Chương 47: Phu phu chỉnh người

Mộ Tử Thư tỉnh lại đã là buổi trưa ngày thứ hai, trong phòng chỉ có Vũ Văn Quân Quyết cùng hắn. Nhìn thấy người hai mươi mấy ngày tâm tâm niệm niệm ở bên cạnh, trong lòng không khỏi an tâm.

“Tỉnh?” Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn muốn ngồi xuống, vội vã ngồi vào mép giường để hắn tựa vào trong l*иg ngực mình, kéo chăn tới đắp cho hắn.

Vũ Văn Quân Quyết hôn lên gò má hắn, nắm tay đặt lên bụng hắn khẽ cười nói: “Không có chuyện gì, ta đã nói Hoàng nhi đã lén vào ở trong bụng ngươi ngươi còn không tự biết đâu, sao lại không tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

Mộ Tử Thư nghe hắn nói xong sửng sốt, sau đó khóe miệng cũng không nhịn được cong lên, ngẩng đầu ngạc nhiên nói: “Có Hoàng nhi rồi? Thật không?”

Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười, cưng chiều ôm sát người vào trong l*иg ngực, ôn nhu nói: “Ta đã gạt ngươi bao giờ chưa? Đại phu còn nói có thể sẽ là hai đứa, chúng ta sắp có hai hoàng nhi rồi.”

Nhìn hắn vui vẻ như vậy, Mộ Tử Thư cũng cười cong mặt mày, hai Hoàng nhi đích thật là một sự kinh hỷ lớn “Nếu như có hai Hoàng nhi, có thể là song bào thai giống như ngươi và Quân Nhưng không?”

Vũ Văn Quân Quyết gật đầu, lại cười nói: “Cũng có thể là Long Phượng thai, một Hoàng tử và một Công chúa.”

Mộ Tử Thư ngẩng đầu nhìn hắn, cười khúc khích: “Ngươi không phải nói hai người nam nhân không sinh được nữ hài tử sao?”

Vũ Văn Quân Quyết bị hắn hỏi ngược lại không nói lên lời, không thể làm gì khác hơn là ôm người hôn môi của hắn, chỉ có cười nói: “Nếu như là hai Hoàng tử, giống như ta vậy cũng rất tốt.”

Mộ Tử Thư mỉm cười, gật đầu, tựa ở trong ngực hắn an tĩnh trong chốc lát, vuốt ve tay hắn, thấp giọng nói: “Nếu như hai Hoàng nhi, ca ca gọi Vũ Văn Triều, đệ đệ gọi Vũ Văn Mộ, được không?”

Tục danh nối dõi Hoàng tộc vốn không phải Tần phi có thể định đoạt, thế nhưng nghĩ tới hài tử Mộ Triều đáng thương, Mộ Tử Thư vẫn không nhịn được khó chịu, muốn có chút gì hoài niệm hắn.

Vũ Văn Quân Quyết tự nhiên cũng biết tâm tình của hắn, ôn nhu vuốt ve bàn tay hắn nói: “Đượcm nghe lời ngươi, Triều nhi cùng Mộ nhi! Đều nói tên liên quan đến tính cách, ta có thể tưởng tượng được Triều nhi nhất định có thể giậy sóng giang sơn, Mộ nhi nhất định là một người ổn trọng, ngày sau ngôi vị truyền cho Mộ nhi là thích hợp nhất.”

Mộ Tử Thư bị hắn trọc nhịn cười không được, vỗ cánh tay hắn, cười nói: “Hoàng nhi còn chưa ra đời đã để vị trí thái tử cho hắn, đại thần trong triều nhất định bị ngươi làm tức chết.”

Thấy hắn cao hứng, Vũ Văn Quân Quyết cũng thoải mái trong lòng. Lấy ngón tay vuốt nhẹ lọn tóc đen trước ngực hắn, “Thái tử vị dù sao đi nữa cũng là của Hoàng nhi chúng ta, chỉ mong hai Hoàng nhi sớm có thể đảm đương, chúng ta cũng sớm ngày được xuất cung tiêu dao khoái hoạt.”

Bây giờ sinh xong hai Hoàng nhi, sau đó bồi chúng đến khi trưởng thành, sau khi trưởng thành hắn cùng Quân Quyết sẽ xuất cung ngao du tứ hải. Nghĩ tới những tháng ngày sau này, Mộ Tử Thư không khỏi cảm thấy sinh hoạt tốt đẹp hơn, lần này nhất định bảo vệ hai đứa bé thật tốt, không cho phép bất kể người nào thương tổn!

