Năm ngày trôi qua rất nhanh, Vũ Văn Quân Quyết vẫn như trước, mỗi đêm đều đi Khuynh Nguyệt điện, thỉnh thoảng cũng sẽ ở lại qua đêm cùng Mộ Tử Thư chơi cờ vây. Năm ngày, bên trong hậu cung vẫn yên bình tĩnh lặng, không có một tiếng gió.
Ngày hôm sau là ngày Mộ Tử Thư về thăm nhà. Sáng sớm, Mộ Tử Thư liền lên ngọc kiệu ra khỏi cung, bên người chỉ dẫn theo Hỏi Mai cùng Đan Hữu. Trong cung cũng phái tới tám hộ vệ tùy thân, ngoài ra còn có Tác Tây cỡi ngựa đi theo bên ngọc kiệu.
Tác Tây dĩ nhiên là do Vũ Văn Quân Quyết phái tới, nói là Mộ Tử Thư nếu không ở Mộ phủ ở lâu liền do Tác Tây mang theo Tử Thư đi tìm hắn, dù sao Tác Tây hiểu rõ hoàng thành, cũng thuận tiện tìm được hắn. Nhưng là Vũ Văn Quân Quyết trong lòng nghĩ như nào sợ rằng chỉ có hắn mới biết.
Lo lắng đến bà vυ" một phụ nữ mang theo châu báu khó tránh khỏi gặp phải kẻ tiểu nhân để ý, Mộ Tử Thư cẩn thận mà nhờ Tác Tây đem một ít châu báu đổi thành ngân phiếu.
Ngọc kiệu vừa đến cửa phủ, Mộ phủ liền đốt pháo. Mộ phủ từ trên xuống dưới đều có mặt ở cửa phủ chờ đợi, trên mặt mọi người đều tươi cười vui mừng. Mộ Thượng Thành cũng không giống như một tháng trước không kiên nhẫn tiễn Mộ Tử Thư đi, mà là mặt đầy hồng quang thập phần đắc ý, xung quanh Mộ phủ cũng vây quanh rất nhiều thường dân đến xem náo nhiệt.
“Hắc, nghe nói không?, Mộ gia nhị công tử hiện giờ chính là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất! Xem ra Mộ đại nhân đã có toan tính từ trước!”
“Mộ đại nhân hiện giờ mới nghĩ đến nhị công tử, trước đây chính là chưa hề đem nhị công tử để vào mắt, cuộc sống khổ cực của nhị công tử cũng coi như là kết thúc.”
“Đây chính là diện mạo của những kẻ có tiền, nếu ta là nhị công tử, cuộc đời này không bao giờ…hội bước vào Mộ phủ nửa bước, Hiện giờ nhị công tử được sủng ái, người tiện nghi nhất lại là Mộ đại nhân”.
“Xuỵt…nhỏ giọng một chút, họa là từ ở miệng mà ra!”
Tiếng nghị luận huyên náo trong đám người đều không có một điểm ảnh hưởng đến sự vui mừng của Mộ phủ, đợi Mộ Tử Thư toàn thân trường sam nguyệt sắc xuống ngọc kiệu, Mộ Thượng Thành liền vội vàng dẫn mọi người tiến đến nghênh đón.
“Cung nghênh Mộ phi nương nương hồi phủ!”
Mộ Tử Thư thản nhiên quét mắt nhìn chung quanh, rốt cục cũng thấy bà vυ" đứng ở một góc nhỏ ở thiên viện. Bà vυ" vẫn như lúc Mộ Tử Thư rời đi, xem ra Mộ phủ không có làm khó dễ nàng.
Mộ Tử Thư gật đầu, Tác Tây, Hỏi Mai, Đan Hữu đi theo sau vào Mộ phủ, những người còn lại của Mộ phủ cũng theo sát phía sau.
Trong đại sảnh đều bố trí vải đỏ, giống như có một việc vui trọng đại. Mộ Tử Thư ngồi xuống ghế, Tác Tây đứng ở bên cạnh. Mộ Thượng Thành lúc này mới chú ý tới Tác Tây đứng ở bên cạnh, rất nhanh trên mặt liền hiện lên vẻ sợ hãi.
“Tổng quản đại nhân mạnh khỏe, hạ quan không biết tổng quản đại nhân đến, không nghênh tiếp từ xa, mong tổng quản đại nhân thứ tội.”
