng có thể là sớm hơn, hồi nhà trẻ, có tính không? Tôi khi còn nhỏ tôi cực kỳ thích một cậu nhóc, nhưng mà cậu nhóc kia rất lạnh lùng, ngày nào cũng kêu tên tôi, nói tôi ăn vụng, ha ha, nhưng mà tôi vẫn thích, cậu ta tên gì nhỉ? Chậc, không nhớ nữa, cũng không nhớ rõ mặt, sau đó cấp hai dậy thì sớm, thích đội trưởng đội bóng rổ của trường, tên kia, nói sao ta, là loại mắt cao hơn đầu, đi học thì cãi nhau với giáo viên, nhưng tôi cảm thấy tên đó rất đẹp trai, rất dũng cảm, làm những chuyện mà tôi không dám làm, trốn học, cãi lại giáo viên, khi đó tôi đại khái là một fan não tàn, cực kỳ thích cậu ta, yêu nhau được mấy ngày, cậu ta mua đồ ăn sáng cho tôi, sau đó tôi biết cậu ta cũng mua cho cả bạn cùng bàn của tôi, vậy nên cuối cùng chia tay."
Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên bật cười thành tiếng, Đàm Vĩ không cười, xụ mặt hỏi: "Còn cấp 3 với đại học thì sao? Cô thích kiểu trai hư như vậy à?"
"Cấp 3? Thôi cho tôi xin, cấp 3 áp lực như vậy, tôi lại vừa béo vừa nhiều mụn, thời gian ăn ngủ gội đầu còn không có nói gì đến chuyện yêu đương. Còn đại học thì có nghĩ tới, nhưng lúc ấy tôi chỉ bận kiếm tiền, đi làm thêm, bây giờ nghĩ lại thật là lãng phí thanh xuân, tôi có cần uống không?"
Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên cùng nói: "Không cần phải nghiêm túc vậy, còn gái không nên uống quá nhiều."
Sắc mặt Đàm Vĩ tốt hơn, gật đầu: "Ừm, không cần uống."
Úc Lê bưng ly lên, "Nhưng mà tôi muốn uống, nói chứ rượu này anh pha không tồi, càng uống càng thích."
Tiếp theo đến lượt Dư Tri Ý đáp: "Cũng không biết đó có gọi là yêu đương không, chỉ mới tán tỉnh ái muội, tôi cảm giác đối có phương ý với tôi, tôi cũng có hảo cảm với người đó."
Lục Cảnh Niên khẽ liếc anh một cái, không nói gì.
Úc Lê hỏi vấn đề Lục Cảnh Niên muốn hỏi nhất: "Sau đó thì sao? Hai người không ở bên nhau?"
"Không."
"Vì sao?"
Dư Tri Ý cười cười, "Đại khái vì tam quan không hợp, quan niệm về một số chuyện giữa chúng tôi không giống nhau, sau này thì không còn liên lạc với nhau nữa."
Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Thế nhưng trước đó chúng tôi cũng không làm rõ với nhau, cũng có thể là tôi tự mình đa tình, nói tóm lại hiện tai không còn liên hệ, mẹ của người đó vẫn luôn muốn có cháu bồng, chắc chắn không thể thành đôi với tôi được."
Mọi người đều đắm chìm trong câu chuyện, không ai chú ý tới câu nói "Mẹ đối phương vẫn luôn muốn có cháu bồng." của anh có ý là gì, ví dụ như, 'Đối phương' mà Dư Tri Ý nói tới là đàn ông, lại ví dụ như, người Dư Tri Ý có hảo cảm là một người đàn ông.
Dư Tri Ý nói xong bưng ly rượu lên uống, nhìn về phía Lục Cảnh Niên, "Anh Niên, tới lượt anh đấy."
Khuôn mặt anh đỏ hồng, cảm giác say rượu khiến anh trở nên to gan hơn, dưới ánh trăng, đôi mắt long lanh thuần khiết không chút tạp chất nhìn chăm chú Lục Cảnh Niên.
Lục Cảnh Niên nói: "Đối tượng xem mắt có tính không? Ở bên nhau được nửa tháng thì chia tay."
"Hả? Anh đẹp trai vậy mà còn phải đi xem mắt sao, anh Niên, đùa phải không?" Úc Lê tò mò hỏi.
"Công việc bận rộn không có thời gian yêu đương, đối tượng là lãnh đạo trong công ty giới thiệu, ở bên nhau nửa tháng, tôi không phân biệt được màu son môi, cái gì mà đỏ đậu, đỏ cà chua, đỏ retro, màu đỏ trong mắt tôi chỉ có một sắc, tôi cũng không phân biệt được mùi nước hoa, đến cả tên cũng không nhớ, Chanel, Dior, Yves Saint Laurent, đối với tôi tất cả đều gọi là nước hoa, hai chúng tôi cố gắng bên nhau nửa tháng, lúc nào cũng chỉ nghe cô ấy nói đến những thứ đó, sau đó cô ấy nói chia tay, còn chúc tôi cả đời này đều độc thân."
Lục Cảnh Niên nói xong, Dư Tri Ý không kìm nổi bật cười thành tiếng, thấy anh cười, những người khác cũng cười theo.
Cuối cùng đến phiên Đàm Vĩ, Đàm Vĩ hào phóng nói: "Cấp 3 có một mối tình, đại học có một mối, đều chia tay, không có lý do, cảm thấy không thích hợp thì chia tay."
Úc Lê kẹp cổ Đàm Vĩ, "Thôi, không sao, mặc dù anh độc mồm độc miệng, lại không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng may vẫn còn khuôn mặt đẹp trai này, đừng lo sau này không có vợ."