Vũ Văn Quân Quyết thấy người trong ngực im lặng, hôn lên đầu hắn, “Ngoài cung không an toàn, bây giờ ngươi đang có thai, chúng ta vẫn sớm hồi cung thôi, sau này sẽ mang hai Hoàng nhi cùng ngươi xuất cung dạo chơi, được không?”

Mộ Tử Thư nhìn hắn, rũ mắt, ngoài cung không an toàn, ta đã sai người kiểm tra Hoàng Lan cung rồi, Hoàng Lan cung là tẩm cung của ta, không ai dám làm gì cả, sau này cũng sẽ phái cấm vệ quân canh dữ, sẽ không có kẻ xấu nào hại được Hoàng nhi chúng ta. Ngoài cung còn có một nhóm thích khách khác, ngược lại nguy hiểm.”

Nghe Vũ Văn Quân Quyết nói như vậy, Mộ Tử Thư cũng hơi an tâm, gật nhẹ. Chuyện của Mộ Triều hắn đã trải qua, hai người lại càng thêm chú ý việc bảo hộ nhi tử, nghĩ đến cũng không muốn bi kịch xảy ra.

“Còn có một nhóm thích khách? Không phải nhóm Hoàng đế Mặc Sĩ?”

Nói đến Mặc Sĩ Thịnh, Vũ Văn Quân Quyết liền trầm mặt, kể lại tro Tử Thư toàn bộ sự tình, sau cùng còn hừ lạnh một tiếng nói: “Ta bảo hắn nói cho ngươi tin bình an, vậy mà hắn dám giở trò sau lưng ta, qua thực không thể tha thứ!”

Chính bởi vì trò đùa dai cử Mặc Sĩ Thịnh khiến hắn lo lắng sợ hai hơn hai mươi ngày, cũng khiến hắn vô cùng tức giận, thế nhưng nếu Hoàng đế Mặc Sĩ thích Tác Tây, Mộ Tử Thư ngược lại cũng cảm thấy Tác Tây có thể tìm được người bầu bạn, huống hồ đế vương hai nước vẫn giao hảo giúp đỡ nhau, liền trấn an Vũ Văn Quân Quyết đang tức giận, nói sang chuyện khác: “Quân Quyết, ta đói rồi.”

Vũ Văn Quân Quyết lúc này mới nhớ tới người trong ngực từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn cơm, vội vã phân phó Tác Tây ngoài cửa nấu mấy món cháo thanh đam.

“Quân Quyết, nếu như Tác Tây cũng có ý với Hoàng đế Mặc Sĩ, vậy không phải sẽ đi theo hắn sao?”

Vũ Văn Quân Quyết vuốt tay Mộ Tử Thư, tà mị nhếc khóe miệng, cười gằn, “Ta sao để hắn đạt được?”

Mộ Tử Thư chưa từng nghe Vũ Văn Quân Quyết cười âm hiểm như vậy, không khỏi rùng mình, ngẩng đầu liếc hắn.

Vũ Văn Quân Quyết cong môi, hôn một cái lên mặt Mộ Tử Thư, cười nói: “Chí ít không để cho hắn dễ dàng có được? Hắn dám bắt ta khiến cho Tác Tây bất mãn, lại không báo bình an cho ngươi, hại ngươi khổ sở. Tác Tây từ trước đến nay đều bảo vệ ngươi, nếu ngươi có mệnh hệ gì, Tác Tây nhất định không nhìn mặt hắn.”

Vũ Văn Quân Quyết thì thầm ở bên tai Mộ Tử Thư nói chuyện.

Mộ Tử Thư nghi ngờ liếc nhìn hắn, lo lắng nói: “Thật sự?”

Vũ Văn Quân Quyết ôn hòa cười, trong mắt cũng lóe tinh quang mang theo hứng thú, hôn Tử Thư nói: “Hại ngươi lo sợ, còn suýt nữa tổn thương hài tử chúng ta, há có thể đơn giản tha cho hắn?”

Mộ Tử Thư bất đắc dĩ thở dài rồi gật đầu, quay đầu cũng hôn lại Vũ Văn Quân Quyết, trong lòng thầm cầu khẩn, cái tính cách ác liệt này ngàn vạn lần đừng di truyền tới Hoàng nhi mới tốt.