Tác Tây thờ ơ gật đầu: “Bản tổng quản vốn là tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng hộ tống Mộ phi nương nương, Mộ đại nhân không cần đa lễ.”
Mộ Thượng Thành trong lòng thầm giật mình, Tác Tây là tổng quản hoàng cung, lại là đại hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, thế nhưng bị Hoàng thượng phái tới bảo vệ Mộ Tử Thư! Xem ra hiện giờ đứa con phế vật kia hiện nay đã không còn giống xưa, kia Mộ phủ sợ là cũng phải thăng quan tiến chức rất nhanh đi!
Mộ Thi Ngữ con gái Mộ Thượng Thành nhìn thấy dáng vẻ uy phong của Mộ Tử Thư, càng muốn vào cung, nếu không phải tên phế vật này, hiện giờ người cao cao tại thượng không phải là nàng sao?
“Hoàng cung có bộ dáng như thế nào? Tiểu muội có thể vinh hạnh cùng ca ca tiến cung ngoạn ngoạn?”
Mộ Thượng Thành bị tiểu nữ làm cho kinh ngạc, tuy rằng Mộ Tử Thư hiện tại là được sủng ái nhưng Hoàng thượng vẫn là người lãnh tình, tiểu nữ nhân nếu vào cung còn không phải dương nhập hổ khẩu?(dê vào miệng cọp)?
“Ngữ nhi, không được hồ nháo, hoàng cung há là ngươi nghĩ muốn tiến có thể tiến!”
Mộ Thi Ngữ mặc kệ sự ngăn cản của Mộ Thượng Thành, cười cười tiến về phía Mộ Tử Thư, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một mạt ửng hồng thẹn thùng.
“Ca ca, tiểu muội chẳng lẽ không thể tiến cung nhìn xem một chút sao?”
Mộ Tử Thư thản nhiên nhìn nàng một cái, hắn không biết bọn họ có chủ ý gì, nhưng là hắn ở thiên viện hai mươi năm, những người này không có một chút nào quan tâm đến hắn. Hiện tại trên mặt lại hiện liên một mạt tươi cười đón tiếp, sợ là cũng không có chuyện tốt gì. Hắn mặc dù tính tình ôn nhuận, nhưng là không phải không phân rõ thị phi, sắc mặt kia của bọn họ chỉ làm cho hắn cảm thấy một mặt ghê tởm mà thôi.
Mộ Tử Thư nhìn Tác Tây dò hỏi: “Tác Tây tổng quản, Tử Thư còn cần phải làm những gì nữa không?”
“Không cần, chẳng qua là thăm người thân thôi, không có nhiều lễ nghi gì, Mộ phi nương nương mệt mỏi?”
Mộ Tử Thư gật đầu, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy một đám sắc mặt Mộ gia, “Cái này trở về đi thôi, Bổn cung mệt mỏi.”
“Vâng.”
Mộ Tử Thư như vậy không đem Mộ phủ để vào mắt, Mộ Thượng Thành trong lòng đột nhiên thoát ra một phen lửa giận, thế nhưng bây giờ hắn là sủng phi được Hoàng thượng cưng chiều, hắn cũng không dám làm cái gì.
Tâm tư Mộ Thi Ngữ thua kém Mộ Thượng Thành, kết quả Mộ Thi Ngữ liền tiến lên tát một cái lên má trái Mộ Tử Thư.
“Bất quá là cái khố hạ(đơn giản là cái cúc hoa của em thụ đó ạ)
hầu hạ đích nam sủng, thực đem chính mình làm cái thông! Nếu không phải phụ thân đưa ngươi vào cung, hiện giờ kia Mộ phi chính là ta, làm sao đến phiên ngươi diễu võ dương oai!”
Tiếng vang thanh thúy của bàn tay vang vọng toàn bộ đại sảnh, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Mộ Thi Ngữ ra tay rất đột nhiên, ngay cả Tác Tây ở ngay bên cạnh Mộ Tử Thư đều không kịp phản ứng.
Đột nhiên, trong góc một người đàn bà năm mươi tuổi lao ra, hung hăng đem bả vai Mộ Thi Ngữ đẩy ra, giống như che chở đem Mộ Tử Thư bảo hộ ở phía sau.