Đàm Vĩ chụp lấy tay cô, thở dài, "Tôi không lo, tôi chỉ lo cho cô, cô như thế này thì ai dám yêu."
Dư Tri Ý cười nhấp một ngụm rượu, nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của Lục Cảnh Niên, xem mắt, không biết hắn thích kiểu con gái như thế nào, chắc hẳn là tóc dài, mảnh mai xinh đẹp, dịu dàng nhã nhặn lại lịch sự hiểu lòng người.
1 giờ rưỡi, cửa sắt lầu một vang lên tiếng 'kẽo kẹt', là ba mẹ Đàm Vĩ về.
Lục Cảnh Niên nhìn về phía Dư Tri Ý, hai người đồng thời đứng lên.
"Đàm Vĩ, nghỉ được rồi, chúng ta nên thu dọn thôi." Dư Tri Ý nói.
"Không cần không cần, sáng mai em lên dọn, các anh cứ về nghỉ đi."
"Úc Lê hình như say rồi, chúng ta đưa cô ấy về trước đã."
Úc Lê đang gặm cánh gà, gào lên: "Ai nói, em vẫn chưa say, cái này đâu phải là rượu, chỉ được tính là nước ngọt có cồn thôi."
"Lát nữa em sẽ đưa cô ấy về, để em tiễn hai anh xuống."
Lục Cảnh Niên ngăn Đàm Vĩ lại: "Không cần đâu, bọn tôi tự xuống, kẻo lại quấy rầy ba mẹ cậu."
Lúc đi xuống lầu, cầu thang có chút tối, vốn định nói lời chào ra về với cha mẹ Đàm Vĩ nhưng bọn họ hình như đã ngủ rồi, hai người tiếp tục xuống lầu, còn mấy bậc thang cuối cùng, Dư Tri Ý bị trượt chân, Lục Cảnh Niên nhanh tay ôm lấy anh, dìu vai để anh đứng vững, "Không sao chứ, chú ý dưới chân chút."
Khoảnh khắc kia, Dư Tri Ý thầm cảm thấy may mắn vì cầu thang chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, vừa vặn che đi ráng đỏ chậm rãi lan khắp mặt anh.
Lòng bàn tay Lục Cảnh Niên thật nóng, nhiệt độ xuyên thấu quan lớn áo truyền đến làn da Dư Tri Ý, đốt cháy hết suy nghĩ của anh.
Mãi đến khi ra khỏi nhà Đàm Vĩ, đi đến bên cạnh xe máy điện, gió lạnh thổi tới, nhịp tim Dư Tri Ý mới thoáng bình tĩnh lại.
Cảm giác tim đập loạn nhịp này đã bao lâu rồi mới xuất hiện, anh không nhớ rõ.
Lục Cảnh Niên nương ánh đèn trước cửa nhà Đàm Vĩ đánh giá Dư Tri Ý, "Uống nhiều quá sao? Mặt đỏ vậy, cậu cũng đâu uống nhiều lắm đâu."
Dư Tri Ý nhanh chóng nói: "Tôi uống rượu đều hiện hết lên mặt, một ngụm cũng đỏ."
"Vậy có thể lái xe được không? Nếu không thì chúng ta đi bộ về, cũng không xa lắm."
"Lái được, tôi không say."
Hai người theo đường cũ trở về, 2 giờ sáng, Cửa Nam Loan vẫn người xe tập nập như cũ, Dư Tri Ý nói với Lục Cảnh Niên ở phía trước có rất nhiều quán ăn khuya, lúc này thời gian náo nhiệt nhất, tiếc là đêm nay ăn quá no, nếu không thì đã dẫn Lục Cảnh Niên đi ăn một bữa hải sản lớn.
Lục Cảnh Niên nói: "Chờ lần sau có cơ hội lại đi."
"Anh tới đây cũng được 5 ngày rồi, mấy ngày nữa là lấy lại được chứng minh, lấy được rồi thì trở về sao?"
"Nếu không có gì xảy ra nữa thì đúng là như vậy."
Sau câu nói này, hai người không trò chuyện nữa, Dư Tri Ý giảm tốc độ xe xuống mức thấp nhất, sao lại quên mất hắn chỉ là một người qua đường, giống như một con hạc ngẫu nhiên dừng lại ngắm một bụi hoa, cuối cùng cũng sẽ bay đi, trở về nơi nó thuộc về.
Xa xa một chiếc xe điện chạy ngang qua, hai thiếu niên trên xe hát vang giữa đường vắng, gió đêm mang tiếng hát để sao trời nghe, sao trời lại kể lại cho mặt trăng.
Ban đêm nơi đây không yên tĩnh nhưng cũng không vội vàng, không có hàng dài xe cộ, cũng không có tiếng còi chói tai, chỉ có những chiếc xe điện nhỏ với những người đi đường nhàn nhã, Lục Cảnh Niên nghĩ nơi này thật sự rất thích hợp để dưỡng lão.
Trở lại cửa hàng, thùng hoa trước cửa chỉ còn dư lại một bông.
Dư Tri Ý rút cành hoa kia ra, đưa cho Lục Cảnh Niên, nhìn vào mắt hắn nói: "Tặng anh."
Màu xanh dương nhuộm lên giữa cánh hồng trắng, giống như biển rộng với trời cao, lãng mạng với thuần khiết hòa làm một, Lục Cảnh Niên cầm lấy, hỏi: "Cảm ơn, đây là giống gì, nhìn thật đặc biệt."
"Hoa hồng vụn băng lam Michigan chuyển sắc, ý nghĩa của nó là 'Tặng bạn hy vọng là sao trời cùng biển rộng'."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Dư Hương
- Chương 18: Vụn băng lam Michigan