Lúc này Mặc Sĩ Thịnh đi theo Tác Tây cùng nhau nấu cháo, lại cùng hắn bưng cháo tới còn không biết mình ‘Trượt chân’ sắp thành ‘Thiên cổ hận’, thầm nghĩ lắc lư xuất hiện nhiều ở trước mắt Tác Tây, cái này gọi là lâu ngày sinh tình nha~ Tác Tây thấy Mặc Sĩ Thịnh, bất đắc dĩ nói: “Hoàng đế Mặc Sĩ cứ làm chuyện của mình đi, Hoàng thượng cùng công tử tiểu nhân tự mình chiếu cố tốt được.”

Mặc Sĩ Thịnh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đều là khách nhân của bổn Hoàng, cũng nên quan tâm chăm sóc nhau, tổng quản không cần phải câu nệ.”

Thân phận đối phương cao quý, Tác Tây cũng không nói thêm gì nữa, đẩy cửa vào phòng, thấy công tử suy yếu dựa vào lòng Hoàng thượng, liền vội vàng bưng cháo mang đến.

“Thân thể công tử vẫn còn hư như nhược, hai bữa cơm rồi chưa ăn, công tử hãy ăn chút cháo thanh đạm này.”

Một đường đi tới, cháo cũng không còn nóng lắm, Vũ Văn Quân Quyết cầm lấy bát cháo, cẩn thận múc một thìa, lại thổi nhẹ bên miệng, đưa tới bên môi Tử Thư.

Mộ Tử Thư sắc mặt nhợt nhạt, tựa hồ không có điểm khí lực nhìn cái thìa lắc đầu.

Chưa đợi Vũ Văn Quân Quyết mở miệng Tác Tây đã vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Công tử tốt xấu cũng nên ăn một chút, trong bụng còn có tiểu Hoàng tử nữa, không ăn uống thân thể sẽ không chịu được.”

Thấy Tác Tây lo lắng khẩn trương cho Mộ Tử Thư, Mặc Sĩ Thịnh đứng ở một bên âm thầm nhớ, sau này cũng phải đối xử tử tế với vị công tử này.

Vũ Văn Quân Quyết cũng nói: “Ăn một chút, được không?”

Mộ Tử Thư bất đắc dĩ gật đầu, mở miệng ăn cháo. Mấy người xung quanh lúc này mới yên tâm một chút, vậy mà đúng lúc này, Mộ Tử Thư bỗng nhiên khó chịu nắm lấy cánh tay Vũ Văn Quân Quyết vừa mới uy hắn ăn xong toàn bộ đổ lại vào bát cháo, sắc mặt cũng tái nhợt.

Vũ Văn Quân Quyết vội vả đặt bát cháo xuống một bên, lấy khăn tay lau chùi khóe miệng Tử Thư.

Tác Tây thấy công tử suy yếu ngay cả cháo đều không uống nổi, trong lòng nóng như lửa đốt.

“Công tử khó chịu ở đâu? Tiểu nhân cho mời đại phu đến.”

Mộ Tử Thư lắc đầu, mệt mỏi nói: “Không có gì, nghỉ ngơi một lát là được.”

Vũ Văn Quân Quyết đau lòng bảo hộ người trong ngực, liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Thịnh lạnh lùng nói: “Hoàng đế Mặc Sĩ không phải đồng ý báo bình an của trẫm cho Tử Thư sao? Tử Thư vì không biết sự tình, hai mươi mấy ngày trước vẫn luôn lo lắng bất an, bây giờ thân thể hư nhược như vậy, nếu như Hoàng nhi trong bụng có mệnh hệ gì thì sao đây!”

Mặc Sĩ Thịnh hôm qua cũng biết Mộ Tử Thư có bầu, nghĩ hành vi ác liệt của mình cũng có chút tội lỗi, nhưng lúc này lại liếc mắt nhìn Vũ Văn Quân Quyết có chút hoài nghi, sao hắn lại có cảm giác có cái gì không đúng?

Lúc này, Tác Tây cũng bất mãn nhìn Mặc Sĩ Thịnh, cảm thấy Hoàng đế Mặc Sĩ này lớn hơn Hoàng thượng nhà mình mấy tuổi, lại càng thêm ổn trọng, không phải dạng không biết nặng nhẹ như vậy, dĩ nhiên lại làm ra hành độnghung ác như vậy.