“Công tử! Mộ Thượng Thành ngươi đáng chém ngàn đao! Cho tới bây giờ đều không quan tâm đến công tử. Công tử ở thiên viện bấy lâu nay ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, các ngươi có người nào nghĩ đến công tử? Hôm nay công tử được sủng ái các ngươi lại nhớ tới công tử! Thiên hạ này nào có chuyện dễ dàng như vậy!”
Bị bà vυ" nháo như vậy nhưng mọi người lại không một ai phản ứng lại, Mộ Thượng Thành vội vã kéo Mộ Thi Ngữ, “Chuyện của Mộ phủ đâu đến phiên một hạ nhân như ngươi lắm miệng!”
“Mộ Thượng Thành, ngươi thật to gan!” Tác Tây đơn giản liếc nhìn nét mặt của Mộ Tử Thư, má trái đã có chút đỏ.
“Hạ quan không dám, tiểu nữ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thỉnh Mộ phi nương nương thứ tội!”
Trong đại sảnh thoáng chốc im lặng, đợi Mộ Tử Thư lên tiếng.
Mộ Tử Thư sờ má trái có chút đau, nhàn nhạt nhìn người Mộ phủ, “Một tát này coi như ta trả ơn sinh dục của Mộ đại nhân, từ nay về sau Mộ Tử Thư cùng Mộ phủ sẽ không có liên quan gì nữa, bà vυ" Tử Thư cũng mang đi, Tác Tây tổng quản chúng ta đi thôi.”
“Vâng”
Mộ Tử Thư vừa đi, mộng thăng quan tiến chức của Mộ Thượng Thành xem như tan thành mây khói, nói không chừng chuyện hôm nay truyền tới tai Thánh Thượng còn có thể mang đến tai ương! Mộ Thượng Thành chỉ có thể hi vọng Mộ Tử Thư không đi cáo trạng, chỉ là hắn không biết cho dù Mộ Tử Thư không cáo trạng thì Tác Tây cũng sẽ đem chuyện hôm nay kể lại chi tết cho Vũ Văn Quân Quyết nghe.
Ra khỏi Mộ phủ, Mộ Tử Thư cùng bà vυ" vào trong ngọc kiệu, cầm ra hộp gỗ chuẩn bị từ trước.
“Công tử, đây là?”
“Đây là một ít ngân phiếu và châu báu, trong cung rất loạn, Tử Thư không thể mang theo bà vυ" đi cùng, bà vυ" hãy cầm cái này đi tìm một chỗ an hưởng tuổi già.”
“Không, ta làm sao có thể cầm thứ gì của công tử.”
“Bà vυ" đừng từ chối, những thứ này ở trong cung Tử Thư cũng không dùng đến, bà vυ" có ơn nuôi dưỡng, Tử Thư bất năng không thể phụng dưỡng bà vυ" cho đến lúc lâm trung, những thứ này bất quá là một chút tấm lòng của Tử Thư mà thôi. Bà vυ" ở bên ngoài, Tử Thư cũng an tâm vài phần.”
Bà vυ" gật đầu rưng rưng tiếp nhận, “Công tử ở trong cung tốt không? Cùng Hoàng thượng chung sống tốt không?”
Mộ Tử Thư nhàn nhạt cười: “Bà vυ" yên tâm, cùng Hoàng thượng ở chung tốt lắm, Tử Thư ở trong cung cũng sẽ cẩn thận.”
Mộ Tử Thư cùng bà vυ" ở trong kiệu hàn huyên một lúc, sau đó kêu Đan Hữu mang bà vυ" đi tìm mua một ngôi nhà nhỏ. Chính mình cũng xuống ngọc kiệu, cùng Tác Tây, Hỏi Mai đi về khu hoàng thành náo nhiệt phía trước tìm Vũ Văn Quân Quyết. Tám đại hộ vệ không gần không xa theo sát ở phía sau, ngọc kiệu sai người đem về cung.
Mộ Tử Thư chưa từng ra khổi thiên viện, cho nên cũng chưa bao giờ đi dạo qua hoàng thành. Lúc này đi ở trên đường nhìn hai bên quầy hàng rực rỡ sắc màu không khỏi âm thầm ngạc nhiên. Tác Tây nhìn sắc trời, lúc này cũng gần buổi trưa, hắn ở trong lòng đại khái đã biết Vũ Văn Quân Quyết đang ở đâu, cũng sẽ không sốt ruột, theo Mộ Tử Thư chậm dãi thưởng thức cảnh vật xung quanh.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy chung quanh một mảnh kinh hô, một chiếc mã xa(xe ngựa)
chạy như bay đến! Dân chúng tất cả đều dạt sang hai bên, nhưng vẫn không ít người bị ngã, trên đường cái nhất thời vang lên tiếng kêu sợ hãi, tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía.
Mộ Tử Thư thấy mã xa chạy tới hướng mình cũng vội vàng xoay người đi sát vào phía trong, thế nhưng hắn chạy thế nào được mã xa?
“Công tử!” Tác Tây tay mắt lanh lẹ, phi thân tới kéo Mộ Tử Thư qua một bên.
“Công tử, người không sao chứ?” Hỏi Mai ở một bên cũng đã chạy tới lo lắng kiểm tra Mộ Tử Thư có hay không bị thương.
Mộ Tử Thư lắc lắc đầu vẫn chưa tỉnh hồn, nhiều người trên đường như vậy tại sao lại có một chiếc mã xa chạy như bay? Mộ Tử Thư mơ hồ nghĩ có cái gì không đúng.
Giống như là chứng minh lời nói của hắn, mã xa phía trước đột nhiên nổ tung, bảy, tám hắc y nhân che mặt bay ra ngoài cầm đao bổ về phía Mộ Tử Thư.
Lần này Mộ Tử Thư hiểu, những người này chính vì hắn mà tới!
Tác Tây đem Mộ Tử Thư giao cho Hỏi Mai, bản thân hướng hắc y nhân vung tay huýt sáo, tám đại hộ vệ không biết từ nơi nào phi thân ra, thêm vào chiến cuộc. trên đường cái lần thứ hai nổi lên tiếng kêu sợ hãi, dân chúng hoặc là bỏ lại gian hàng của mình, hoặc là ôm lấy con nhỏ vội vã ly khai.
Mộ Tử Thư chưa thấy qua loại chuyện này, sắc mặt trắng bệch đứng ở một bên.
“Công tử đi, mau!” huyết sắc trên mặt Hỏi Mai cũng mất hết, cũng không kịp nghĩ đến cấp bậc chủ tớ, lôi kéo Mộ Tử Thư đi đến nơi an toàn.
Một hắc y nhân bay tới, đại đao thẳng tắp bổ về phía Mộ Tử Thư và Hỏi Mai. Mộ Tử Thư dưới sự kinh hãi trái lại đem Hỏi Mai bên cạnh đẩy sang một bên, bản thân hướng bên kia chạy. Hắc y nhân chém hụt, cầm đao lần thứ hai truy đuổi Mộ Tử Thư.
“Công tử!” mắt thấy hắc y nhân cầm đao chém tới Mộ Tử Thư, Hỏi Mai kinh hãi.
Lúc này, trên lầu lóe lên kế tiếp một thân ảnh lam sắc, tựa như tiên nhân hạ xuống, một tay áo bào vung lên, hắc y nhân đuổi theo Mộ Tử Thư lập tức mất mạng ngã xuống. Mải chạy Mộ Tử Thư không để ý liền lao vào l*иg ngực thân ảnh màu lam.
“Chớ sợ.”
Mộ Tử Thư cúi đầu thở hổn hển, lúc này nghe được thanh âm quen thuộc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Vũ Văn Quân Quyết!
“Hoàng thượng!”
Mộ Tử Thư chóp mũi đau sót, trong nháy mắt một cỗ xúc động muốn rơi lệ, nhưng vẫn là nhịn xuống phía dưới.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn chiến cuộc cách đó không xa, ôm Mộ Tử Thư trong lòng phi thân lên lầu hai, ổn định chỗ ngồi xuống, thức ăn trên bàn đang bốc hơi nóng, Vũ Văn Quân Quyết vừa nãy chính là ngồi chỗ này.
Người trong ngực tựa hồ vẫn chưa tỉnh hồn, Vũ Văn Quân Quyết xuất ra ti quyên(tơ lụa, kiểu như khăn lụa í), ôn nhu lau mồ hôi trên mặt Mộ Tử Thư, sửa lại những sợi tóc hỗn độn cùng quần áo xộc xệch của Mộ Tử Thư.
Đem chén trà đưa cho Mộ Tử Thư, Vũ Văn Quân Quyết nói: “Sợ?”