Nghĩ đến công tử còn mang trong mình hai Hoàng tử lại chịu tội như vậy, không khỏi cả giận nói: “Hoàng đế Mặc Sĩ không phải hơi quá đáng rồi sao? Thân thể công tử nhà chúng ta từ trước đến nay đều yếu kém, nào có thể chống đỡ được sự tình như thế này! Người tới là khách, nhưng nếu như Hoàng đế Mặc Sĩ không thân thiện vậy triều đình Vũ Văn chúng ta cũng không thể tha thứ cho thân phận tôn quý của ngài.”

Mặc Sĩ Thịnh bị hắn nói đến sửng sốt.

Tác Tây bất mãn nhìn hắn, sau đó hướng về phía Vũ Văn Quân Quyết nói: “Tiểu nhân đi làm chút canh tiêu thực cho công tử.”

Vũ Văn Quân Quyết gật đầu, phất tay cho hắn lui xuống.

Mặc Sĩ Thịnh nhìn Tác Tây tức giận rời đi, không khỏi nhíu mày, quay đầu lại vừa vặn thấy khóe miện Vũ Văn Quân Quyết mang tiếu ý, lúc này mới phản ứng được hắn cố ý nói cho Tác Tây nghe! Lập tức cũng hừ lạnh một tiếng, tức giận phất tay áo ly khai, Chết tiệt lại bị hắn tính kế!

Hai người vừa đi, lúc này Vũ Văn Quân Quyết mới ác ý cười to, tán dương hôn người trong ngữ một cái.

Mộ Tử Thư bất đắc dĩ ngồi dậy, làm gì có bộ dáng yếu ớt như vừa nãy? Nhìn ra ngoài cửa một chút, lo lắng nói: “Như vậy được sao? Ta thấy Hoàng đế Mặc Sĩ dường như rất thích Tác Tây.”

“Thích để làm gì? Còn phải xem bản lãnh của hắn.”

Mộ Tử Thư nhìn người làm trễ nải ba năm của người ta, còn không biết nhìn lại bản thân, bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại nhìn bát cháo thật vất vả mới làm ra kia, mùi vị cũng không tệ lắm lại bị ác ý làm lãng phí, cau mày nói: “Quân Quyết, ta đói.”

Vũ Văn Quân Quyết liếc nhìn bát cháo kia, Tử Thư nhả một ngụm bên trong nhất định không thể ăn nữa, không khỏi hôn trán xin lỗi hắn, ôn nhu nói: “Ta vẫn chưa dùng cơm trưa, ta kêu người mang cơm tới, chúng ta cùng ăn.”

Mộ Tử Thư nghỉ ngơi ở tiểu viện mấy ngày, thân thể rốt cuộc tốt lên, Vũ Văn Quân Quyết quyết định sớm lên đường chậm rãi quay về Hoàng cung. Thế nhưng trước đó còn một việc chưa làm, đó chính là luận bàn võ thuật với Mặc Sĩ Thịnh.

Mặc Sĩ Thịnh cả ngày sau đó mỗi ngày đều bị Tác Tây không cho sắc mặt, nhưng vẫn kiên trì lắc lư trước mặt Tác Tây, giúp hắn cùng nhau chăm sóc Tử Thư cuối cùng cũng lấy được hảo cảm. Tác Tây thấy hắn đã nghĩ lại, còn là Hoáng đế nước khác, cũng không lạnh mặt với hắn nữa. Làm một tổng quản, đối đãi với Đế vương nước khác vẫn phải lấy lễ tiếp đón.

Trong tiểu viện sau giờ ngọ, ánh nắng tươi sáng, sắc xuân ấm áp. Mộ Tử Thư và Tác Tây ngồi trên ghế đá nhìn hai đế vương so tài luận võ.

Vũ Văn Quân Quyết cùng Mặc Sĩ Thịnh đều đấu tay không, vẫn chưa sử dụng binh khí gì, giao thủ đôi lúc cũng nhường nhau, cơ hồ không sử dụng chiêu thức ác liệt. Kiểu luận võ như niệm kinh thế này bọn họ đánh cũng không sảng khoái, ngay cả hai người Mộ Tử Thư cùng Tác Tây đều cảm thấy nhàm chán.