Mộ Tử Thư tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch, bình ổn hô hấp của mình.
“Có một chút, Tử Thư chưa thấy qua trường hợp như vậy.”
Đối với Mộ Tử Thư không có sợ hãi khóc lớn, Vũ Văn Quân Quyết cảm thấy rất thỏa mãn, tiếp tục đưa cho hắn chén trà.
“Bất quá là một ít lâu la, hậu cung bên trong còn nhiều chiêu độc ác hơn.” Thông minh như Vũ Văn Quân Quyết như thế nào không đoán được những người này đều là do mấy người nữ nhân trong cung phái tới?
Vũ Văn Quân Quyết nói như vậy, Mộ Tử Thư minh bạch, hắn cũng đoán được trong cung phái sát thủ tới, dù sao hắn cũng không đắc tội với ai khác, về phần Mộ phủ những người đó xuất thủ không thể nhanh như vậy, hắn vừa mới ra khỏi Mộ phủ được một lát.
“Tử Thư minh bạch, Tử Thư sẽ tự mình cẩn thận.” Hắn nghe nói, Vũ Văn Quân Quyết từ trước đến nay mặc kệ chuyện hậu cung, sở dĩ như vậy hắn không thỉnh cầu Vũ Văn Quân Quyết nhúng tay. Huống hồ hắn còn biết mình ở trong lòng Vũ Văn Quân Quyết địa vị không cao đến mức khiến hắn bảo hộ.
Vũ Văn Quân Quyết có chút ngoài ý muốn, nếu là các tần phi khác có được sủng ái của hắn nhất định sẽ đưa ra cái yêu cầu, hay là bảo hắn báo thù và vân vân. Mộ Tử Thư thế nhưng lại không nói, quả nhiên là một người thông minh đi.
Vũ Văn Quân Quyết câu môi, hai tròng mắt tràn ra nhè nhẹ sủng nịnh nhìn Mộ Tử Thư.
Mộ Tử Thư không có chú ý, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, vẫn là có chút lo lắng cho Tác Tây cùng mấy người thị vệ, “Bọn họ?”
“Không có chuyện gì, Tác Tây có thể giải quyết hết.”
Mộ Tử Thư gật đầu, mới phát hiện chính mình vẫn tựa vào ngực Vũ Văn Quân Quyết, có chút xấu hộ, vội vàng nhích qua hướng bên cạnh.
Vũ Văn Quân Quyết lúc này mới chú ý đến vết đỏ trên mặt, kia rõ ràng là dấu vết bàn tay, nhất thời sắc mặt trầm xuống.
“Trên mặt sao lại thế này?”
Mộ Tử Thư lúng túng nghiêng mặt đi, “Không có gì.”
Tác Tây đã dùng tuyết cơ lộ giúp Mộ Tử Thư bôi lên mặt, lúc này trên mặt đã không thấy đau, bởi vậy Mộ Tử Thư cũng không để ý đến.
Vũ Văn Quân Quyết vẻ mặt bình tĩnh, nhưng không có ép hỏi, kêu tiểu nhị làm thêm một bát khoai tây lại đây.
“Ăn đi, buổi chiều mang ngươi đi dạo.”
Mộ Tử Thư cười gật gật đầu, hắn tưởng rằng xảy ra sự kiện này sẽ quay về hoàng cung.
“Đa tạ hoàng thượng.”
“Quân Quyết.”
Mộ Tử Thư mờ mịt nhìn Vũ Văn Quân Quyết.
“Ngoài cung không thể xưng Hoàng thượng, gọi Quân Quyết.”
Mộ Tử Thư hiểu rõ gật đầu, trên mặt nổi lên một mạt ửng đỏ, cúi đầu lặng lẽ ăn.
Thấy hai mạt đỏ ửng, Vũ Văn Quân Quyết khóe môi lại câu lên, ngoạn tâm nổi lên, “Tử Thư nói ta nghe một chút.”
Mộ Tử Thư lặng lẽ nuốt cơm xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Quân Quyết, mới nghẹn ra: “Quân Quyết.”
Vũ Văn Quân Quyết rất nhanh, cầm lấy chiếc đũa hài lòng ăn, thỉnh thoảng trêu chọc một chút, ngẫu nhiên cái tên ôn nhuận này cũng rất thú vị.