Vũ Văn Quân Quyết không kiên nhẫn nhìn Mặc Sĩ Thịnh, không biết hắn giở trò quỷ gì, không chịu ra chiêu thức ngoan độc, hắn không xuất chiêu thì đương nhiên Vũ Văn Quân Quyết cũng không tiện xuất chiêu đả thương người, quả thực hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mặc Sĩ Thịnh dĩ nhiên có điều lo lắng, Tác Tây trung tâm là vậy, nếu như Hoàng thượng của hắn bị thương nhất định sẽ có ấn tượng kém với mình, vì vậy cũng không muốn ra chiêu tàn độc với Vũ Văn Quân Quyết.

“Hoàng đế Mặc Sĩ, đánh như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, chúng ta tròn mười chiêu phân thắng bại đi!”

Vũ Văn Quân Quyết nói đến vậy rồi, Mặc Sĩ Thịnh cũng không từ chối gì, hai người nháy mắt liên tục xuất chiêu ác liệt.

Mộ Tử Thư và Tác Tây lúc này cũng lo lắng trong lòng, sợ Vũ Văn Quân Quyết bị thương.

Hai đại cao thủ luận võ đều là cảnh đẹp ý vui, Vũ Văn Quân Quyết tuy trên lưng có vết thương cũ, nhưng lại không kém chút nào so với Mặc Sĩ Thịnh, nhắm đúng thời cơ tung một chưởng về phía hắn.

Chiêu này vốn không phải là chiêu quyết định thắng thua, Mặc Sĩ Thịnh có thể tránh thoát nhưng lại không tránh, nương theo chiêu thức cố ý đón lấy chưởng phong, nhất thời bị hất ra xa, nằm lăn trên mặt đất thổ ra ngụm máu.

Mộ Tử Thư cùng Tác Tây nhìn góc độ này không biết là Mặc Sĩ Thịnh cố ý, chỉ coi Vũ Văn Quân Quyết xuất thủ đả thương Mặc Sĩ Thịnh, không khỏi đứng dậy.

“Hoàng thượng thủ hạ lưu tình, hai nước hữu hảo không thể xuất thủ đả thương người.”

Tác Tây rất sợ Hoàng đế Mặc Sĩ không bỏ qua chuyện hôm nay, lấy chuyện này làm cớ gây bất hòa cho triều đình Vũ Văn, Tác Tây vội chạy đến nâng Mặc Sĩ Thịnh dậy, dò hỏi: “Hoàng đế Mặc Sĩ bị thương nặng không? Tiểu nhân đi mời đại phu đến xem?”

Mặc Sĩ Thịnh rộng lượng khoát tay, “Không sao, bổn Hoàng thua, làm phiền tổng quản Tác Tây dìu bổn Hoàng về nghỉ ngơi.”

Nhân gia cũng rộng lượng như vậy rồi, Tác Tây liền vui mừng gật đầu, đỡ hắn về phòng.

Khi đi qua Vũ Văn Quân Quyết, Mặc Sĩ Thịnh còn đắc ý nhếch mày, gừng càng già càng cay.

Vũ Văn Quân Quyết ghét bỏ liếc hắn, không khỏi hừ lạnh, vậy mà sử dụng khổ nhục kế, đúng là đồ đạo đức giả!

Mộ Tử Thư thấy hành động liếc mắt kì quái của bọn họ, lo lắng hỏi: “Quân Quyết, hắn không sao chứ?”

Ôm người vào ngực, Vũ Văn Quân Quyết mới thở dài đầy bất mãn, ôn nhu nói: “Không có chuyện gì, tên Hoàng đế kia thích làm ra vẻ, không cần để ý tới hắn. Chúng ta ngày mai khởi hành hồi cung được không?”

Nói đến hồi cung, Mộ Tử Thư lại trầm mặc. Thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, chỉ đi có hơn một tháng đã trở về, vẫn còn tiếc nuối một chút cuộc sống bên ngoài. Thế nhưng nghĩ đến ngoài cung còn có một nhóm thích khách, vì hải tử trong bụng, vẫn nên trở về cung mới an toàn.

“Được.”

Vũ Văn Quân Quyết đương nhiên biết hắn thích cuộc sống ngoài cung, ôm người ngồi xuống ghế đá, cười nói: “Sau này sẽ ra du ngoạn. Chúng ta không cần trở về cung gấp, thuê một chiếc xe ngựa chậm dãi trở về thôi, trên đường có gì vui cũng có thể dừng lại chơi vài ngày, như vậy được chứ?”

Mộ Tử Thư nắm tay hắn, kỳ thực có hắn bầu bạn bên cạnh, ở đâu cũng được, cong môi, gật đầu nói: “Được.”